Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…

Chương 5: Một Tờ Giấy, Một Sinh Mệnh, Một Người Thừa

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Nhưng anh vẫn không trở về.Tôi nhìn story mới nhất của Tô Dĩ trên mạng xã hội.Trong bức ảnh, người đàn ông mặc vest đứng trước quầy trang sức, gương mặt lộ rõ nụ cười dịu dàng.Trà Đá Dịch QuánTôi dường như đã rất lâu không thấy nụ cười dịu dàng đó của Cố Hoài nữa.Mỉa mai thay, nụ cười ấy… không phải dành cho tôi.Góc ảnh còn thấp thoáng ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương hồng to chói mắt của một người phụ nữ.Chú thích: 【Sếp thật hào phóng, chụt chụt~】Tôi ôm mặt, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.Đúng lúc này, điện thoại reo lên – là Cố Hoài gọi tới:“Vợ à, xin lỗi, hôm qua anh không nên…”“Không cần xin lỗi, Cố Hoài.”Có lẽ anh đã nhận ra sự lạnh lùng trong giọng tôi, anh im lặng một lúc, rồi bật cười châm chọc:“Cũng đúng, em chỉ quan tâm đến thân phận bà Cố mà thôi.”Nói xong, anh dập máy.Tôi lặng im rất lâu, chẳng buồn quan tâm đến sự thay đổi thái độ của anh nữa.Cuối cùng, tôi ném tờ kết quả siêu âm đang cầm trong tay vào thùng rác.- Trà Đá Dịch Quán -

Nhưng anh vẫn không trở về.

Tôi nhìn story mới nhất của Tô Dĩ trên mạng xã hội.

Trong bức ảnh, người đàn ông mặc vest đứng trước quầy trang sức, gương mặt lộ rõ nụ cười dịu dàng.

Trà Đá Dịch Quán

Tôi dường như đã rất lâu không thấy nụ cười dịu dàng đó của Cố Hoài nữa.

Mỉa mai thay, nụ cười ấy… không phải dành cho tôi.

Góc ảnh còn thấp thoáng ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương hồng to chói mắt của một người phụ nữ.

Chú thích: 【Sếp thật hào phóng, chụt chụt~】

Tôi ôm mặt, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.

Đúng lúc này, điện thoại reo lên – là Cố Hoài gọi tới:

“Vợ à, xin lỗi, hôm qua anh không nên…”

“Không cần xin lỗi, Cố Hoài.”

Có lẽ anh đã nhận ra sự lạnh lùng trong giọng tôi, anh im lặng một lúc, rồi bật cười châm chọc:

“Cũng đúng, em chỉ quan tâm đến thân phận bà Cố mà thôi.”

Nói xong, anh dập máy.

Tôi lặng im rất lâu, chẳng buồn quan tâm đến sự thay đổi thái độ của anh nữa.

Cuối cùng, tôi ném tờ kết quả siêu âm đang cầm trong tay vào thùng rác.

- Trà Đá Dịch Quán -

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Nhưng anh vẫn không trở về.Tôi nhìn story mới nhất của Tô Dĩ trên mạng xã hội.Trong bức ảnh, người đàn ông mặc vest đứng trước quầy trang sức, gương mặt lộ rõ nụ cười dịu dàng.Trà Đá Dịch QuánTôi dường như đã rất lâu không thấy nụ cười dịu dàng đó của Cố Hoài nữa.Mỉa mai thay, nụ cười ấy… không phải dành cho tôi.Góc ảnh còn thấp thoáng ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương hồng to chói mắt của một người phụ nữ.Chú thích: 【Sếp thật hào phóng, chụt chụt~】Tôi ôm mặt, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.Đúng lúc này, điện thoại reo lên – là Cố Hoài gọi tới:“Vợ à, xin lỗi, hôm qua anh không nên…”“Không cần xin lỗi, Cố Hoài.”Có lẽ anh đã nhận ra sự lạnh lùng trong giọng tôi, anh im lặng một lúc, rồi bật cười châm chọc:“Cũng đúng, em chỉ quan tâm đến thân phận bà Cố mà thôi.”Nói xong, anh dập máy.Tôi lặng im rất lâu, chẳng buồn quan tâm đến sự thay đổi thái độ của anh nữa.Cuối cùng, tôi ném tờ kết quả siêu âm đang cầm trong tay vào thùng rác.- Trà Đá Dịch Quán -

Chương 5: Một Tờ Giấy, Một Sinh Mệnh, Một Người Thừa