Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im…

Chương 7: Cô ấy đã thắng

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Sau khi trở về biệt thự, Cố Hoài bực bội vò mái tóc rối. Dường như anh không biết phải làm gì tiếp theo.Tôi lặng lẽ nhìn anh, ngón tay đặt lên bụng dưới:“A Hoài…” Lời còn chưa nói hết, chuông điện thoại của Cố Hoài đã vang lên.Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đáng thương của Tô Dĩ:“A Hoài, anh đoán xem em đang ở đâu? Em đang ở trên sân thượng đó.”Sắc mặt Cố Hoài lập tức thay đổi:“Em đang ở đâu? Không có ai bên cạnh em sao?”“Trên sân thượng khách sạn mà.”Cố Hoài đứng phắt dậy.“Giang Nhiễm, em chờ anh về rồi anh giải thích được không? Em lên lầu nghỉ trước nhé?“Anh sẽ quay lại ngay.”Tôi bật cười thê lương, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh:“Nếu… em không đồng ý để anh đi thì sao?”Cố Hoài nhíu mày: “Giang Nhiễm, đừng làm loạn, cô ấy say rượu lại còn đang trên sân thượng, rất nguy hiểm, dù sao cũng là nhân viên của Cố thị.”Nói rồi, anh bước nhanh ra xe. Tôi điều khiển xe lăn đuổi theo.Cố Hoài, đây là cơ hội cuối cùng của anh đấy.Trà Đá Dịch Quán“Em có chuyện muốn…” Tôi sốt ruột điều khiển xe lăn, nhưng lại quên mất bậc thềm ngay cửa ra vào.Chiếc xe lăn đổ nhào. Tôi ngã xuống đất, chiếc xe lăn đè lên người tôi.Nhưng dì Trương đã rời đi từ trước.Tôi giãy giụa một lúc, nhưng phát hiện cơ thể lúc này hoàn toàn không đủ sức để đẩy chiếc xe lăn ra khỏi người.Từng giọt mưa lác đác rơi xuống. Tôi nhớ lại tin nhắn vừa rồi Tô Dĩ gửi đến, khẽ cười khổ một tiếng.【Anh ấy sẽ quay lại bên tôi thôi.】Tôi nhặt chiếc điện thoại rơi bên cạnh lên, trả lời lại:【Cô thắng rồi, tôi không cần nữa.】Trong danh bạ chỉ có số điện thoại của Cố Hoài, nhất thời tôi không biết nên làm gì.Chỉ có thể nằm dưới đất, mặc cho cơn mưa đầu thu xối xả trút xuống gương mặt mình.Tất cả những tranh cãi, mâu thuẫn giữa tôi và Cố Hoài trong suốt thời gian qua,Đến khoảnh khắc ấy, cũng chẳng còn quan trọng nữa, nên tôi không muốn so đo thêm.Mãi đến tận sáng hôm sau, bên tai mới vang lên tiếng hét thất thanh của dì Trương.Tôi bảo bà đừng kể chuyện này cho Cố Hoài.Rồi quay người rời khỏi biệt thự.Đến tận trưa, Cố Hoài mới nhắn tin cho tôi.Rõ ràng anh nói sẽ quay lại rất nhanh mà.Tôi lạnh lùng cười, tắt nguồn điện thoại.- Trà Đá Dịch Quán -

Sau khi trở về biệt thự, Cố Hoài bực bội vò mái tóc rối. Dường như anh không biết phải làm gì tiếp theo.

Tôi lặng lẽ nhìn anh, ngón tay đặt lên bụng dưới:

“A Hoài…” Lời còn chưa nói hết, chuông điện thoại của Cố Hoài đã vang lên.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đáng thương của Tô Dĩ:

“A Hoài, anh đoán xem em đang ở đâu? Em đang ở trên sân thượng đó.”

Sắc mặt Cố Hoài lập tức thay đổi:

“Em đang ở đâu? Không có ai bên cạnh em sao?”

“Trên sân thượng khách sạn mà.”

Cố Hoài đứng phắt dậy.

“Giang Nhiễm, em chờ anh về rồi anh giải thích được không? Em lên lầu nghỉ trước nhé?

“Anh sẽ quay lại ngay.”

Tôi bật cười thê lương, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh:“Nếu… em không đồng ý để anh đi thì sao?”

Cố Hoài nhíu mày: “Giang Nhiễm, đừng làm loạn, cô ấy say rượu lại còn đang trên sân thượng, rất nguy hiểm, dù sao cũng là nhân viên của Cố thị.”

Nói rồi, anh bước nhanh ra xe. Tôi điều khiển xe lăn đuổi theo.

Cố Hoài, đây là cơ hội cuối cùng của anh đấy.

Trà Đá Dịch Quán

“Em có chuyện muốn…” Tôi sốt ruột điều khiển xe lăn, nhưng lại quên mất bậc thềm ngay cửa ra vào.

Chiếc xe lăn đổ nhào. Tôi ngã xuống đất, chiếc xe lăn đè lên người tôi.

Nhưng dì Trương đã rời đi từ trước.

Tôi giãy giụa một lúc, nhưng phát hiện cơ thể lúc này hoàn toàn không đủ sức để đẩy chiếc xe lăn ra khỏi người.

Từng giọt mưa lác đác rơi xuống. Tôi nhớ lại tin nhắn vừa rồi Tô Dĩ gửi đến, khẽ cười khổ một tiếng.

【Anh ấy sẽ quay lại bên tôi thôi.】

Tôi nhặt chiếc điện thoại rơi bên cạnh lên, trả lời lại:

【Cô thắng rồi, tôi không cần nữa.】

Trong danh bạ chỉ có số điện thoại của Cố Hoài, nhất thời tôi không biết nên làm gì.

Chỉ có thể nằm dưới đất, mặc cho cơn mưa đầu thu xối xả trút xuống gương mặt mình.

Tất cả những tranh cãi, mâu thuẫn giữa tôi và Cố Hoài trong suốt thời gian qua,

Đến khoảnh khắc ấy, cũng chẳng còn quan trọng nữa, nên tôi không muốn so đo thêm.

Mãi đến tận sáng hôm sau, bên tai mới vang lên tiếng hét thất thanh của dì Trương.

Tôi bảo bà đừng kể chuyện này cho Cố Hoài.

Rồi quay người rời khỏi biệt thự.

Đến tận trưa, Cố Hoài mới nhắn tin cho tôi.

Rõ ràng anh nói sẽ quay lại rất nhanh mà.

Tôi lạnh lùng cười, tắt nguồn điện thoại.

- Trà Đá Dịch Quán -

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn CáTác giả: Mèo Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhKhi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.  Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài. Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân. Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình. Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.  Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng. Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.  Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký. Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”  Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im… Sau khi trở về biệt thự, Cố Hoài bực bội vò mái tóc rối. Dường như anh không biết phải làm gì tiếp theo.Tôi lặng lẽ nhìn anh, ngón tay đặt lên bụng dưới:“A Hoài…” Lời còn chưa nói hết, chuông điện thoại của Cố Hoài đã vang lên.Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đáng thương của Tô Dĩ:“A Hoài, anh đoán xem em đang ở đâu? Em đang ở trên sân thượng đó.”Sắc mặt Cố Hoài lập tức thay đổi:“Em đang ở đâu? Không có ai bên cạnh em sao?”“Trên sân thượng khách sạn mà.”Cố Hoài đứng phắt dậy.“Giang Nhiễm, em chờ anh về rồi anh giải thích được không? Em lên lầu nghỉ trước nhé?“Anh sẽ quay lại ngay.”Tôi bật cười thê lương, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh:“Nếu… em không đồng ý để anh đi thì sao?”Cố Hoài nhíu mày: “Giang Nhiễm, đừng làm loạn, cô ấy say rượu lại còn đang trên sân thượng, rất nguy hiểm, dù sao cũng là nhân viên của Cố thị.”Nói rồi, anh bước nhanh ra xe. Tôi điều khiển xe lăn đuổi theo.Cố Hoài, đây là cơ hội cuối cùng của anh đấy.Trà Đá Dịch Quán“Em có chuyện muốn…” Tôi sốt ruột điều khiển xe lăn, nhưng lại quên mất bậc thềm ngay cửa ra vào.Chiếc xe lăn đổ nhào. Tôi ngã xuống đất, chiếc xe lăn đè lên người tôi.Nhưng dì Trương đã rời đi từ trước.Tôi giãy giụa một lúc, nhưng phát hiện cơ thể lúc này hoàn toàn không đủ sức để đẩy chiếc xe lăn ra khỏi người.Từng giọt mưa lác đác rơi xuống. Tôi nhớ lại tin nhắn vừa rồi Tô Dĩ gửi đến, khẽ cười khổ một tiếng.【Anh ấy sẽ quay lại bên tôi thôi.】Tôi nhặt chiếc điện thoại rơi bên cạnh lên, trả lời lại:【Cô thắng rồi, tôi không cần nữa.】Trong danh bạ chỉ có số điện thoại của Cố Hoài, nhất thời tôi không biết nên làm gì.Chỉ có thể nằm dưới đất, mặc cho cơn mưa đầu thu xối xả trút xuống gương mặt mình.Tất cả những tranh cãi, mâu thuẫn giữa tôi và Cố Hoài trong suốt thời gian qua,Đến khoảnh khắc ấy, cũng chẳng còn quan trọng nữa, nên tôi không muốn so đo thêm.Mãi đến tận sáng hôm sau, bên tai mới vang lên tiếng hét thất thanh của dì Trương.Tôi bảo bà đừng kể chuyện này cho Cố Hoài.Rồi quay người rời khỏi biệt thự.Đến tận trưa, Cố Hoài mới nhắn tin cho tôi.Rõ ràng anh nói sẽ quay lại rất nhanh mà.Tôi lạnh lùng cười, tắt nguồn điện thoại.- Trà Đá Dịch Quán -

Chương 7: Cô ấy đã thắng