Từ khi còn rất nhỏ, ta đã biết ta là nữ phụ độc ác, bởi vì bên cạnh ta có một cung nữ kỳ lạ - Tuế An Thi thoảng nàng sẽ nhìn đỉnh đầu ta rồi xuất thần, giống như nơi đó có chữ viết. Sau này, ở chung với nàng đã lâu, từ vô số việc nhỏ không đáng kể gì, ta mới liên kết ra một chân tướng: Đỉnh đầu của ta thực sự có chữ viết, hơn nữa còn là bốn chữ “Nữ phụ độc ác.” * Khi biết được tin tức này, ta không vui lắm. Ta nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì đều là cha sinh mẹ dưỡng, mà ta lại bị phân cho một vận mệnh làm vai phụ độc ác chứ. Đáng tiếc, ta còn nhỏ, ta không nghĩ được vấn đề một cách sâu sắc. Ta chỉ cảm thấy bất công, cảm thấy phẫn nộ. Nhưng ngoài ý muốn là, Tuế An rõ ràng biết rõ thân phận của ta, lại đối xử với ta rất tốt. Nàng yêu thương, thiên vị, thậm chí cưng chiều ta. Nàng rất thích kể chuyện cho ta nghe, kể chuyện “Cô bé Lọ Lem và hai người chị gái.” “Đời trước, chị cả và chị hai, một người cắt đi gót chân, một người cắt ngón chân, đều không đi vừa giày thuỷ tinh.” “…
Chương 16
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung AnTác giả: Lạc Vị ƯơngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTừ khi còn rất nhỏ, ta đã biết ta là nữ phụ độc ác, bởi vì bên cạnh ta có một cung nữ kỳ lạ - Tuế An Thi thoảng nàng sẽ nhìn đỉnh đầu ta rồi xuất thần, giống như nơi đó có chữ viết. Sau này, ở chung với nàng đã lâu, từ vô số việc nhỏ không đáng kể gì, ta mới liên kết ra một chân tướng: Đỉnh đầu của ta thực sự có chữ viết, hơn nữa còn là bốn chữ “Nữ phụ độc ác.” * Khi biết được tin tức này, ta không vui lắm. Ta nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì đều là cha sinh mẹ dưỡng, mà ta lại bị phân cho một vận mệnh làm vai phụ độc ác chứ. Đáng tiếc, ta còn nhỏ, ta không nghĩ được vấn đề một cách sâu sắc. Ta chỉ cảm thấy bất công, cảm thấy phẫn nộ. Nhưng ngoài ý muốn là, Tuế An rõ ràng biết rõ thân phận của ta, lại đối xử với ta rất tốt. Nàng yêu thương, thiên vị, thậm chí cưng chiều ta. Nàng rất thích kể chuyện cho ta nghe, kể chuyện “Cô bé Lọ Lem và hai người chị gái.” “Đời trước, chị cả và chị hai, một người cắt đi gót chân, một người cắt ngón chân, đều không đi vừa giày thuỷ tinh.” “… Ta và tam hoàng tỉ cùng nhau lật rách cả sách vẫn không tìm ra manh mối. Mẫu phi của nàng đã chọn con trai thứ con vợ cả của phủ Thừa Ân Hầu.Phò mã bổn triều không được làm quan, công chúa xuất gia đều chọn con trai thứ vợ cả của những nhà có huân tước, vừa có gia thế, có thân phận, lại không cần phải gánh vác trọng trách của gia tộc.Trên cơ bản là ăn no chờ chết, nhiệm vụ duy nhất cả đời chính là dỗ dành công chúa thật tốt, không gây ra việc gì lớn là được.Mẫu phi của Tam Hoàng tỉ là Hiền Phi đã chọn phủ Thừa Ân Hầu.Tuy dòng dõi hơi thấp, nhưng gia phong rất tốt.Hai người đã gặp nhau vài lần, đều có ấn tượng tốt về nhau. Hai nhà đã đi lại, chỉ chờ Khâm Thiên Giám tính ngày tốt là đủ quy trình.Tam Hoàng tỉ kiến nghị ta cũng đi theo con đường của nàng, chọn một nhà trong sạch có gia phong tốt, gả qua đó, sinh con, sống một đời.Nhưng ta cảm thấy đó không phải là những điều ta muốn.Tam hoàng tỉ nói đến khô cả họng, đập quyển sách, chống nạnh nói: “Tiểu Lục này, rốt cuộc muội muốn gả cho người thế nào? Chẳng lẽ muội lừa ta, thật ra muội thích Lục Kinh Hoài, muội hối hận rồi ư?”Đang nói cái gì thế?Ta cười nói: “Muội chỉ là đang nghĩ, nếu công chúa có thể không gả chồng mà được ở công chúa phủ thì thật tốt.”“Muội đừng tưởng bở, ai dám thả muội một mình ra ngoài chạy loạn, truyền ra ngoài không phải sẽ bị chê cười hay sao?” Nàng dí vào trán ta, sau khi cười thì bỗng nhiên kinh hãi, “Muội không muốn thành hôn sao?”Ta gật gật đầu.Đúng là như thế.Ta biết là điều này nghe thôi cũng thấy sợ.Nhưng đúng là ta muốn thế.Suốt mười sáu năm, ta bị vây ở thâm cung, nơi xa nhất mà ta đi là vài lần theo phụ hoàng tới sơn trang tránh nóng, sau đó lại có vài lần đi tới lâm viên Hoàng gia.Ta hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.Nếu gả chồng, ở phủ công chúa, cần phải suy nghĩ đến mặt mũi của nhà chồng, cả đời cũng chỉ loanh quanh ở công chúa phủ và nhà chồng.Cả đời như thế thật không thú vị.Mà mặc dù ta là công chúa, muốn hoà ly cũng không dễ.Cho dù có thể hoà ly, ta luôn luôn nghĩ đến việc hoà ly, gả cho bất kỳ gia đình tốt nào thì cũng có lỗi với người ta.Vì thế, người trong danh sách này là không thích hợp với ta nhất.Bởi vì bọn họ đều đã được chọn lựa kỹ càng để cưới công chúa hoàng thất, sau khi thành thân sẽ rất khó nói chuyện chia tay.Tam hoàng tỉ sờ lên trán ta, lại sờ lên trán của bản thân. “Chắc muội bị bệnh rồi!”Ta nhân cơ hội dính lấy nàng, làm nũng.“Tam tỉ tỉ, tỉ thương muội một chút, giúp muội tìm xem có nhà nào có người nào đó ăn chơi trác táng không nên thân, nhưng cũng không thể quá tệ, ít nhất cũng phải sạch sẽ, đừng để muội phải ghê tởm. Hắn muốn thành thân để ứng phó người trong nhà, mà muội cũng muốn mau mau được ra công chúa phủ để sống cuộc sống của riêng mình, chúng ta cứ như vậy kết hợp vài năm, sau đó thì hoà ly.“Điên rồi, điên rồi, muội thật sự điên rồi.”Tam Hoàng tỷ chạy.Nhưng mấy ngày sau, nàng lại tới, “Muội nói thật à?”“Tất nhiên rồi!”“À… thật sự có một kẻ ăn chơi trác táng như thế, muội có muốn thử xem không?”Nàng nói đó là Tống Trí, con thứ ba của Tống Quốc Công.Ngoại hình khá đẹp, có người trong lòng cầu mà không được, lại chưa lập gia đình.Phu nhân Quốc Công vội vã đến nỗi luôn luôn thúc giục.Có một lần, trong lúc hắn hướng rượu cùng với biểu huynh của Tam hoàng tỉ, thuận miệng nói thật, muốn tuỳ tiện thành thân với ai đó để ứng phó với người trong nhà, sau đó lại tìm cớ để hoà ly.Lúc ấy, biểu huynh của Tam hoàng tỉ cười nói: “Ngươi muốn tìm kiếm một cô nương như thế để thành thân thì quá khó, nữ nhi trong sạch nhà ai có thể đùa giỡn với ngươi chứ, những nhà có gia thế kém thì lại không với tới cửa nhà ngươi, sao có thể thành thân?”Người nói vô tâm, người nghe cố ý, chuyện cười này rơi xuống tai của Tam hoàng tỉ lại trở thành duyên trời tác hợp.
Ta và tam hoàng tỉ cùng nhau lật rách cả sách vẫn không tìm ra manh mối.
Mẫu phi của nàng đã chọn con trai thứ con vợ cả của phủ Thừa Ân Hầu.
Phò mã bổn triều không được làm quan, công chúa xuất gia đều chọn con trai thứ vợ cả của những nhà có huân tước, vừa có gia thế, có thân phận, lại không cần phải gánh vác trọng trách của gia tộc.
Trên cơ bản là ăn no chờ chết, nhiệm vụ duy nhất cả đời chính là dỗ dành công chúa thật tốt, không gây ra việc gì lớn là được.
Mẫu phi của Tam Hoàng tỉ là Hiền Phi đã chọn phủ Thừa Ân Hầu.
Tuy dòng dõi hơi thấp, nhưng gia phong rất tốt.
Hai người đã gặp nhau vài lần, đều có ấn tượng tốt về nhau.
Hai nhà đã đi lại, chỉ chờ Khâm Thiên Giám tính ngày tốt là đủ quy trình.
Tam Hoàng tỉ kiến nghị ta cũng đi theo con đường của nàng, chọn một nhà trong sạch có gia phong tốt, gả qua đó, sinh con, sống một đời.
Nhưng ta cảm thấy đó không phải là những điều ta muốn.
Tam hoàng tỉ nói đến khô cả họng, đập quyển sách, chống nạnh nói: “Tiểu Lục này, rốt cuộc muội muốn gả cho người thế nào? Chẳng lẽ muội lừa ta, thật ra muội thích Lục Kinh Hoài, muội hối hận rồi ư?”
Đang nói cái gì thế?
Ta cười nói: “Muội chỉ là đang nghĩ, nếu công chúa có thể không gả chồng mà được ở công chúa phủ thì thật tốt.”
“Muội đừng tưởng bở, ai dám thả muội một mình ra ngoài chạy loạn, truyền ra ngoài không phải sẽ bị chê cười hay sao?” Nàng dí vào trán ta, sau khi cười thì bỗng nhiên kinh hãi, “Muội không muốn thành hôn sao?”
Ta gật gật đầu.
Đúng là như thế.
Ta biết là điều này nghe thôi cũng thấy sợ.
Nhưng đúng là ta muốn thế.
Suốt mười sáu năm, ta bị vây ở thâm cung, nơi xa nhất mà ta đi là vài lần theo phụ hoàng tới sơn trang tránh nóng, sau đó lại có vài lần đi tới lâm viên Hoàng gia.
Ta hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.
Nếu gả chồng, ở phủ công chúa, cần phải suy nghĩ đến mặt mũi của nhà chồng, cả đời cũng chỉ loanh quanh ở công chúa phủ và nhà chồng.
Cả đời như thế thật không thú vị.
Mà mặc dù ta là công chúa, muốn hoà ly cũng không dễ.
Cho dù có thể hoà ly, ta luôn luôn nghĩ đến việc hoà ly, gả cho bất kỳ gia đình tốt nào thì cũng có lỗi với người ta.
Vì thế, người trong danh sách này là không thích hợp với ta nhất.
Bởi vì bọn họ đều đã được chọn lựa kỹ càng để cưới công chúa hoàng thất, sau khi thành thân sẽ rất khó nói chuyện chia tay.
Tam hoàng tỉ sờ lên trán ta, lại sờ lên trán của bản thân.
“Chắc muội bị bệnh rồi!”
Ta nhân cơ hội dính lấy nàng, làm nũng.
“Tam tỉ tỉ, tỉ thương muội một chút, giúp muội tìm xem có nhà nào có người nào đó ăn chơi trác táng không nên thân, nhưng cũng không thể quá tệ, ít nhất cũng phải sạch sẽ, đừng để muội phải ghê tởm. Hắn muốn thành thân để ứng phó người trong nhà, mà muội cũng muốn mau mau được ra công chúa phủ để sống cuộc sống của riêng mình, chúng ta cứ như vậy kết hợp vài năm, sau đó thì hoà ly.
“Điên rồi, điên rồi, muội thật sự điên rồi.”
Tam Hoàng tỷ chạy.
Nhưng mấy ngày sau, nàng lại tới, “Muội nói thật à?”
“Tất nhiên rồi!”
“À… thật sự có một kẻ ăn chơi trác táng như thế, muội có muốn thử xem không?”
Nàng nói đó là Tống Trí, con thứ ba của Tống Quốc Công.
Ngoại hình khá đẹp, có người trong lòng cầu mà không được, lại chưa lập gia đình.
Phu nhân Quốc Công vội vã đến nỗi luôn luôn thúc giục.
Có một lần, trong lúc hắn hướng rượu cùng với biểu huynh của Tam hoàng tỉ, thuận miệng nói thật, muốn tuỳ tiện thành thân với ai đó để ứng phó với người trong nhà, sau đó lại tìm cớ để hoà ly.
Lúc ấy, biểu huynh của Tam hoàng tỉ cười nói: “Ngươi muốn tìm kiếm một cô nương như thế để thành thân thì quá khó, nữ nhi trong sạch nhà ai có thể đùa giỡn với ngươi chứ, những nhà có gia thế kém thì lại không với tới cửa nhà ngươi, sao có thể thành thân?”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, chuyện cười này rơi xuống tai của Tam hoàng tỉ lại trở thành duyên trời tác hợp.
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung AnTác giả: Lạc Vị ƯơngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTừ khi còn rất nhỏ, ta đã biết ta là nữ phụ độc ác, bởi vì bên cạnh ta có một cung nữ kỳ lạ - Tuế An Thi thoảng nàng sẽ nhìn đỉnh đầu ta rồi xuất thần, giống như nơi đó có chữ viết. Sau này, ở chung với nàng đã lâu, từ vô số việc nhỏ không đáng kể gì, ta mới liên kết ra một chân tướng: Đỉnh đầu của ta thực sự có chữ viết, hơn nữa còn là bốn chữ “Nữ phụ độc ác.” * Khi biết được tin tức này, ta không vui lắm. Ta nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì đều là cha sinh mẹ dưỡng, mà ta lại bị phân cho một vận mệnh làm vai phụ độc ác chứ. Đáng tiếc, ta còn nhỏ, ta không nghĩ được vấn đề một cách sâu sắc. Ta chỉ cảm thấy bất công, cảm thấy phẫn nộ. Nhưng ngoài ý muốn là, Tuế An rõ ràng biết rõ thân phận của ta, lại đối xử với ta rất tốt. Nàng yêu thương, thiên vị, thậm chí cưng chiều ta. Nàng rất thích kể chuyện cho ta nghe, kể chuyện “Cô bé Lọ Lem và hai người chị gái.” “Đời trước, chị cả và chị hai, một người cắt đi gót chân, một người cắt ngón chân, đều không đi vừa giày thuỷ tinh.” “… Ta và tam hoàng tỉ cùng nhau lật rách cả sách vẫn không tìm ra manh mối. Mẫu phi của nàng đã chọn con trai thứ con vợ cả của phủ Thừa Ân Hầu.Phò mã bổn triều không được làm quan, công chúa xuất gia đều chọn con trai thứ vợ cả của những nhà có huân tước, vừa có gia thế, có thân phận, lại không cần phải gánh vác trọng trách của gia tộc.Trên cơ bản là ăn no chờ chết, nhiệm vụ duy nhất cả đời chính là dỗ dành công chúa thật tốt, không gây ra việc gì lớn là được.Mẫu phi của Tam Hoàng tỉ là Hiền Phi đã chọn phủ Thừa Ân Hầu.Tuy dòng dõi hơi thấp, nhưng gia phong rất tốt.Hai người đã gặp nhau vài lần, đều có ấn tượng tốt về nhau. Hai nhà đã đi lại, chỉ chờ Khâm Thiên Giám tính ngày tốt là đủ quy trình.Tam Hoàng tỉ kiến nghị ta cũng đi theo con đường của nàng, chọn một nhà trong sạch có gia phong tốt, gả qua đó, sinh con, sống một đời.Nhưng ta cảm thấy đó không phải là những điều ta muốn.Tam hoàng tỉ nói đến khô cả họng, đập quyển sách, chống nạnh nói: “Tiểu Lục này, rốt cuộc muội muốn gả cho người thế nào? Chẳng lẽ muội lừa ta, thật ra muội thích Lục Kinh Hoài, muội hối hận rồi ư?”Đang nói cái gì thế?Ta cười nói: “Muội chỉ là đang nghĩ, nếu công chúa có thể không gả chồng mà được ở công chúa phủ thì thật tốt.”“Muội đừng tưởng bở, ai dám thả muội một mình ra ngoài chạy loạn, truyền ra ngoài không phải sẽ bị chê cười hay sao?” Nàng dí vào trán ta, sau khi cười thì bỗng nhiên kinh hãi, “Muội không muốn thành hôn sao?”Ta gật gật đầu.Đúng là như thế.Ta biết là điều này nghe thôi cũng thấy sợ.Nhưng đúng là ta muốn thế.Suốt mười sáu năm, ta bị vây ở thâm cung, nơi xa nhất mà ta đi là vài lần theo phụ hoàng tới sơn trang tránh nóng, sau đó lại có vài lần đi tới lâm viên Hoàng gia.Ta hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.Nếu gả chồng, ở phủ công chúa, cần phải suy nghĩ đến mặt mũi của nhà chồng, cả đời cũng chỉ loanh quanh ở công chúa phủ và nhà chồng.Cả đời như thế thật không thú vị.Mà mặc dù ta là công chúa, muốn hoà ly cũng không dễ.Cho dù có thể hoà ly, ta luôn luôn nghĩ đến việc hoà ly, gả cho bất kỳ gia đình tốt nào thì cũng có lỗi với người ta.Vì thế, người trong danh sách này là không thích hợp với ta nhất.Bởi vì bọn họ đều đã được chọn lựa kỹ càng để cưới công chúa hoàng thất, sau khi thành thân sẽ rất khó nói chuyện chia tay.Tam hoàng tỉ sờ lên trán ta, lại sờ lên trán của bản thân. “Chắc muội bị bệnh rồi!”Ta nhân cơ hội dính lấy nàng, làm nũng.“Tam tỉ tỉ, tỉ thương muội một chút, giúp muội tìm xem có nhà nào có người nào đó ăn chơi trác táng không nên thân, nhưng cũng không thể quá tệ, ít nhất cũng phải sạch sẽ, đừng để muội phải ghê tởm. Hắn muốn thành thân để ứng phó người trong nhà, mà muội cũng muốn mau mau được ra công chúa phủ để sống cuộc sống của riêng mình, chúng ta cứ như vậy kết hợp vài năm, sau đó thì hoà ly.“Điên rồi, điên rồi, muội thật sự điên rồi.”Tam Hoàng tỷ chạy.Nhưng mấy ngày sau, nàng lại tới, “Muội nói thật à?”“Tất nhiên rồi!”“À… thật sự có một kẻ ăn chơi trác táng như thế, muội có muốn thử xem không?”Nàng nói đó là Tống Trí, con thứ ba của Tống Quốc Công.Ngoại hình khá đẹp, có người trong lòng cầu mà không được, lại chưa lập gia đình.Phu nhân Quốc Công vội vã đến nỗi luôn luôn thúc giục.Có một lần, trong lúc hắn hướng rượu cùng với biểu huynh của Tam hoàng tỉ, thuận miệng nói thật, muốn tuỳ tiện thành thân với ai đó để ứng phó với người trong nhà, sau đó lại tìm cớ để hoà ly.Lúc ấy, biểu huynh của Tam hoàng tỉ cười nói: “Ngươi muốn tìm kiếm một cô nương như thế để thành thân thì quá khó, nữ nhi trong sạch nhà ai có thể đùa giỡn với ngươi chứ, những nhà có gia thế kém thì lại không với tới cửa nhà ngươi, sao có thể thành thân?”Người nói vô tâm, người nghe cố ý, chuyện cười này rơi xuống tai của Tam hoàng tỉ lại trở thành duyên trời tác hợp.