Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…
Chương 20: Chương 20
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Tôi gom góp lại hết tất cả những thứ rác rưởi đang có, rồi lại cả những món đồ ăn thừa còn lại ở trong tủ lạnh nữa, rồi lại cả cái hộp cá trích đã để từ mấy năm nay mà không một ai dám cả gan mở ra xem thử nữa, rồi lại cả những thứ rác thải đang nằm ở trong cái thùng rác của nhà bếp nữa, rồi lại còn có cả những tờ giấy đã dùng để lau mông ở trong cái sọt rác của nhà vệ sinh nữa, và thậm chí là cả những cục phân mèo đang nằm ở trong cái khay cát vệ sinh của nó nữa, tôi đã trộn lẫn tất cả những thứ đó lại với nhau cùng với lại nước ở trong một cái chậu thật là lớn.Nước ở trong cái chậu đó thì lại vô cùng đục ngầu nhưng mà nó lại tỏa ra một cái mùi hương vô cùng “hấp dẫn” và “quyến rũ”, thế nhưng đối với lại con người mà nói, thì đó lại chính là một cơn ác mộng thật sự về mặt khứu giác đấy.Tôi cố gắng nín thở rồi mới có thể bưng được cái chậu đó ra ngoài, rồi lại nhân đúng vào cái lúc mà cả bốn người bọn họ vẫn còn đang quấn chặt lấy nhau không rời.Tôi hét to lên một tiếng thật là lớn: "Mẹ ơi! Mẹ mau chóng tránh ra ngay đi!"Ngay vào cái khoảnh khắc mà mẹ của tôi vừa mới thốt lên một tiếng “ối chà” rồi lại vội vàng hấp tấp bước những bước chân nhỏ để mà chạy đi chỗ khác.Toàn bộ cái hỗn hợp bao gồm cả chất lỏng lẫn những vật rắn đang nằm ở trong cái chậu của tôi đã được một cách vô cùng chuẩn xác, mạnh mẽ, và lại còn rất dứt khoát nữa mà đổ thẳng lên trên người của cả bốn con người đang còn xoắn xuýt lấy nhau chẳng khác nào một mớ bánh quẩy đang được chiên giòn kia!!Á á á á !!Á á á á á á á á!!!Cả nam lẫn nữ, giọng cao vút cũng có, mà giọng trầm khàn cũng có, những tiếng thét chói lói cả tai cứ thế mà vang lên một cách dồn dập không hề ngớt.Phải nói thật một điều rằng cảnh tượng lúc đó trông cực kỳ bi thảm.Bác cả của tôi thì lại chẳng may mà nuốt phải ngay một cọng phân của con mèo "Khoai Tây Chiên", nên đã phải bò lăn ra giữa sàn nhà rồi nôn thốc nôn tháo không ngừng, thật là đáng tiếc thay cho cái bộ quần áo hàng hiệu có gắn cả cái logo to đùng và vô cùng đắt tiền kia của bác.Còn trên gương mặt của bác dâu tôi thì lại là một vệt nước có màu vàng nhàn nhạt, cả cái lớp trang điểm dày cộp trên mặt cũng đã bị lem nhem đi hết cả rồi, thậm chí còn có cả mấy cái mảng trông trắng trắng và đã bị thấm đẫm nước mà chẳng biết đó là cái thứ gì nữa đang lủng lẳng treo ở trên đó.Bà ta hoàn toàn không thể nào mà tiếp thu nổi được cái sự thật phũ phàng này nên đã phải gào khóc lên một cách vô cùng um trời.Dì út của tôi thì lại là một người buồn cười nhất trong cả đám, bởi vì bà ta lúc đó vẫn còn đang hết sức chăm chú vào cái việc giật lấy mái tóc của bác dâu tôi, gương mặt thì lại đỏ bừng lên rồi tía cả tai lại nữa, chỉ muốn làm sao cho hai vợ chồng nhà họ phải trả lại cho bà ta cái căn nhà đó mà thôi.Bất thình lình làm sao, cả một cái chậu đựng đầy những “chất hỗn hợp” có một cái mùi vị vô cùng đặc trưng và lại còn lành lạnh nữa lại cứ thế mà dội thẳng xuống người của bà ta, khiến cho cả người của bà ta như thể là đã bị hóa đá lại vậy.Những ngón tay của bà ta khựng lại ngay ở giữa không trung, ánh mắt thì lại tỏ ra vô cùng mơ màng trong một lúc lâu rồi mới có thể phản ứng lại được.
Tôi gom góp lại hết tất cả những thứ rác rưởi đang có, rồi lại cả những món đồ ăn thừa còn lại ở trong tủ lạnh nữa, rồi lại cả cái hộp cá trích đã để từ mấy năm nay mà không một ai dám cả gan mở ra xem thử nữa, rồi lại cả những thứ rác thải đang nằm ở trong cái thùng rác của nhà bếp nữa, rồi lại còn có cả những tờ giấy đã dùng để lau mông ở trong cái sọt rác của nhà vệ sinh nữa, và thậm chí là cả những cục phân mèo đang nằm ở trong cái khay cát vệ sinh của nó nữa, tôi đã trộn lẫn tất cả những thứ đó lại với nhau cùng với lại nước ở trong một cái chậu thật là lớn.
Nước ở trong cái chậu đó thì lại vô cùng đục ngầu nhưng mà nó lại tỏa ra một cái mùi hương vô cùng “hấp dẫn” và “quyến rũ”, thế nhưng đối với lại con người mà nói, thì đó lại chính là một cơn ác mộng thật sự về mặt khứu giác đấy.
Tôi cố gắng nín thở rồi mới có thể bưng được cái chậu đó ra ngoài, rồi lại nhân đúng vào cái lúc mà cả bốn người bọn họ vẫn còn đang quấn chặt lấy nhau không rời.
Tôi hét to lên một tiếng thật là lớn: "Mẹ ơi! Mẹ mau chóng tránh ra ngay đi!"
Ngay vào cái khoảnh khắc mà mẹ của tôi vừa mới thốt lên một tiếng “ối chà” rồi lại vội vàng hấp tấp bước những bước chân nhỏ để mà chạy đi chỗ khác.
Toàn bộ cái hỗn hợp bao gồm cả chất lỏng lẫn những vật rắn đang nằm ở trong cái chậu của tôi đã được một cách vô cùng chuẩn xác, mạnh mẽ, và lại còn rất dứt khoát nữa mà đổ thẳng lên trên người của cả bốn con người đang còn xoắn xuýt lấy nhau chẳng khác nào một mớ bánh quẩy đang được chiên giòn kia!!
Á á á á !!
Á á á á á á á á!!!
Cả nam lẫn nữ, giọng cao vút cũng có, mà giọng trầm khàn cũng có, những tiếng thét chói lói cả tai cứ thế mà vang lên một cách dồn dập không hề ngớt.
Phải nói thật một điều rằng cảnh tượng lúc đó trông cực kỳ bi thảm.
Bác cả của tôi thì lại chẳng may mà nuốt phải ngay một cọng phân của con mèo "Khoai Tây Chiên", nên đã phải bò lăn ra giữa sàn nhà rồi nôn thốc nôn tháo không ngừng, thật là đáng tiếc thay cho cái bộ quần áo hàng hiệu có gắn cả cái logo to đùng và vô cùng đắt tiền kia của bác.
Còn trên gương mặt của bác dâu tôi thì lại là một vệt nước có màu vàng nhàn nhạt, cả cái lớp trang điểm dày cộp trên mặt cũng đã bị lem nhem đi hết cả rồi, thậm chí còn có cả mấy cái mảng trông trắng trắng và đã bị thấm đẫm nước mà chẳng biết đó là cái thứ gì nữa đang lủng lẳng treo ở trên đó.
Bà ta hoàn toàn không thể nào mà tiếp thu nổi được cái sự thật phũ phàng này nên đã phải gào khóc lên một cách vô cùng um trời.
Dì út của tôi thì lại là một người buồn cười nhất trong cả đám, bởi vì bà ta lúc đó vẫn còn đang hết sức chăm chú vào cái việc giật lấy mái tóc của bác dâu tôi, gương mặt thì lại đỏ bừng lên rồi tía cả tai lại nữa, chỉ muốn làm sao cho hai vợ chồng nhà họ phải trả lại cho bà ta cái căn nhà đó mà thôi.
Bất thình lình làm sao, cả một cái chậu đựng đầy những “chất hỗn hợp” có một cái mùi vị vô cùng đặc trưng và lại còn lành lạnh nữa lại cứ thế mà dội thẳng xuống người của bà ta, khiến cho cả người của bà ta như thể là đã bị hóa đá lại vậy.
Những ngón tay của bà ta khựng lại ngay ở giữa không trung, ánh mắt thì lại tỏ ra vô cùng mơ màng trong một lúc lâu rồi mới có thể phản ứng lại được.
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Tôi gom góp lại hết tất cả những thứ rác rưởi đang có, rồi lại cả những món đồ ăn thừa còn lại ở trong tủ lạnh nữa, rồi lại cả cái hộp cá trích đã để từ mấy năm nay mà không một ai dám cả gan mở ra xem thử nữa, rồi lại cả những thứ rác thải đang nằm ở trong cái thùng rác của nhà bếp nữa, rồi lại còn có cả những tờ giấy đã dùng để lau mông ở trong cái sọt rác của nhà vệ sinh nữa, và thậm chí là cả những cục phân mèo đang nằm ở trong cái khay cát vệ sinh của nó nữa, tôi đã trộn lẫn tất cả những thứ đó lại với nhau cùng với lại nước ở trong một cái chậu thật là lớn.Nước ở trong cái chậu đó thì lại vô cùng đục ngầu nhưng mà nó lại tỏa ra một cái mùi hương vô cùng “hấp dẫn” và “quyến rũ”, thế nhưng đối với lại con người mà nói, thì đó lại chính là một cơn ác mộng thật sự về mặt khứu giác đấy.Tôi cố gắng nín thở rồi mới có thể bưng được cái chậu đó ra ngoài, rồi lại nhân đúng vào cái lúc mà cả bốn người bọn họ vẫn còn đang quấn chặt lấy nhau không rời.Tôi hét to lên một tiếng thật là lớn: "Mẹ ơi! Mẹ mau chóng tránh ra ngay đi!"Ngay vào cái khoảnh khắc mà mẹ của tôi vừa mới thốt lên một tiếng “ối chà” rồi lại vội vàng hấp tấp bước những bước chân nhỏ để mà chạy đi chỗ khác.Toàn bộ cái hỗn hợp bao gồm cả chất lỏng lẫn những vật rắn đang nằm ở trong cái chậu của tôi đã được một cách vô cùng chuẩn xác, mạnh mẽ, và lại còn rất dứt khoát nữa mà đổ thẳng lên trên người của cả bốn con người đang còn xoắn xuýt lấy nhau chẳng khác nào một mớ bánh quẩy đang được chiên giòn kia!!Á á á á !!Á á á á á á á á!!!Cả nam lẫn nữ, giọng cao vút cũng có, mà giọng trầm khàn cũng có, những tiếng thét chói lói cả tai cứ thế mà vang lên một cách dồn dập không hề ngớt.Phải nói thật một điều rằng cảnh tượng lúc đó trông cực kỳ bi thảm.Bác cả của tôi thì lại chẳng may mà nuốt phải ngay một cọng phân của con mèo "Khoai Tây Chiên", nên đã phải bò lăn ra giữa sàn nhà rồi nôn thốc nôn tháo không ngừng, thật là đáng tiếc thay cho cái bộ quần áo hàng hiệu có gắn cả cái logo to đùng và vô cùng đắt tiền kia của bác.Còn trên gương mặt của bác dâu tôi thì lại là một vệt nước có màu vàng nhàn nhạt, cả cái lớp trang điểm dày cộp trên mặt cũng đã bị lem nhem đi hết cả rồi, thậm chí còn có cả mấy cái mảng trông trắng trắng và đã bị thấm đẫm nước mà chẳng biết đó là cái thứ gì nữa đang lủng lẳng treo ở trên đó.Bà ta hoàn toàn không thể nào mà tiếp thu nổi được cái sự thật phũ phàng này nên đã phải gào khóc lên một cách vô cùng um trời.Dì út của tôi thì lại là một người buồn cười nhất trong cả đám, bởi vì bà ta lúc đó vẫn còn đang hết sức chăm chú vào cái việc giật lấy mái tóc của bác dâu tôi, gương mặt thì lại đỏ bừng lên rồi tía cả tai lại nữa, chỉ muốn làm sao cho hai vợ chồng nhà họ phải trả lại cho bà ta cái căn nhà đó mà thôi.Bất thình lình làm sao, cả một cái chậu đựng đầy những “chất hỗn hợp” có một cái mùi vị vô cùng đặc trưng và lại còn lành lạnh nữa lại cứ thế mà dội thẳng xuống người của bà ta, khiến cho cả người của bà ta như thể là đã bị hóa đá lại vậy.Những ngón tay của bà ta khựng lại ngay ở giữa không trung, ánh mắt thì lại tỏ ra vô cùng mơ màng trong một lúc lâu rồi mới có thể phản ứng lại được.