Tác giả:

Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…

Chương 19: Chương 19

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… "À, còn cái lần trước nữa, khi mà con bé em họ nhà dì đây đã gọi điện thoại cho bà ngoại để mà xin tiền mua một cái túi xách mới ấy, thì bà đã không hề cho nó đúng không nào. Ngay khi vừa mới cúp máy xong thì bà lại còn nói rằng một đứa con gái, một cái thứ đồ chỉ biết ăn hại cơm của như là nó thì làm sao mà lại dám cả gan mở miệng ra để mà xin tiền của bà được cơ chứ!"Dì út của tôi lúc này đã hoàn toàn bùng nổ lên rồi, còn chú của tôi thì cũng đã tức điên cả người lên rồi.Cả bốn người bọn họ cứ thế mà lao vào nhau chẳng khác nào một mớ bánh quẩy đang được chiên giòn cả, tất cả đều xoắn xuýt lại với nhau một cách vô cùng hỗn loạn.Những lời nói khó nghe nhất trên đời này cũng đều được bọn họ tuôn ra như là một cơn lũ quét vậy.Nhà của bác cả thì lại chửi rủa nhà của dì út là một lũ người đầu đường xó chợ, cả một đời này thì cũng sẽ mãi mãi chỉ là một hạng ông con trai chuyên đi lêu lổng ngoài phố, rồi lại còn là một hạng bà chị đại chỉ biết “vẫy tay rồi lại múa hoa” mà thôi.Còn nhà của dì út thì lại chửi lại nhà của bác cả là một lũ người chỉ biết ăn cháo rồi lại đá bát, lại còn rất thích làm màu mè nữa, rồi lại còn là một hạng người đạo đức giả, chỉ biết ăn thịt người mà lại không hề chịu nhả ra một chút xương nào cả.Cả bốn người bọn họ, thì người nào người nấy cũng đều đã bị thương tích với những mức độ nặng nhẹ khác nhau cả rồi.Thật là đáng tiếc cho cái bộ móng tay vừa mới làm xong của dì út tôi, nó đã cào cho gương mặt của bác dâu tôi trông chẳng khác nào một đóa hoa vừa mới nở rộ cả.Rồi lại còn đáng tiếc cho cả cái mái tóc vừa mới được uốn xoăn xong của bác dâu tôi nữa, nó đã bị biến thành một cái cây lau nhà cũ kỹ và bẩn thỉu rồi.Còn về phần bác cả với lại chú của tôi thì lại cứ thế mà đấm đá nhau một cách túi bụi, chẳng hề còn chút nể nang nào đến cái tình nghĩa họ hàng thân thích gì nữa cả.Khi mà tiền bạc đã được đặt ra ở ngay trước mặt rồi, thì cái thứ gọi là họ hàng thân thích ấy cũng chỉ là một cái thá gì mà thôi.Chỉ còn lại duy nhất có một mình bà ngoại của tôi ở trong tấm ảnh thờ đen trắng kia, thì vẫn cứ mím chặt đôi môi lại rồi nở một cái nụ cười theo cái kiểu rất là thanh cao và dửng dưng, như thể là tất cả mọi chuyện đang diễn ra ở đây chẳng hề có chút dính dáng gì đến chính mình cả vậy.Mẹ của tôi thì lại tỏ ra vô cùng hoảng sợ, mẹ cố gắng kéo anh cả của mình ra cũng không được, rồi lại cố gắng kéo cô em gái của mình ra thì lại bị người ta xô ngã ra nữa.Tôi chỉ khẽ nháy mắt ra hiệu để cho mẹ tôi nên tránh xa ra một chút, đừng có để cho mình bị liên lụy vào những chuyện này làm gì cả.Mẹ của tôi chỉ biết thở dài một tiếng, rồi cũng không biết nên phải đặt tay của mình vào đâu nữa, nên đành phải lùi lại phía sau hai bước chân.Ngay vào cái lúc mà tất cả mọi người đang còn mải mê đánh nhau một cách vô cùng hăng say, thì tôi đã tranh thủ nhanh chóng đi vào trong nhà bếp và cả nhà vệ sinh một lúc.

"À, còn cái lần trước nữa, khi mà con bé em họ nhà dì đây đã gọi điện thoại cho bà ngoại để mà xin tiền mua một cái túi xách mới ấy, thì bà đã không hề cho nó đúng không nào. Ngay khi vừa mới cúp máy xong thì bà lại còn nói rằng một đứa con gái, một cái thứ đồ chỉ biết ăn hại cơm của như là nó thì làm sao mà lại dám cả gan mở miệng ra để mà xin tiền của bà được cơ chứ!"

Dì út của tôi lúc này đã hoàn toàn bùng nổ lên rồi, còn chú của tôi thì cũng đã tức điên cả người lên rồi.

Cả bốn người bọn họ cứ thế mà lao vào nhau chẳng khác nào một mớ bánh quẩy đang được chiên giòn cả, tất cả đều xoắn xuýt lại với nhau một cách vô cùng hỗn loạn.

Những lời nói khó nghe nhất trên đời này cũng đều được bọn họ tuôn ra như là một cơn lũ quét vậy.

Nhà của bác cả thì lại chửi rủa nhà của dì út là một lũ người đầu đường xó chợ, cả một đời này thì cũng sẽ mãi mãi chỉ là một hạng ông con trai chuyên đi lêu lổng ngoài phố, rồi lại còn là một hạng bà chị đại chỉ biết “vẫy tay rồi lại múa hoa” mà thôi.

Còn nhà của dì út thì lại chửi lại nhà của bác cả là một lũ người chỉ biết ăn cháo rồi lại đá bát, lại còn rất thích làm màu mè nữa, rồi lại còn là một hạng người đạo đức giả, chỉ biết ăn thịt người mà lại không hề chịu nhả ra một chút xương nào cả.

Cả bốn người bọn họ, thì người nào người nấy cũng đều đã bị thương tích với những mức độ nặng nhẹ khác nhau cả rồi.

Thật là đáng tiếc cho cái bộ móng tay vừa mới làm xong của dì út tôi, nó đã cào cho gương mặt của bác dâu tôi trông chẳng khác nào một đóa hoa vừa mới nở rộ cả.

Rồi lại còn đáng tiếc cho cả cái mái tóc vừa mới được uốn xoăn xong của bác dâu tôi nữa, nó đã bị biến thành một cái cây lau nhà cũ kỹ và bẩn thỉu rồi.

Còn về phần bác cả với lại chú của tôi thì lại cứ thế mà đấm đá nhau một cách túi bụi, chẳng hề còn chút nể nang nào đến cái tình nghĩa họ hàng thân thích gì nữa cả.

Khi mà tiền bạc đã được đặt ra ở ngay trước mặt rồi, thì cái thứ gọi là họ hàng thân thích ấy cũng chỉ là một cái thá gì mà thôi.

Chỉ còn lại duy nhất có một mình bà ngoại của tôi ở trong tấm ảnh thờ đen trắng kia, thì vẫn cứ mím chặt đôi môi lại rồi nở một cái nụ cười theo cái kiểu rất là thanh cao và dửng dưng, như thể là tất cả mọi chuyện đang diễn ra ở đây chẳng hề có chút dính dáng gì đến chính mình cả vậy.

Mẹ của tôi thì lại tỏ ra vô cùng hoảng sợ, mẹ cố gắng kéo anh cả của mình ra cũng không được, rồi lại cố gắng kéo cô em gái của mình ra thì lại bị người ta xô ngã ra nữa.

Tôi chỉ khẽ nháy mắt ra hiệu để cho mẹ tôi nên tránh xa ra một chút, đừng có để cho mình bị liên lụy vào những chuyện này làm gì cả.

Mẹ của tôi chỉ biết thở dài một tiếng, rồi cũng không biết nên phải đặt tay của mình vào đâu nữa, nên đành phải lùi lại phía sau hai bước chân.

Ngay vào cái lúc mà tất cả mọi người đang còn mải mê đánh nhau một cách vô cùng hăng say, thì tôi đã tranh thủ nhanh chóng đi vào trong nhà bếp và cả nhà vệ sinh một lúc.

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… "À, còn cái lần trước nữa, khi mà con bé em họ nhà dì đây đã gọi điện thoại cho bà ngoại để mà xin tiền mua một cái túi xách mới ấy, thì bà đã không hề cho nó đúng không nào. Ngay khi vừa mới cúp máy xong thì bà lại còn nói rằng một đứa con gái, một cái thứ đồ chỉ biết ăn hại cơm của như là nó thì làm sao mà lại dám cả gan mở miệng ra để mà xin tiền của bà được cơ chứ!"Dì út của tôi lúc này đã hoàn toàn bùng nổ lên rồi, còn chú của tôi thì cũng đã tức điên cả người lên rồi.Cả bốn người bọn họ cứ thế mà lao vào nhau chẳng khác nào một mớ bánh quẩy đang được chiên giòn cả, tất cả đều xoắn xuýt lại với nhau một cách vô cùng hỗn loạn.Những lời nói khó nghe nhất trên đời này cũng đều được bọn họ tuôn ra như là một cơn lũ quét vậy.Nhà của bác cả thì lại chửi rủa nhà của dì út là một lũ người đầu đường xó chợ, cả một đời này thì cũng sẽ mãi mãi chỉ là một hạng ông con trai chuyên đi lêu lổng ngoài phố, rồi lại còn là một hạng bà chị đại chỉ biết “vẫy tay rồi lại múa hoa” mà thôi.Còn nhà của dì út thì lại chửi lại nhà của bác cả là một lũ người chỉ biết ăn cháo rồi lại đá bát, lại còn rất thích làm màu mè nữa, rồi lại còn là một hạng người đạo đức giả, chỉ biết ăn thịt người mà lại không hề chịu nhả ra một chút xương nào cả.Cả bốn người bọn họ, thì người nào người nấy cũng đều đã bị thương tích với những mức độ nặng nhẹ khác nhau cả rồi.Thật là đáng tiếc cho cái bộ móng tay vừa mới làm xong của dì út tôi, nó đã cào cho gương mặt của bác dâu tôi trông chẳng khác nào một đóa hoa vừa mới nở rộ cả.Rồi lại còn đáng tiếc cho cả cái mái tóc vừa mới được uốn xoăn xong của bác dâu tôi nữa, nó đã bị biến thành một cái cây lau nhà cũ kỹ và bẩn thỉu rồi.Còn về phần bác cả với lại chú của tôi thì lại cứ thế mà đấm đá nhau một cách túi bụi, chẳng hề còn chút nể nang nào đến cái tình nghĩa họ hàng thân thích gì nữa cả.Khi mà tiền bạc đã được đặt ra ở ngay trước mặt rồi, thì cái thứ gọi là họ hàng thân thích ấy cũng chỉ là một cái thá gì mà thôi.Chỉ còn lại duy nhất có một mình bà ngoại của tôi ở trong tấm ảnh thờ đen trắng kia, thì vẫn cứ mím chặt đôi môi lại rồi nở một cái nụ cười theo cái kiểu rất là thanh cao và dửng dưng, như thể là tất cả mọi chuyện đang diễn ra ở đây chẳng hề có chút dính dáng gì đến chính mình cả vậy.Mẹ của tôi thì lại tỏ ra vô cùng hoảng sợ, mẹ cố gắng kéo anh cả của mình ra cũng không được, rồi lại cố gắng kéo cô em gái của mình ra thì lại bị người ta xô ngã ra nữa.Tôi chỉ khẽ nháy mắt ra hiệu để cho mẹ tôi nên tránh xa ra một chút, đừng có để cho mình bị liên lụy vào những chuyện này làm gì cả.Mẹ của tôi chỉ biết thở dài một tiếng, rồi cũng không biết nên phải đặt tay của mình vào đâu nữa, nên đành phải lùi lại phía sau hai bước chân.Ngay vào cái lúc mà tất cả mọi người đang còn mải mê đánh nhau một cách vô cùng hăng say, thì tôi đã tranh thủ nhanh chóng đi vào trong nhà bếp và cả nhà vệ sinh một lúc.

Chương 19: Chương 19