Sáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi…
Chương 27
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc HắcTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhSáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi… Sau cơn bão, Hạ Lâm và Giang Thượng tìm thấy sự bình yên trong căn hộ của mình. Họ đã cùng nhau vượt qua thử thách lớn nhất nơi công sở, công khai một phần sự thật về cuộc hôn nhân. Giờ đây, họ cần đối mặt với thử thách tiếp theo: gia đình.Một buổi cuối tuần, Hạ Lâm và Giang Thượng lái xe về nhà bố mẹ cô. Tim Hạ Lâm đập nhanh hơn bình thường. Cô nhìn sang anh, anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ." Đừng lo." Anh nói, ánh mắt trấn an. " Có anh ở đây."Hạ Lâm gật đầu, cảm thấy ấm lòng hơn. Lần này, không còn là cuộc gặp gỡ gượng gạo của hai người xa lạ. Họ đến với tư cách một cặp đôi đã tìm thấy tình yêu thật sự.Bố mẹ Hạ Lâm đón họ với sự ngạc nhiên. Chuyến về thăm này không được báo trước." Sao hai đứa về đột ngột thế?" Mẹ cô hỏi, ánh mắt lướt qua hai người, dừng lại ở bàn tay họ đang nắm chặt. Bà hơi nhíu mày.Hạ Lâm và Giang Thượng ngồi xuống ghế sofa. Không khí hơi căng thẳng." Bố mẹ, có chuyện này con muốn nói ạ." Hạ Lâm bắt đầu, giọng cô hơi run.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếGiang Thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, lên tiếng. " Thưa bố mẹ," Anh nói, giọng trầm ổn. " Chúng con đến hôm nay... là để nói rõ hơn về cuộc hôn nhân của chúng con."Anh nhìn thẳng vào bố mẹ Hạ Lâm. " Con biết, ban đầu bố mẹ gả Hạ Lâm cho con vì áp lực và sự phù hợp trên giấy tờ. Con cũng vậy. Cuộc hôn nhân này bắt đầu không có tình yêu." Anh nói thẳng, không né tránh.Bố mẹ Hạ Lâm sững sờ. Mẹ cô lắp bắp. " Con nói... nói gì thế?"Giang Thượng tiếp tục. " Nhưng thời gian qua, khi sống cùng nhau, chúng con đã... yêu nhau thật sự."Hạ Lâm nhìn bố mẹ mình. Ánh mắt họ từ ngạc nhiên chuyển sang khó tin, rồi bối rối." Yêu nhau thật sự?" Bố Hạ Lâm lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc. " Hai đứa... đùa gì thế?"" Không ạ, thưa bố." Giang Thượng đáp ngay, ánh mắt chân thành. " Chúng con yêu nhau thật sự. Ban đầu đúng là hợp đồng, nhưng giờ thì không phải nữa. Chúng con muốn sống cùng nhau vì tình yêu."Hạ Lâm gật đầu. " Mẹ, bố. Đúng là lúc đầu chúng con không yêu. Nhưng trải qua nhiều chuyện, chúng con nhận ra không thể sống thiếu nhau. Con yêu anh ấy."Cô nhìn Giang Thượng, ánh mắt đầy tình cảm. Anh cũng nhìn lại cô, trong mắt anh chỉ có hình bóng cô. Cái cách họ nhìn nhau, những lời nói chân thành, sự gắn bó thể hiện qua từng cử chỉ... Nó không phải là diễn kịch.Bố mẹ Hạ Lâm nhìn cảnh đó, từ từ tin tưởng. Sự ngạc nhiên dần biến thành sự nhẹ nhõm, rồi là mừng rỡ. Con gái họ, cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc thật sự, với người chồng mà ban đầu họ gả đi chỉ vì lý do 'đối phó'.Mẹ Hạ Lâm mắt đỏ hoe. " Thật... thật hả con? Hai đứa... thật sự yêu nhau?"" Thật ạ." Hạ Lâm mỉm cười, nước mắt chực trào.Bố cô gật đầu, vẻ mặt đầy xúc động. " Tốt quá... Tốt quá rồi!"
Sau cơn bão, Hạ Lâm và Giang Thượng tìm thấy sự bình yên trong căn hộ của mình. Họ đã cùng nhau vượt qua thử thách lớn nhất nơi công sở, công khai một phần sự thật về cuộc hôn nhân. Giờ đây, họ cần đối mặt với thử thách tiếp theo: gia đình.
Một buổi cuối tuần, Hạ Lâm và Giang Thượng lái xe về nhà bố mẹ cô. Tim Hạ Lâm đập nhanh hơn bình thường. Cô nhìn sang anh, anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ.
" Đừng lo." Anh nói, ánh mắt trấn an. " Có anh ở đây."
Hạ Lâm gật đầu, cảm thấy ấm lòng hơn. Lần này, không còn là cuộc gặp gỡ gượng gạo của hai người xa lạ. Họ đến với tư cách một cặp đôi đã tìm thấy tình yêu thật sự.
Bố mẹ Hạ Lâm đón họ với sự ngạc nhiên. Chuyến về thăm này không được báo trước.
" Sao hai đứa về đột ngột thế?" Mẹ cô hỏi, ánh mắt lướt qua hai người, dừng lại ở bàn tay họ đang nắm chặt. Bà hơi nhíu mày.
Hạ Lâm và Giang Thượng ngồi xuống ghế sofa. Không khí hơi căng thẳng.
" Bố mẹ, có chuyện này con muốn nói ạ." Hạ Lâm bắt đầu, giọng cô hơi run.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Giang Thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, lên tiếng. " Thưa bố mẹ," Anh nói, giọng trầm ổn. " Chúng con đến hôm nay... là để nói rõ hơn về cuộc hôn nhân của chúng con."
Anh nhìn thẳng vào bố mẹ Hạ Lâm. " Con biết, ban đầu bố mẹ gả Hạ Lâm cho con vì áp lực và sự phù hợp trên giấy tờ. Con cũng vậy. Cuộc hôn nhân này bắt đầu không có tình yêu." Anh nói thẳng, không né tránh.
Bố mẹ Hạ Lâm sững sờ. Mẹ cô lắp bắp. " Con nói... nói gì thế?"
Giang Thượng tiếp tục. " Nhưng thời gian qua, khi sống cùng nhau, chúng con đã... yêu nhau thật sự."
Hạ Lâm nhìn bố mẹ mình. Ánh mắt họ từ ngạc nhiên chuyển sang khó tin, rồi bối rối.
" Yêu nhau thật sự?" Bố Hạ Lâm lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc. " Hai đứa... đùa gì thế?"
" Không ạ, thưa bố." Giang Thượng đáp ngay, ánh mắt chân thành. " Chúng con yêu nhau thật sự. Ban đầu đúng là hợp đồng, nhưng giờ thì không phải nữa. Chúng con muốn sống cùng nhau vì tình yêu."
Hạ Lâm gật đầu. " Mẹ, bố. Đúng là lúc đầu chúng con không yêu. Nhưng trải qua nhiều chuyện, chúng con nhận ra không thể sống thiếu nhau. Con yêu anh ấy."
Cô nhìn Giang Thượng, ánh mắt đầy tình cảm. Anh cũng nhìn lại cô, trong mắt anh chỉ có hình bóng cô. Cái cách họ nhìn nhau, những lời nói chân thành, sự gắn bó thể hiện qua từng cử chỉ... Nó không phải là diễn kịch.
Bố mẹ Hạ Lâm nhìn cảnh đó, từ từ tin tưởng. Sự ngạc nhiên dần biến thành sự nhẹ nhõm, rồi là mừng rỡ. Con gái họ, cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc thật sự, với người chồng mà ban đầu họ gả đi chỉ vì lý do 'đối phó'.
Mẹ Hạ Lâm mắt đỏ hoe. " Thật... thật hả con? Hai đứa... thật sự yêu nhau?"
" Thật ạ." Hạ Lâm mỉm cười, nước mắt chực trào.
Bố cô gật đầu, vẻ mặt đầy xúc động. " Tốt quá... Tốt quá rồi!"
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc HắcTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhSáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố. Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt. Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?" Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ." Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ." Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?" Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?" Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm." Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi… Sau cơn bão, Hạ Lâm và Giang Thượng tìm thấy sự bình yên trong căn hộ của mình. Họ đã cùng nhau vượt qua thử thách lớn nhất nơi công sở, công khai một phần sự thật về cuộc hôn nhân. Giờ đây, họ cần đối mặt với thử thách tiếp theo: gia đình.Một buổi cuối tuần, Hạ Lâm và Giang Thượng lái xe về nhà bố mẹ cô. Tim Hạ Lâm đập nhanh hơn bình thường. Cô nhìn sang anh, anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ." Đừng lo." Anh nói, ánh mắt trấn an. " Có anh ở đây."Hạ Lâm gật đầu, cảm thấy ấm lòng hơn. Lần này, không còn là cuộc gặp gỡ gượng gạo của hai người xa lạ. Họ đến với tư cách một cặp đôi đã tìm thấy tình yêu thật sự.Bố mẹ Hạ Lâm đón họ với sự ngạc nhiên. Chuyến về thăm này không được báo trước." Sao hai đứa về đột ngột thế?" Mẹ cô hỏi, ánh mắt lướt qua hai người, dừng lại ở bàn tay họ đang nắm chặt. Bà hơi nhíu mày.Hạ Lâm và Giang Thượng ngồi xuống ghế sofa. Không khí hơi căng thẳng." Bố mẹ, có chuyện này con muốn nói ạ." Hạ Lâm bắt đầu, giọng cô hơi run.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếGiang Thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, lên tiếng. " Thưa bố mẹ," Anh nói, giọng trầm ổn. " Chúng con đến hôm nay... là để nói rõ hơn về cuộc hôn nhân của chúng con."Anh nhìn thẳng vào bố mẹ Hạ Lâm. " Con biết, ban đầu bố mẹ gả Hạ Lâm cho con vì áp lực và sự phù hợp trên giấy tờ. Con cũng vậy. Cuộc hôn nhân này bắt đầu không có tình yêu." Anh nói thẳng, không né tránh.Bố mẹ Hạ Lâm sững sờ. Mẹ cô lắp bắp. " Con nói... nói gì thế?"Giang Thượng tiếp tục. " Nhưng thời gian qua, khi sống cùng nhau, chúng con đã... yêu nhau thật sự."Hạ Lâm nhìn bố mẹ mình. Ánh mắt họ từ ngạc nhiên chuyển sang khó tin, rồi bối rối." Yêu nhau thật sự?" Bố Hạ Lâm lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc. " Hai đứa... đùa gì thế?"" Không ạ, thưa bố." Giang Thượng đáp ngay, ánh mắt chân thành. " Chúng con yêu nhau thật sự. Ban đầu đúng là hợp đồng, nhưng giờ thì không phải nữa. Chúng con muốn sống cùng nhau vì tình yêu."Hạ Lâm gật đầu. " Mẹ, bố. Đúng là lúc đầu chúng con không yêu. Nhưng trải qua nhiều chuyện, chúng con nhận ra không thể sống thiếu nhau. Con yêu anh ấy."Cô nhìn Giang Thượng, ánh mắt đầy tình cảm. Anh cũng nhìn lại cô, trong mắt anh chỉ có hình bóng cô. Cái cách họ nhìn nhau, những lời nói chân thành, sự gắn bó thể hiện qua từng cử chỉ... Nó không phải là diễn kịch.Bố mẹ Hạ Lâm nhìn cảnh đó, từ từ tin tưởng. Sự ngạc nhiên dần biến thành sự nhẹ nhõm, rồi là mừng rỡ. Con gái họ, cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc thật sự, với người chồng mà ban đầu họ gả đi chỉ vì lý do 'đối phó'.Mẹ Hạ Lâm mắt đỏ hoe. " Thật... thật hả con? Hai đứa... thật sự yêu nhau?"" Thật ạ." Hạ Lâm mỉm cười, nước mắt chực trào.Bố cô gật đầu, vẻ mặt đầy xúc động. " Tốt quá... Tốt quá rồi!"