Tác giả:

Từ khi còn rất nhỏ, ta đã biết ta là nữ phụ độc ác, bởi vì bên cạnh ta có một cung nữ kỳ lạ - Tuế An Thi thoảng nàng sẽ nhìn đỉnh đầu ta rồi xuất thần, giống như nơi đó có chữ viết. Sau này, ở chung với nàng đã lâu, từ vô số việc nhỏ không đáng kể gì, ta mới liên kết ra một chân tướng: Đỉnh đầu của ta thực sự có chữ viết, hơn nữa còn là bốn chữ “Nữ phụ độc ác.” * Khi biết được tin tức này, ta không vui lắm. Ta nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì đều là cha sinh mẹ dưỡng, mà ta lại bị phân cho một vận mệnh làm vai phụ độc ác chứ. Đáng tiếc, ta còn nhỏ, ta không nghĩ được vấn đề một cách sâu sắc. Ta chỉ cảm thấy bất công, cảm thấy phẫn nộ.  Nhưng ngoài ý muốn là, Tuế An rõ ràng biết rõ thân phận của ta, lại đối xử với ta rất tốt. Nàng yêu thương, thiên vị, thậm chí cưng chiều ta. Nàng rất thích kể chuyện cho ta nghe, kể chuyện “Cô bé Lọ Lem và hai người chị gái.”  “Đời trước, chị cả và chị hai, một người cắt đi gót chân, một người cắt ngón chân, đều không đi vừa giày thuỷ tinh.” “…

Chương 11

Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung AnTác giả: Lạc Vị ƯơngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTừ khi còn rất nhỏ, ta đã biết ta là nữ phụ độc ác, bởi vì bên cạnh ta có một cung nữ kỳ lạ - Tuế An Thi thoảng nàng sẽ nhìn đỉnh đầu ta rồi xuất thần, giống như nơi đó có chữ viết. Sau này, ở chung với nàng đã lâu, từ vô số việc nhỏ không đáng kể gì, ta mới liên kết ra một chân tướng: Đỉnh đầu của ta thực sự có chữ viết, hơn nữa còn là bốn chữ “Nữ phụ độc ác.” * Khi biết được tin tức này, ta không vui lắm. Ta nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì đều là cha sinh mẹ dưỡng, mà ta lại bị phân cho một vận mệnh làm vai phụ độc ác chứ. Đáng tiếc, ta còn nhỏ, ta không nghĩ được vấn đề một cách sâu sắc. Ta chỉ cảm thấy bất công, cảm thấy phẫn nộ.  Nhưng ngoài ý muốn là, Tuế An rõ ràng biết rõ thân phận của ta, lại đối xử với ta rất tốt. Nàng yêu thương, thiên vị, thậm chí cưng chiều ta. Nàng rất thích kể chuyện cho ta nghe, kể chuyện “Cô bé Lọ Lem và hai người chị gái.”  “Đời trước, chị cả và chị hai, một người cắt đi gót chân, một người cắt ngón chân, đều không đi vừa giày thuỷ tinh.” “… Bọn họ đều vô cùng hoảng loạn.Có lẽ vì thế giới của bọn họ tốt đẹp, chưa từng thấy tình huống huynh muội tương tàn như vậy. Nhưng ta nghĩ, chứng kiến một chút có lẽ tốt hơn so với chẳng biết gì. Hạ ma ma luống cuống.Nàng lao tới, kéo tay của Thái tử đang đặt ở cổ của ta cầu xin: “Điện hạ, ngài đừng hồ đồ, mau đi tìm Hoàng hậu nương nương, việc này không thể truyền ra ngoài được!”Thái tử bị nàng túm lấy kéo đi.Nhị hoàng tử vội vàng đuổi kịp, lại khó chịu dừng lại, hung hăng mà đạp đại môn Phúc Ninh Cung vài cái“Lý Dung, ngươi chờ đó cho ta, cả đời này ngươi đều kém so với Trấn An muội muội.”Ta hơi mỉm cười, cũng không thèm để ý..Bài học đầu tiên mà Tuế An dạy cho ta chính là không cần so sánh bản thân mình với người khác, không có nghĩa gì cả.Hổ sẽ không so với hùng ưng xem ai bay nhanh hơn.Sư tử cũng không so với cá xem ai bơi giỏi hơn.Thứ duy nhất chúng ta cần so sánh đó là bản thân mình càng ngày càng trở nên tốt hơn, càng ngày càng thấy yêu bản thân mình hơn.Yêu quý ưu điểm của bản thân mình, cũng bao dung khuyết điểm của mình.Hiểu rõ một điều rằng mình không phải là toàn trí toàn năng, mình có thể phạm sai lầm, cũng có thể tha thứ bản thân mình. Ta đón bọn họ vào.Dù sao cũng là trẻ con, rất nhanh đã quên tất cả những chuyện vừa xảy ra, bị hấp dẫn bởi các loại thức ăn và đồ chơi.Mỗi người đều ngồi vào chỗ của mình, tự chơi.Tam hoàng tỉ xấu hổ nhìn ta cười, từ chỗ ngoặt lại túm ra một người, là Trấn An.“Có vài lời vẫn nên giáp mặt nói cho rõ ràng, miễn cho hiểu lầm lẫn nhau, rất không tốt.”Lại một lần nữa phải cảm ơn Tam hoàng tỉ.Ta thật sự rất thích tỉ ấy.Thật ra ta vẫn luôn muốn nói rõ ràng với Trấn An, nhưng Thái Tử lại bảo vệ nàng như bảo vệ tròng mắt, ta chỉ cần tản bộ bên ngoài cung của nàng đều sẽ bị người khác nhìn chằm chằm, báo cho Thái tử.Ta với nàng ngoại trừ có thể gặp nhau ở cung yến một hai lần, những lúc khác đều không có giao thoa.Ta lẳng lặng nhìn nàng.“Nói ở bên ngoài đi, để cung nữ và thị vệ nhìn thấy ngươi, miễn cho người khác hiểu lầm.”Trấn An vốn còn hoảng hốt, nghe xong lời này nàng chợt đỏ mắt.Nàng nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Lục tỉ tỉ, xin lỗi, ta không bảo bọn họ làm như vậy.”Nàng lớn rồi.Trước kia là một bé gái xinh đẹp đáng yêu, sau khi lớn lên lại càng nhu nhược động lòng, làn da trắng nõn như sứ như ngọc, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, nàng chỉ đứng đó thôi đã có vẻ yếu đuối động lòng, khiến cho lòng người sinh ra lòng thương xót, không nỡ nói một câu nói nặng.Thật sự là nữ chủ được trời cao thiên vị.Đáng tiếc, không ảnh hưởng gì tới ta cả.Trời sinh ra ta tim đã cứng rồi.Ta cười, “Trấn An, nhị hoàng huynh luôn luôn coi thường ta, hắn biết ta là con gái của tội phi, cảm thấy ta sinh ra đã là người xấu, Thái tử cũng nghĩ như thế.”“Ta không có cảm thấy thế.” Trấn An vội vàng giải thích.Ta không quan tâm nàng nghĩ thế nào, ta chỉ quan tâm đến sự thật.“Trấn An, cái đó không quan trọng, quan trọng là ngươi hưởng thụ những điều tốt đẹp mà họ mang đến.”“Có người đã nói với ta, ân huệ không tới con cái, thì hoạ không tới con cái. Ta không được hưởng thụ điều gì tốt đẹp từ mẫu phi của ta, ngược lại phải chịu rất nhiều chỗ khổ sở vì bà ấy, cho nên ta không cảm thấy mình có tội.”“Nhưng ngươi lại khác, cho dù ngươi nghĩ như thế nào, ngươi lại thật sự hưởng thụ những thứ tốt đẹp mà Thái tử và Nhị hoàng huynh mang tới cho ngươi, cũng thật sự gây thương tổn cho ta.”“Khi còn nhỏ, chỉ cần là đồ vật ngươi thích, không cần ngươi nói gì, ngươi chỉ cần lộ ra vẻ thích thú, Thái tử và Nhị hoàng tử sẽ tìm mọi cách để lấy cho ngươi.”“Chỉ cần ngươi không cao hứng, đều là ta sai, là ta trêu chọc ngươi.”“Chỉ cần ngươi rơi nước mắt, không chỉ có ta chịu khổ, cung nữ thái giám bên cạnh ngươi cũng bị đánh mắng.“Ngươi thật sự không làm gì cả, nhưng ta lại vì ngươi mà không thể không làm hỏng đồ vật mà ta yêu thích, mỗi ngày đi học đều giống như đánh giặc.”“Ngược lại, ngươi được phụ hoàng ban thưởng, mẫu hậu quan tâm, thái tử yêu chiều.”“Nếu bọn họ có tội, ngươi ít nhất cũng phải gánh vác một nửa trách nhiệm, bởi vì nước mắt của ngươi đối với họ chính là roi, bọn họ quất roi để lấy lại công bằng cho ngươi.”“Bọn họ bắt nạt ta là để dỗ cho ngươi vui vẻ, bản thân cũng cảm thấy thành công tràn trề, giống như hôm nay vậy.”

Bọn họ đều vô cùng hoảng loạn.

Có lẽ vì thế giới của bọn họ tốt đẹp, chưa từng thấy tình huống huynh muội tương tàn như vậy. 

Nhưng ta nghĩ, chứng kiến một chút có lẽ tốt hơn so với chẳng biết gì. 

Hạ ma ma luống cuống.

Nàng lao tới, kéo tay của Thái tử đang đặt ở cổ của ta cầu xin: “Điện hạ, ngài đừng hồ đồ, mau đi tìm Hoàng hậu nương nương, việc này không thể truyền ra ngoài được!”

Thái tử bị nàng túm lấy kéo đi.

Nhị hoàng tử vội vàng đuổi kịp, lại khó chịu dừng lại, hung hăng mà đạp đại môn Phúc Ninh Cung vài cái

“Lý Dung, ngươi chờ đó cho ta, cả đời này ngươi đều kém so với Trấn An muội muội.”

Ta hơi mỉm cười, cũng không thèm để ý.

.

Bài học đầu tiên mà Tuế An dạy cho ta chính là không cần so sánh bản thân mình với người khác, không có nghĩa gì cả.

Hổ sẽ không so với hùng ưng xem ai bay nhanh hơn.

Sư tử cũng không so với cá xem ai bơi giỏi hơn.

Thứ duy nhất chúng ta cần so sánh đó là bản thân mình càng ngày càng trở nên tốt hơn, càng ngày càng thấy yêu bản thân mình hơn.

Yêu quý ưu điểm của bản thân mình, cũng bao dung khuyết điểm của mình.

Hiểu rõ một điều rằng mình không phải là toàn trí toàn năng, mình có thể phạm sai lầm, cũng có thể tha thứ bản thân mình. 

Ta đón bọn họ vào.

Dù sao cũng là trẻ con, rất nhanh đã quên tất cả những chuyện vừa xảy ra, bị hấp dẫn bởi các loại thức ăn và đồ chơi.

Mỗi người đều ngồi vào chỗ của mình, tự chơi.

Tam hoàng tỉ xấu hổ nhìn ta cười, từ chỗ ngoặt lại túm ra một người, là Trấn An.

“Có vài lời vẫn nên giáp mặt nói cho rõ ràng, miễn cho hiểu lầm lẫn nhau, rất không tốt.”

Lại một lần nữa phải cảm ơn Tam hoàng tỉ.

Ta thật sự rất thích tỉ ấy.

Thật ra ta vẫn luôn muốn nói rõ ràng với Trấn An, nhưng Thái Tử lại bảo vệ nàng như bảo vệ tròng mắt, ta chỉ cần tản bộ bên ngoài cung của nàng đều sẽ bị người khác nhìn chằm chằm, báo cho Thái tử.

Ta với nàng ngoại trừ có thể gặp nhau ở cung yến một hai lần, những lúc khác đều không có giao thoa.

Ta lẳng lặng nhìn nàng.

“Nói ở bên ngoài đi, để cung nữ và thị vệ nhìn thấy ngươi, miễn cho người khác hiểu lầm.”

Trấn An vốn còn hoảng hốt, nghe xong lời này nàng chợt đỏ mắt.

Nàng nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Lục tỉ tỉ, xin lỗi, ta không bảo bọn họ làm như vậy.”

Nàng lớn rồi.

Trước kia là một bé gái xinh đẹp đáng yêu, sau khi lớn lên lại càng nhu nhược động lòng, làn da trắng nõn như sứ như ngọc, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, nàng chỉ đứng đó thôi đã có vẻ yếu đuối động lòng, khiến cho lòng người sinh ra lòng thương xót, không nỡ nói một câu nói nặng.

Thật sự là nữ chủ được trời cao thiên vị.

Đáng tiếc, không ảnh hưởng gì tới ta cả.

Trời sinh ra ta tim đã cứng rồi.

Ta cười, “Trấn An, nhị hoàng huynh luôn luôn coi thường ta, hắn biết ta là con gái của tội phi, cảm thấy ta sinh ra đã là người xấu, Thái tử cũng nghĩ như thế.”

“Ta không có cảm thấy thế.” Trấn An vội vàng giải thích.

Ta không quan tâm nàng nghĩ thế nào, ta chỉ quan tâm đến sự thật.

“Trấn An, cái đó không quan trọng, quan trọng là ngươi hưởng thụ những điều tốt đẹp mà họ mang đến.”

“Có người đã nói với ta, ân huệ không tới con cái, thì hoạ không tới con cái. Ta không được hưởng thụ điều gì tốt đẹp từ mẫu phi của ta, ngược lại phải chịu rất nhiều chỗ khổ sở vì bà ấy, cho nên ta không cảm thấy mình có tội.”

“Nhưng ngươi lại khác, cho dù ngươi nghĩ như thế nào, ngươi lại thật sự hưởng thụ những thứ tốt đẹp mà Thái tử và Nhị hoàng huynh mang tới cho ngươi, cũng thật sự gây thương tổn cho ta.”

“Khi còn nhỏ, chỉ cần là đồ vật ngươi thích, không cần ngươi nói gì, ngươi chỉ cần lộ ra vẻ thích thú, Thái tử và Nhị hoàng tử sẽ tìm mọi cách để lấy cho ngươi.”

“Chỉ cần ngươi không cao hứng, đều là ta sai, là ta trêu chọc ngươi.”

“Chỉ cần ngươi rơi nước mắt, không chỉ có ta chịu khổ, cung nữ thái giám bên cạnh ngươi cũng bị đánh mắng.

“Ngươi thật sự không làm gì cả, nhưng ta lại vì ngươi mà không thể không làm hỏng đồ vật mà ta yêu thích, mỗi ngày đi học đều giống như đánh giặc.”

“Ngược lại, ngươi được phụ hoàng ban thưởng, mẫu hậu quan tâm, thái tử yêu chiều.”

“Nếu bọn họ có tội, ngươi ít nhất cũng phải gánh vác một nửa trách nhiệm, bởi vì nước mắt của ngươi đối với họ chính là roi, bọn họ quất roi để lấy lại công bằng cho ngươi.”

“Bọn họ bắt nạt ta là để dỗ cho ngươi vui vẻ, bản thân cũng cảm thấy thành công tràn trề, giống như hôm nay vậy.”

Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung AnTác giả: Lạc Vị ƯơngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTừ khi còn rất nhỏ, ta đã biết ta là nữ phụ độc ác, bởi vì bên cạnh ta có một cung nữ kỳ lạ - Tuế An Thi thoảng nàng sẽ nhìn đỉnh đầu ta rồi xuất thần, giống như nơi đó có chữ viết. Sau này, ở chung với nàng đã lâu, từ vô số việc nhỏ không đáng kể gì, ta mới liên kết ra một chân tướng: Đỉnh đầu của ta thực sự có chữ viết, hơn nữa còn là bốn chữ “Nữ phụ độc ác.” * Khi biết được tin tức này, ta không vui lắm. Ta nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì đều là cha sinh mẹ dưỡng, mà ta lại bị phân cho một vận mệnh làm vai phụ độc ác chứ. Đáng tiếc, ta còn nhỏ, ta không nghĩ được vấn đề một cách sâu sắc. Ta chỉ cảm thấy bất công, cảm thấy phẫn nộ.  Nhưng ngoài ý muốn là, Tuế An rõ ràng biết rõ thân phận của ta, lại đối xử với ta rất tốt. Nàng yêu thương, thiên vị, thậm chí cưng chiều ta. Nàng rất thích kể chuyện cho ta nghe, kể chuyện “Cô bé Lọ Lem và hai người chị gái.”  “Đời trước, chị cả và chị hai, một người cắt đi gót chân, một người cắt ngón chân, đều không đi vừa giày thuỷ tinh.” “… Bọn họ đều vô cùng hoảng loạn.Có lẽ vì thế giới của bọn họ tốt đẹp, chưa từng thấy tình huống huynh muội tương tàn như vậy. Nhưng ta nghĩ, chứng kiến một chút có lẽ tốt hơn so với chẳng biết gì. Hạ ma ma luống cuống.Nàng lao tới, kéo tay của Thái tử đang đặt ở cổ của ta cầu xin: “Điện hạ, ngài đừng hồ đồ, mau đi tìm Hoàng hậu nương nương, việc này không thể truyền ra ngoài được!”Thái tử bị nàng túm lấy kéo đi.Nhị hoàng tử vội vàng đuổi kịp, lại khó chịu dừng lại, hung hăng mà đạp đại môn Phúc Ninh Cung vài cái“Lý Dung, ngươi chờ đó cho ta, cả đời này ngươi đều kém so với Trấn An muội muội.”Ta hơi mỉm cười, cũng không thèm để ý..Bài học đầu tiên mà Tuế An dạy cho ta chính là không cần so sánh bản thân mình với người khác, không có nghĩa gì cả.Hổ sẽ không so với hùng ưng xem ai bay nhanh hơn.Sư tử cũng không so với cá xem ai bơi giỏi hơn.Thứ duy nhất chúng ta cần so sánh đó là bản thân mình càng ngày càng trở nên tốt hơn, càng ngày càng thấy yêu bản thân mình hơn.Yêu quý ưu điểm của bản thân mình, cũng bao dung khuyết điểm của mình.Hiểu rõ một điều rằng mình không phải là toàn trí toàn năng, mình có thể phạm sai lầm, cũng có thể tha thứ bản thân mình. Ta đón bọn họ vào.Dù sao cũng là trẻ con, rất nhanh đã quên tất cả những chuyện vừa xảy ra, bị hấp dẫn bởi các loại thức ăn và đồ chơi.Mỗi người đều ngồi vào chỗ của mình, tự chơi.Tam hoàng tỉ xấu hổ nhìn ta cười, từ chỗ ngoặt lại túm ra một người, là Trấn An.“Có vài lời vẫn nên giáp mặt nói cho rõ ràng, miễn cho hiểu lầm lẫn nhau, rất không tốt.”Lại một lần nữa phải cảm ơn Tam hoàng tỉ.Ta thật sự rất thích tỉ ấy.Thật ra ta vẫn luôn muốn nói rõ ràng với Trấn An, nhưng Thái Tử lại bảo vệ nàng như bảo vệ tròng mắt, ta chỉ cần tản bộ bên ngoài cung của nàng đều sẽ bị người khác nhìn chằm chằm, báo cho Thái tử.Ta với nàng ngoại trừ có thể gặp nhau ở cung yến một hai lần, những lúc khác đều không có giao thoa.Ta lẳng lặng nhìn nàng.“Nói ở bên ngoài đi, để cung nữ và thị vệ nhìn thấy ngươi, miễn cho người khác hiểu lầm.”Trấn An vốn còn hoảng hốt, nghe xong lời này nàng chợt đỏ mắt.Nàng nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Lục tỉ tỉ, xin lỗi, ta không bảo bọn họ làm như vậy.”Nàng lớn rồi.Trước kia là một bé gái xinh đẹp đáng yêu, sau khi lớn lên lại càng nhu nhược động lòng, làn da trắng nõn như sứ như ngọc, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, nàng chỉ đứng đó thôi đã có vẻ yếu đuối động lòng, khiến cho lòng người sinh ra lòng thương xót, không nỡ nói một câu nói nặng.Thật sự là nữ chủ được trời cao thiên vị.Đáng tiếc, không ảnh hưởng gì tới ta cả.Trời sinh ra ta tim đã cứng rồi.Ta cười, “Trấn An, nhị hoàng huynh luôn luôn coi thường ta, hắn biết ta là con gái của tội phi, cảm thấy ta sinh ra đã là người xấu, Thái tử cũng nghĩ như thế.”“Ta không có cảm thấy thế.” Trấn An vội vàng giải thích.Ta không quan tâm nàng nghĩ thế nào, ta chỉ quan tâm đến sự thật.“Trấn An, cái đó không quan trọng, quan trọng là ngươi hưởng thụ những điều tốt đẹp mà họ mang đến.”“Có người đã nói với ta, ân huệ không tới con cái, thì hoạ không tới con cái. Ta không được hưởng thụ điều gì tốt đẹp từ mẫu phi của ta, ngược lại phải chịu rất nhiều chỗ khổ sở vì bà ấy, cho nên ta không cảm thấy mình có tội.”“Nhưng ngươi lại khác, cho dù ngươi nghĩ như thế nào, ngươi lại thật sự hưởng thụ những thứ tốt đẹp mà Thái tử và Nhị hoàng huynh mang tới cho ngươi, cũng thật sự gây thương tổn cho ta.”“Khi còn nhỏ, chỉ cần là đồ vật ngươi thích, không cần ngươi nói gì, ngươi chỉ cần lộ ra vẻ thích thú, Thái tử và Nhị hoàng tử sẽ tìm mọi cách để lấy cho ngươi.”“Chỉ cần ngươi không cao hứng, đều là ta sai, là ta trêu chọc ngươi.”“Chỉ cần ngươi rơi nước mắt, không chỉ có ta chịu khổ, cung nữ thái giám bên cạnh ngươi cũng bị đánh mắng.“Ngươi thật sự không làm gì cả, nhưng ta lại vì ngươi mà không thể không làm hỏng đồ vật mà ta yêu thích, mỗi ngày đi học đều giống như đánh giặc.”“Ngược lại, ngươi được phụ hoàng ban thưởng, mẫu hậu quan tâm, thái tử yêu chiều.”“Nếu bọn họ có tội, ngươi ít nhất cũng phải gánh vác một nửa trách nhiệm, bởi vì nước mắt của ngươi đối với họ chính là roi, bọn họ quất roi để lấy lại công bằng cho ngươi.”“Bọn họ bắt nạt ta là để dỗ cho ngươi vui vẻ, bản thân cũng cảm thấy thành công tràn trề, giống như hôm nay vậy.”

Chương 11