Tác giả:

Sáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi…

Chương 10

Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc HắcTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhSáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi… Vài phút sau, cô ta quay lại, vẻ mặt đầy vẻ hốt hoảng. " Ôi, khăn tay của em!" Cô ta cúi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ đến tội nghiệp. " Em tìm mãi không thấy. May quá, nó ở đây ạ." Cô ta vươn tay nhặt chiếc khăn, ngước nhìn Giang Thượng với ánh mắt "ngưỡng mộ pha chút bối rối".Giang Thượng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua chiếc khăn, rồi dừng lại trên gương mặt Triển Doanh. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lại cúi xuống xem tài liệu. Triển Doanh hơi sượng sùng, nhưng vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng lui bước.Hạ Lâm vừa từ phòng họp đi ra, đi ngang qua cảnh này. Cô không dừng lại, chỉ lướt qua Triển Doanh. Ánh mắt cô sắc bén quét qua cô ta. Triển Doanh hơi giật mình, vẻ ngây thơ trên mặt thoáng cứng lại, nhưng chỉ trong tích tắc. Cô ta nhanh chóng lấy lại nụ cười, cúi đầu chào."Chào chị Hạ Lâm ạ."Hạ Lâm chỉ khẽ gật đầu, không đáp lời, bước đi thẳng."Diễn kịch à?" Hạ Lâm thầm nghĩ, "Trình độ cũng không tồi." Cái cách cô ta cố ý làm rơi khăn, cái vẻ hốt hoảng giả tạo, và cả cái nhìn thoáng qua đầy tính toán kia... Cô ta đang nhắm vào ai thì quá rõ.Không chỉ dừng lại ở đó, Triển Doanh bắt đầu tung những tin đồn nhỏ. Không trực tiếp, mà thông qua những lời nói 'vô tình' lọt ra ngoài."Em nghe nói Trưởng khoa Giang Thượng rất khó tính, nhưng sao với em, anh ấy lại kiên nhẫn chỉ bảo tận tình thế nhỉ?""Hôm qua Trưởng khoa khen em làm tốt đấy, chỉ nhỏ nhẹ bảo em 'cứ thế phát huy'. Thật ngại quá đi."" Chắc Trưởng khoa Giang Thượng thích những người chăm chỉ và biết lắng nghe như em."Chuyển ngử bởi team Tuế TuếNhững lời này, được kể lại với vẻ mặt ngây thơ, nhanh chóng lan truyền trong khoa. Chúng đến tai Hạ Lâm qua một vài đồng nghiệp thân thiết. Cô nghe xong chỉ cười nhạt. "Chăm chỉ và biết lắng nghe? Hay là khéo nịnh và biết 'diễn'?"Hạ Lâm không tỏ ra khó chịu hay ghen tuông công khai. Cô không phải loại người dễ bị khiêu khích. Thay vào đó, cô quyết định hành động ngầm. Cô gọi điện cho một người bạn làm ở phòng Nhân sự của bệnh viện cũ Triển Doanh." Này, có chuyện này muốn nhờ cậu giúp." Hạ Lâm nói, giọng đều đều. " Tớ muốn tìm hiểu một chút về lý lịch của một y tá mới ở đây. Tên Triển Doanh. Xem thử hồ sơ cũ của cô ta có gì đặc biệt không? Cứ lấy lý do kiểm tra lại hồ sơ nhân viên theo đợt đi."Người bạn đồng ý giúp. Hạ Lâm cúp máy, cảm giác bất an ban đầu dần chuyển thành quyết tâm. Cô sẽ không để yên cho bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống riêng tư của mình, dù mối quan hệ đó bắt đầu như thế nào đi chăng nữa.Vài ngày sau, trong một buổi họp khoa có sự tham gia của cả Hạ Lâm và Triển Doanh. Giang Thượng đang báo cáo về một ca bệnh hiếm. Anh đột nhiên dừng lại, nhìn xuống Triển Doanh." Y tá Triển Doanh," Anh gọi tên cô ta, giọng lạnh lùng. " Theo hồ sơ của cô, cô đã tham gia một khóa đào tạo về chăm sóc bệnh nhân hậu phẫu tim mạch. Vậy cô giải thích xem, trong trường hợp bệnh nhân X có biểu hiện Y, chúng ta cần lưu ý những chỉ số quan trọng nào và tại sao?"

Vài phút sau, cô ta quay lại, vẻ mặt đầy vẻ hốt hoảng. " Ôi, khăn tay của em!" Cô ta cúi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ đến tội nghiệp. " Em tìm mãi không thấy. May quá, nó ở đây ạ." Cô ta vươn tay nhặt chiếc khăn, ngước nhìn Giang Thượng với ánh mắt "ngưỡng mộ pha chút bối rối".

Giang Thượng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua chiếc khăn, rồi dừng lại trên gương mặt Triển Doanh. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lại cúi xuống xem tài liệu. Triển Doanh hơi sượng sùng, nhưng vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng lui bước.

Hạ Lâm vừa từ phòng họp đi ra, đi ngang qua cảnh này. Cô không dừng lại, chỉ lướt qua Triển Doanh. Ánh mắt cô sắc bén quét qua cô ta. Triển Doanh hơi giật mình, vẻ ngây thơ trên mặt thoáng cứng lại, nhưng chỉ trong tích tắc. Cô ta nhanh chóng lấy lại nụ cười, cúi đầu chào.

"Chào chị Hạ Lâm ạ."

Hạ Lâm chỉ khẽ gật đầu, không đáp lời, bước đi thẳng.

"Diễn kịch à?" Hạ Lâm thầm nghĩ, "Trình độ cũng không tồi." Cái cách cô ta cố ý làm rơi khăn, cái vẻ hốt hoảng giả tạo, và cả cái nhìn thoáng qua đầy tính toán kia... Cô ta đang nhắm vào ai thì quá rõ.

Không chỉ dừng lại ở đó, Triển Doanh bắt đầu tung những tin đồn nhỏ. Không trực tiếp, mà thông qua những lời nói 'vô tình' lọt ra ngoài.

"Em nghe nói Trưởng khoa Giang Thượng rất khó tính, nhưng sao với em, anh ấy lại kiên nhẫn chỉ bảo tận tình thế nhỉ?"

"Hôm qua Trưởng khoa khen em làm tốt đấy, chỉ nhỏ nhẹ bảo em 'cứ thế phát huy'. Thật ngại quá đi."

" Chắc Trưởng khoa Giang Thượng thích những người chăm chỉ và biết lắng nghe như em."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Những lời này, được kể lại với vẻ mặt ngây thơ, nhanh chóng lan truyền trong khoa. Chúng đến tai Hạ Lâm qua một vài đồng nghiệp thân thiết. Cô nghe xong chỉ cười nhạt. "Chăm chỉ và biết lắng nghe? Hay là khéo nịnh và biết 'diễn'?"

Hạ Lâm không tỏ ra khó chịu hay ghen tuông công khai. Cô không phải loại người dễ bị khiêu khích. Thay vào đó, cô quyết định hành động ngầm. Cô gọi điện cho một người bạn làm ở phòng Nhân sự của bệnh viện cũ Triển Doanh.

" Này, có chuyện này muốn nhờ cậu giúp." Hạ Lâm nói, giọng đều đều. " Tớ muốn tìm hiểu một chút về lý lịch của một y tá mới ở đây. Tên Triển Doanh. Xem thử hồ sơ cũ của cô ta có gì đặc biệt không? Cứ lấy lý do kiểm tra lại hồ sơ nhân viên theo đợt đi."

Người bạn đồng ý giúp. Hạ Lâm cúp máy, cảm giác bất an ban đầu dần chuyển thành quyết tâm. Cô sẽ không để yên cho bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống riêng tư của mình, dù mối quan hệ đó bắt đầu như thế nào đi chăng nữa.

Vài ngày sau, trong một buổi họp khoa có sự tham gia của cả Hạ Lâm và Triển Doanh. Giang Thượng đang báo cáo về một ca bệnh hiếm. Anh đột nhiên dừng lại, nhìn xuống Triển Doanh.

" Y tá Triển Doanh," Anh gọi tên cô ta, giọng lạnh lùng. " Theo hồ sơ của cô, cô đã tham gia một khóa đào tạo về chăm sóc bệnh nhân hậu phẫu tim mạch. Vậy cô giải thích xem, trong trường hợp bệnh nhân X có biểu hiện Y, chúng ta cần lưu ý những chỉ số quan trọng nào và tại sao?"

Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc HắcTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhSáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi… Vài phút sau, cô ta quay lại, vẻ mặt đầy vẻ hốt hoảng. " Ôi, khăn tay của em!" Cô ta cúi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ đến tội nghiệp. " Em tìm mãi không thấy. May quá, nó ở đây ạ." Cô ta vươn tay nhặt chiếc khăn, ngước nhìn Giang Thượng với ánh mắt "ngưỡng mộ pha chút bối rối".Giang Thượng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua chiếc khăn, rồi dừng lại trên gương mặt Triển Doanh. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lại cúi xuống xem tài liệu. Triển Doanh hơi sượng sùng, nhưng vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng lui bước.Hạ Lâm vừa từ phòng họp đi ra, đi ngang qua cảnh này. Cô không dừng lại, chỉ lướt qua Triển Doanh. Ánh mắt cô sắc bén quét qua cô ta. Triển Doanh hơi giật mình, vẻ ngây thơ trên mặt thoáng cứng lại, nhưng chỉ trong tích tắc. Cô ta nhanh chóng lấy lại nụ cười, cúi đầu chào."Chào chị Hạ Lâm ạ."Hạ Lâm chỉ khẽ gật đầu, không đáp lời, bước đi thẳng."Diễn kịch à?" Hạ Lâm thầm nghĩ, "Trình độ cũng không tồi." Cái cách cô ta cố ý làm rơi khăn, cái vẻ hốt hoảng giả tạo, và cả cái nhìn thoáng qua đầy tính toán kia... Cô ta đang nhắm vào ai thì quá rõ.Không chỉ dừng lại ở đó, Triển Doanh bắt đầu tung những tin đồn nhỏ. Không trực tiếp, mà thông qua những lời nói 'vô tình' lọt ra ngoài."Em nghe nói Trưởng khoa Giang Thượng rất khó tính, nhưng sao với em, anh ấy lại kiên nhẫn chỉ bảo tận tình thế nhỉ?""Hôm qua Trưởng khoa khen em làm tốt đấy, chỉ nhỏ nhẹ bảo em 'cứ thế phát huy'. Thật ngại quá đi."" Chắc Trưởng khoa Giang Thượng thích những người chăm chỉ và biết lắng nghe như em."Chuyển ngử bởi team Tuế TuếNhững lời này, được kể lại với vẻ mặt ngây thơ, nhanh chóng lan truyền trong khoa. Chúng đến tai Hạ Lâm qua một vài đồng nghiệp thân thiết. Cô nghe xong chỉ cười nhạt. "Chăm chỉ và biết lắng nghe? Hay là khéo nịnh và biết 'diễn'?"Hạ Lâm không tỏ ra khó chịu hay ghen tuông công khai. Cô không phải loại người dễ bị khiêu khích. Thay vào đó, cô quyết định hành động ngầm. Cô gọi điện cho một người bạn làm ở phòng Nhân sự của bệnh viện cũ Triển Doanh." Này, có chuyện này muốn nhờ cậu giúp." Hạ Lâm nói, giọng đều đều. " Tớ muốn tìm hiểu một chút về lý lịch của một y tá mới ở đây. Tên Triển Doanh. Xem thử hồ sơ cũ của cô ta có gì đặc biệt không? Cứ lấy lý do kiểm tra lại hồ sơ nhân viên theo đợt đi."Người bạn đồng ý giúp. Hạ Lâm cúp máy, cảm giác bất an ban đầu dần chuyển thành quyết tâm. Cô sẽ không để yên cho bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống riêng tư của mình, dù mối quan hệ đó bắt đầu như thế nào đi chăng nữa.Vài ngày sau, trong một buổi họp khoa có sự tham gia của cả Hạ Lâm và Triển Doanh. Giang Thượng đang báo cáo về một ca bệnh hiếm. Anh đột nhiên dừng lại, nhìn xuống Triển Doanh." Y tá Triển Doanh," Anh gọi tên cô ta, giọng lạnh lùng. " Theo hồ sơ của cô, cô đã tham gia một khóa đào tạo về chăm sóc bệnh nhân hậu phẫu tim mạch. Vậy cô giải thích xem, trong trường hợp bệnh nhân X có biểu hiện Y, chúng ta cần lưu ý những chỉ số quan trọng nào và tại sao?"

Chương 10