Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…
Chương 6: Nhưng anh đã chọn cô ta
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Hôm sau, tôi nhận được một thiệp mời.Là buổi tiệc kỷ niệm 80 năm thành lập của Thịnh Mân.Tôi do dự, nhưng rồi lại thấy tin nhắn do Tô Dĩ gửi tới:【A Hoài say rồi, chị có thể đưa anh ấy về được không?】Trong lòng tôi không khỏi lo lắng.Thêm vào đó, tôi cũng muốn nói chuyện với Cố Hoài về những mâu thuẫn giữa hai chúng tôi.Thế là tôi quyết định đến dự tiệc.【Ở vườn hoa nhỏ phía sau.】Tôi đi theo địa chỉ, dưới ánh mắt dò xét của mọi người, tiến tới khu vườn nhỏ như lời Tô Dĩ nói.Vừa đi đến nơi, tôi liền thấy Tô Dĩ mặt hơi đỏ, đang ôm lấy cổ Cố Hoài đầy thân mật.Anh cau mày, muốn đẩy Tô Dĩ ra, nhưng không ngờ, Tô Dĩ nhìn tôi một cái rồi kiễng chân hôn lên môi anh.Cố Hoài nhíu mày, nhanh chóng đẩy Tô Dĩ ra, nhưng tay vẫn đặt trên vai cô ta, để cô ta khỏi ngã.Thấy tôi, Cố Hoài rõ ràng khựng lại, theo bản năng muốn bước tới.Tôi nhìn thấy vẻ lúng túng trên mặt anh, cảm nhận được gò má mình đã lạnh buốt, đưa tay lên, đầu ngón tay thấm đẫm nước mắt.Nhìn bàn tay anh còn đặt trên vai Tô Dĩ, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tôi không chút do dự quay người rời đi.Mà Cố Hoài, không biết là nghĩ đến điều gì, mím môi, giao Tô Dĩ cho một người phục vụ ngang qua rồi vội vàng đuổi theo:“Giang Nhiễm, nghe anh giải thích.”Tôi nhàn nhạt liếc nhìn anh, giọng điệu bình thản:“Được thôi, anh giải thích đi.”Thấy tôi như vậy, ánh mắt Cố Hoài lóe lên vẻ hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Cô ấy say rượu mới như thế…”“Em tin anh không?”Tôi nhìn dáng vẻ thận trọng của anh.Dường như lại nhớ về ba năm trước, Cố Hoài 22 tuổi khi ấy, cẩn thận hỏi tôi:Trà Đá Dịch Quán“Giang Nhiễm, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”Chỉ là lần này, tôi không trả lời.- Trà Đá Dịch Quán -
Hôm sau, tôi nhận được một thiệp mời.
Là buổi tiệc kỷ niệm 80 năm thành lập của Thịnh Mân.
Tôi do dự, nhưng rồi lại thấy tin nhắn do Tô Dĩ gửi tới:
【A Hoài say rồi, chị có thể đưa anh ấy về được không?】
Trong lòng tôi không khỏi lo lắng.
Thêm vào đó, tôi cũng muốn nói chuyện với Cố Hoài về những mâu thuẫn giữa hai chúng tôi.
Thế là tôi quyết định đến dự tiệc.
【Ở vườn hoa nhỏ phía sau.】
Tôi đi theo địa chỉ, dưới ánh mắt dò xét của mọi người, tiến tới khu vườn nhỏ như lời Tô Dĩ nói.
Vừa đi đến nơi, tôi liền thấy Tô Dĩ mặt hơi đỏ, đang ôm lấy cổ Cố Hoài đầy thân mật.
Anh cau mày, muốn đẩy Tô Dĩ ra, nhưng không ngờ, Tô Dĩ nhìn tôi một cái rồi kiễng chân hôn lên môi anh.
Cố Hoài nhíu mày, nhanh chóng đẩy Tô Dĩ ra, nhưng tay vẫn đặt trên vai cô ta, để cô ta khỏi ngã.
Thấy tôi, Cố Hoài rõ ràng khựng lại, theo bản năng muốn bước tới.
Tôi nhìn thấy vẻ lúng túng trên mặt anh, cảm nhận được gò má mình đã lạnh buốt, đưa tay lên, đầu ngón tay thấm đẫm nước mắt.
Nhìn bàn tay anh còn đặt trên vai Tô Dĩ, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tôi không chút do dự quay người rời đi.
Mà Cố Hoài, không biết là nghĩ đến điều gì, mím môi, giao Tô Dĩ cho một người phục vụ ngang qua rồi vội vàng đuổi theo:
“Giang Nhiễm, nghe anh giải thích.”
Tôi nhàn nhạt liếc nhìn anh, giọng điệu bình thản:
“Được thôi, anh giải thích đi.”
Thấy tôi như vậy, ánh mắt Cố Hoài lóe lên vẻ hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Cô ấy say rượu mới như thế…”
“Em tin anh không?”
Tôi nhìn dáng vẻ thận trọng của anh.
Dường như lại nhớ về ba năm trước, Cố Hoài 22 tuổi khi ấy, cẩn thận hỏi tôi:
Trà Đá Dịch Quán
“Giang Nhiễm, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Chỉ là lần này, tôi không trả lời.
- Trà Đá Dịch Quán -
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi. Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.” Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Hôm sau, tôi nhận được một thiệp mời.Là buổi tiệc kỷ niệm 80 năm thành lập của Thịnh Mân.Tôi do dự, nhưng rồi lại thấy tin nhắn do Tô Dĩ gửi tới:【A Hoài say rồi, chị có thể đưa anh ấy về được không?】Trong lòng tôi không khỏi lo lắng.Thêm vào đó, tôi cũng muốn nói chuyện với Cố Hoài về những mâu thuẫn giữa hai chúng tôi.Thế là tôi quyết định đến dự tiệc.【Ở vườn hoa nhỏ phía sau.】Tôi đi theo địa chỉ, dưới ánh mắt dò xét của mọi người, tiến tới khu vườn nhỏ như lời Tô Dĩ nói.Vừa đi đến nơi, tôi liền thấy Tô Dĩ mặt hơi đỏ, đang ôm lấy cổ Cố Hoài đầy thân mật.Anh cau mày, muốn đẩy Tô Dĩ ra, nhưng không ngờ, Tô Dĩ nhìn tôi một cái rồi kiễng chân hôn lên môi anh.Cố Hoài nhíu mày, nhanh chóng đẩy Tô Dĩ ra, nhưng tay vẫn đặt trên vai cô ta, để cô ta khỏi ngã.Thấy tôi, Cố Hoài rõ ràng khựng lại, theo bản năng muốn bước tới.Tôi nhìn thấy vẻ lúng túng trên mặt anh, cảm nhận được gò má mình đã lạnh buốt, đưa tay lên, đầu ngón tay thấm đẫm nước mắt.Nhìn bàn tay anh còn đặt trên vai Tô Dĩ, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tôi không chút do dự quay người rời đi.Mà Cố Hoài, không biết là nghĩ đến điều gì, mím môi, giao Tô Dĩ cho một người phục vụ ngang qua rồi vội vàng đuổi theo:“Giang Nhiễm, nghe anh giải thích.”Tôi nhàn nhạt liếc nhìn anh, giọng điệu bình thản:“Được thôi, anh giải thích đi.”Thấy tôi như vậy, ánh mắt Cố Hoài lóe lên vẻ hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Cô ấy say rượu mới như thế…”“Em tin anh không?”Tôi nhìn dáng vẻ thận trọng của anh.Dường như lại nhớ về ba năm trước, Cố Hoài 22 tuổi khi ấy, cẩn thận hỏi tôi:Trà Đá Dịch Quán“Giang Nhiễm, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”Chỉ là lần này, tôi không trả lời.- Trà Đá Dịch Quán -