Tác giả:

Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…

Chương 22: Chương 22

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Ngay vào chính cái khoảnh khắc ấy, thì tôi biết rất rõ một điều rằng, cái hình tượng “chị đại vừa lạnh lùng lại vừa mạnh mẽ” mà tôi đã phải cố gắng gầy dựng trong suốt bao nhiêu năm qua thì cũng đã chính thức tan thành mây thành khói cả rồi.Lần gặp gỡ tiếp theo của cả đại gia đình chúng tôi là tại phòng hòa giải nằm trong khuôn viên của đồn công an.Nhà của tôi có lắp đặt hệ thống camera giám sát, và nó đã cung cấp được toàn bộ diễn biến của sự việc mà hoàn toàn không hề có bất kỳ một góc chết nào cả.Toàn bộ diễn biến của sự việc đều đã được ghi lại một cách rõ ràng và rành mạch, trách nhiệm của mỗi bên cũng đã được phân định một cách rõ ràng.Những vết thương tích trên người của bọn họ thì đều là do chính bọn họ đã tự mình đánh nhau mà ra, nguyên nhân cũng chỉ là vì tranh chấp cái căn nhà được giải tỏa kia mà thôi.Hoàn toàn không hề có liên quan gì đến tôi cả.Còn về cái chậu đựng đầy những thứ hỗn hợp kia của tôi thì cũng không hề gây ra bất kỳ một tổn thương thực sự nào cho bọn họ cả.Tôi dám cả gan làm như vậy cũng là bởi vì tôi đã tính toán trước được tất cả những diễn biến có thể sẽ xảy ra sau đó rồi.Những mâu thuẫn nội bộ ở trong gia đình ấy mà, thì kết quả cuối cùng cũng chỉ đơn giản là sẽ phải thương lượng để mà giải quyết với nhau thôi, rồi lại còn một sự nhịn thì sẽ là chín sự lành nữa, rồi lại còn phải dĩ hòa vi quý nữa chứ.Sau khi đã xem xét kỹ lưỡng rằng “tuy không đến mức gây ra đau đớn thật sự, thế nhưng cái sự nhục nhã thì lại có thể thấu đến tận cả xương tủy”, cho nên khi tiến hành hòa giải, thì phía bên công an đã đề nghị rằng tôi nên bồi thường lại số tiền quần áo đã bị làm hỏng cùng với lại chi phí tắm rửa và vệ sinh cá nhân cho bọn họ.Tôi đã tỏ ra rất lễ phép, rồi lại còn rất đúng mực nữa mà lên tiếng xin lỗi, rồi nói rằng trước đó là do mình đã quá mất bình tĩnh nên mới hành động như vậy.Ngay sau đó, thì tôi cũng đã rất dứt khoát mà chuyển ngay cho bọn họ số tiền dùng để mua lại đồ đạc mới cùng với lại số tiền dùng để tắm rửa ngay ở trước mặt của các đồng chí cảnh sát nữa.Với một kết quả như thế này, thì cả bốn người bao gồm cả bác cả lẫn dì út dĩ nhiên là sẽ không thể nào mà cảm thấy hài lòng được rồi.Ngọn lửa giận dữ trong lòng họ lại được dồn hết cả lên trên đầu của mẹ tôi, họ cứ thế mà mắng chửi một cách ầm ĩ không ngừng, rồi lại còn la hét đòi các đồng chí cảnh sát phải nhốt tôi lại nữa, thậm chí còn kêu gào ầm ĩ lên là muốn tìm cả luật sư để mà kiện cáo nữa.Ai nấy thì mặt mũi cũng đều tỏ ra vô cùng hầm hầm và tức tối, thế nhưng lại chẳng có một ai dám cả gan gây gổ thêm với tôi một chút nào nữa cả.Cái đám người nhát gan này, thì đến cả việc nhìn thẳng vào trong mắt của tôi mà họ cũng không hề dám nữa là.Bởi vì, tôi thật sự hoàn toàn có thể phát điên lên được đấy.Những người dù cho có vô lý đến đâu đi chăng nữa thì cũng đều sẽ phải sợ hãi những kẻ điên khùng mà thôi.Nghe thấy bọn họ nói rằng sẽ đi tìm luật sư, thì tôi chỉ im lặng trong giây lát.

Ngay vào chính cái khoảnh khắc ấy, thì tôi biết rất rõ một điều rằng, cái hình tượng “chị đại vừa lạnh lùng lại vừa mạnh mẽ” mà tôi đã phải cố gắng gầy dựng trong suốt bao nhiêu năm qua thì cũng đã chính thức tan thành mây thành khói cả rồi.

Lần gặp gỡ tiếp theo của cả đại gia đình chúng tôi là tại phòng hòa giải nằm trong khuôn viên của đồn công an.

Nhà của tôi có lắp đặt hệ thống camera giám sát, và nó đã cung cấp được toàn bộ diễn biến của sự việc mà hoàn toàn không hề có bất kỳ một góc chết nào cả.

Toàn bộ diễn biến của sự việc đều đã được ghi lại một cách rõ ràng và rành mạch, trách nhiệm của mỗi bên cũng đã được phân định một cách rõ ràng.

Những vết thương tích trên người của bọn họ thì đều là do chính bọn họ đã tự mình đánh nhau mà ra, nguyên nhân cũng chỉ là vì tranh chấp cái căn nhà được giải tỏa kia mà thôi.

Hoàn toàn không hề có liên quan gì đến tôi cả.

Còn về cái chậu đựng đầy những thứ hỗn hợp kia của tôi thì cũng không hề gây ra bất kỳ một tổn thương thực sự nào cho bọn họ cả.

Tôi dám cả gan làm như vậy cũng là bởi vì tôi đã tính toán trước được tất cả những diễn biến có thể sẽ xảy ra sau đó rồi.

Những mâu thuẫn nội bộ ở trong gia đình ấy mà, thì kết quả cuối cùng cũng chỉ đơn giản là sẽ phải thương lượng để mà giải quyết với nhau thôi, rồi lại còn một sự nhịn thì sẽ là chín sự lành nữa, rồi lại còn phải dĩ hòa vi quý nữa chứ.

Sau khi đã xem xét kỹ lưỡng rằng “tuy không đến mức gây ra đau đớn thật sự, thế nhưng cái sự nhục nhã thì lại có thể thấu đến tận cả xương tủy”, cho nên khi tiến hành hòa giải, thì phía bên công an đã đề nghị rằng tôi nên bồi thường lại số tiền quần áo đã bị làm hỏng cùng với lại chi phí tắm rửa và vệ sinh cá nhân cho bọn họ.

Tôi đã tỏ ra rất lễ phép, rồi lại còn rất đúng mực nữa mà lên tiếng xin lỗi, rồi nói rằng trước đó là do mình đã quá mất bình tĩnh nên mới hành động như vậy.

Ngay sau đó, thì tôi cũng đã rất dứt khoát mà chuyển ngay cho bọn họ số tiền dùng để mua lại đồ đạc mới cùng với lại số tiền dùng để tắm rửa ngay ở trước mặt của các đồng chí cảnh sát nữa.

Với một kết quả như thế này, thì cả bốn người bao gồm cả bác cả lẫn dì út dĩ nhiên là sẽ không thể nào mà cảm thấy hài lòng được rồi.

Ngọn lửa giận dữ trong lòng họ lại được dồn hết cả lên trên đầu của mẹ tôi, họ cứ thế mà mắng chửi một cách ầm ĩ không ngừng, rồi lại còn la hét đòi các đồng chí cảnh sát phải nhốt tôi lại nữa, thậm chí còn kêu gào ầm ĩ lên là muốn tìm cả luật sư để mà kiện cáo nữa.

Ai nấy thì mặt mũi cũng đều tỏ ra vô cùng hầm hầm và tức tối, thế nhưng lại chẳng có một ai dám cả gan gây gổ thêm với tôi một chút nào nữa cả.

Cái đám người nhát gan này, thì đến cả việc nhìn thẳng vào trong mắt của tôi mà họ cũng không hề dám nữa là.

Bởi vì, tôi thật sự hoàn toàn có thể phát điên lên được đấy.

Những người dù cho có vô lý đến đâu đi chăng nữa thì cũng đều sẽ phải sợ hãi những kẻ điên khùng mà thôi.

Nghe thấy bọn họ nói rằng sẽ đi tìm luật sư, thì tôi chỉ im lặng trong giây lát.

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Ngay vào chính cái khoảnh khắc ấy, thì tôi biết rất rõ một điều rằng, cái hình tượng “chị đại vừa lạnh lùng lại vừa mạnh mẽ” mà tôi đã phải cố gắng gầy dựng trong suốt bao nhiêu năm qua thì cũng đã chính thức tan thành mây thành khói cả rồi.Lần gặp gỡ tiếp theo của cả đại gia đình chúng tôi là tại phòng hòa giải nằm trong khuôn viên của đồn công an.Nhà của tôi có lắp đặt hệ thống camera giám sát, và nó đã cung cấp được toàn bộ diễn biến của sự việc mà hoàn toàn không hề có bất kỳ một góc chết nào cả.Toàn bộ diễn biến của sự việc đều đã được ghi lại một cách rõ ràng và rành mạch, trách nhiệm của mỗi bên cũng đã được phân định một cách rõ ràng.Những vết thương tích trên người của bọn họ thì đều là do chính bọn họ đã tự mình đánh nhau mà ra, nguyên nhân cũng chỉ là vì tranh chấp cái căn nhà được giải tỏa kia mà thôi.Hoàn toàn không hề có liên quan gì đến tôi cả.Còn về cái chậu đựng đầy những thứ hỗn hợp kia của tôi thì cũng không hề gây ra bất kỳ một tổn thương thực sự nào cho bọn họ cả.Tôi dám cả gan làm như vậy cũng là bởi vì tôi đã tính toán trước được tất cả những diễn biến có thể sẽ xảy ra sau đó rồi.Những mâu thuẫn nội bộ ở trong gia đình ấy mà, thì kết quả cuối cùng cũng chỉ đơn giản là sẽ phải thương lượng để mà giải quyết với nhau thôi, rồi lại còn một sự nhịn thì sẽ là chín sự lành nữa, rồi lại còn phải dĩ hòa vi quý nữa chứ.Sau khi đã xem xét kỹ lưỡng rằng “tuy không đến mức gây ra đau đớn thật sự, thế nhưng cái sự nhục nhã thì lại có thể thấu đến tận cả xương tủy”, cho nên khi tiến hành hòa giải, thì phía bên công an đã đề nghị rằng tôi nên bồi thường lại số tiền quần áo đã bị làm hỏng cùng với lại chi phí tắm rửa và vệ sinh cá nhân cho bọn họ.Tôi đã tỏ ra rất lễ phép, rồi lại còn rất đúng mực nữa mà lên tiếng xin lỗi, rồi nói rằng trước đó là do mình đã quá mất bình tĩnh nên mới hành động như vậy.Ngay sau đó, thì tôi cũng đã rất dứt khoát mà chuyển ngay cho bọn họ số tiền dùng để mua lại đồ đạc mới cùng với lại số tiền dùng để tắm rửa ngay ở trước mặt của các đồng chí cảnh sát nữa.Với một kết quả như thế này, thì cả bốn người bao gồm cả bác cả lẫn dì út dĩ nhiên là sẽ không thể nào mà cảm thấy hài lòng được rồi.Ngọn lửa giận dữ trong lòng họ lại được dồn hết cả lên trên đầu của mẹ tôi, họ cứ thế mà mắng chửi một cách ầm ĩ không ngừng, rồi lại còn la hét đòi các đồng chí cảnh sát phải nhốt tôi lại nữa, thậm chí còn kêu gào ầm ĩ lên là muốn tìm cả luật sư để mà kiện cáo nữa.Ai nấy thì mặt mũi cũng đều tỏ ra vô cùng hầm hầm và tức tối, thế nhưng lại chẳng có một ai dám cả gan gây gổ thêm với tôi một chút nào nữa cả.Cái đám người nhát gan này, thì đến cả việc nhìn thẳng vào trong mắt của tôi mà họ cũng không hề dám nữa là.Bởi vì, tôi thật sự hoàn toàn có thể phát điên lên được đấy.Những người dù cho có vô lý đến đâu đi chăng nữa thì cũng đều sẽ phải sợ hãi những kẻ điên khùng mà thôi.Nghe thấy bọn họ nói rằng sẽ đi tìm luật sư, thì tôi chỉ im lặng trong giây lát.

Chương 22: Chương 22