Tác giả:

Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…

Chương 24: Chương 24

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Vụ việc này cần có thời gian để giải quyết triệt để, và tôi đã giao phó toàn bộ cho chồng mình, bởi lẽ tranh chấp về mặt kinh tế vốn là lĩnh vực chuyên môn của anh ấy.Phần tôi, dự án đang đảm nhiệm cũng sắp đến hồi kết thúc, nên có thể yên tâm bàn giao lại cho cấp dưới của mình.Chính vì vậy, một người nổi tiếng với biệt danh “kẻ cuồng công việc”, người mà suốt bảy năm ròng rã chưa từng nghỉ một ngày phép nào như tôi, lần này đã quyết định từ chối dự án tiếp theo và xin phép tổng công ty cho một kỳ nghỉ dài hạn.Tiền bạc thì có thể từ từ mà kiếm lại được.Chỉ cần bạn sở hữu năng lực, có những kỹ năng cần thiết, và một cái đầu biết suy nghĩ, thì những dự án tốt đẹp tự khắc sẽ tìm đến với bạn mà thôi.Trong tâm trí tôi chợt hiện lên hình ảnh tờ giấy chẩn đoán bệnh tình của mẹ, và lòng tôi lại đau nhói như có ai đó đang cắt từng khúc ruột.Giờ đây, không còn bất cứ điều gì có thể quan trọng hơn được mẹ của tôi nữa.Tôi lái chiếc xe hơi của mình, rồi chở mẹ đến căn nhà cũ kỹ của bà nội của mẹ, người mà tôi cũng chính là gọi bằng cụ.Quãng đường cũng không quá xa xôi, chỉ khoảng chừng ba tiếng đồng hồ lái xe là tới nơi, thế nhưng con đường đi thì lại rất đẹp, vừa rộng rãi lại vừa vô cùng bằng phẳng nữa.Trong những năm gần đây, thì hệ thống cơ sở hạ tầng từ các vùng thành thị cho đến cả những vùng nông thôn cũng đều đã được cải thiện một cách vô cùng đáng kể rồi.Đi suốt cả một quãng đường dài, thì đâu đâu cũng chỉ toàn là một màu xanh mướt mắt của cây cỏ, những ngọn núi non thì lại vô cùng tươi đẹp, còn những dòng sông và con suối thì lại trong lành đến lạ thường.Chỉ cần nhìn vào những cảnh vật đó thôi thì cũng đã cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn rồi, xương cốt trong người thì lại như thể vừa mới được giãn ra vậy, cảm giác khoan khoái và dễ chịu đến lạ thường.Đây chính là cái nơi mà đã từng gắn bó với những năm tháng tuổi thơ vô cùng tươi đẹp của mẹ tôi.Tôi thì lại chưa từng bao giờ được gặp mặt cụ của mình cả.Sau khi mà mẹ của tôi đã được đưa trở về thành phố để sinh sống, thì bà ngoại của tôi cũng không bao giờ còn muốn quay trở lại cái ngôi làng hẻo lánh này nữa.Trước khi mà cụ của tôi qua đời, thì ông ngoại của tôi vẫn thường hay dẫn mẹ của tôi về lại nơi đây để mà ở lại trong vài ngày vào mỗi một dịp Tết đến xuân về.Mẹ của tôi bảo rằng, đó chính là cái khoảng thời gian mà mẹ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất trong cả cuộc đời mình.Mẹ tôi kể lại rằng, cụ của tôi thì lại rất mực thương yêu mẹ.Cụ của tôi có đến tận năm người con cả thảy, và mỗi một nhà thì lại đều vứt lại một đứa con của mình cho cụ phải đứng ra để mà chăm sóc, cái sự khó nhọc và vất vả đó thì thật sự là vô cùng lớn lao.Vào cái thời điểm đó, thì kể cả mẹ của tôi nữa, cụ đã phải một mình trông nom đến tận sáu đứa cháu nhỏ lận.Chỉ duy nhất có một mình mẹ của tôi là con gái, thế nhưng mẹ lại chính là người mà cụ thương yêu nhất trong cả đám.Cũng chính là bởi vì mẹ tôi là đứa cháu gái duy nhất ở trong nhà, cho nên vào mỗi buổi tối thì cụ lại luôn ôm mẹ của tôi vào lòng để mà ngủ cùng.Thế nhưng đối với lại tất cả các cháu của mình, thì cụ lại có thể làm được một việc đó chính là luôn luôn đối xử một cách vô cùng công bằng.

Vụ việc này cần có thời gian để giải quyết triệt để, và tôi đã giao phó toàn bộ cho chồng mình, bởi lẽ tranh chấp về mặt kinh tế vốn là lĩnh vực chuyên môn của anh ấy.

Phần tôi, dự án đang đảm nhiệm cũng sắp đến hồi kết thúc, nên có thể yên tâm bàn giao lại cho cấp dưới của mình.

Chính vì vậy, một người nổi tiếng với biệt danh “kẻ cuồng công việc”, người mà suốt bảy năm ròng rã chưa từng nghỉ một ngày phép nào như tôi, lần này đã quyết định từ chối dự án tiếp theo và xin phép tổng công ty cho một kỳ nghỉ dài hạn.

Tiền bạc thì có thể từ từ mà kiếm lại được.

Chỉ cần bạn sở hữu năng lực, có những kỹ năng cần thiết, và một cái đầu biết suy nghĩ, thì những dự án tốt đẹp tự khắc sẽ tìm đến với bạn mà thôi.

Trong tâm trí tôi chợt hiện lên hình ảnh tờ giấy chẩn đoán bệnh tình của mẹ, và lòng tôi lại đau nhói như có ai đó đang cắt từng khúc ruột.

Giờ đây, không còn bất cứ điều gì có thể quan trọng hơn được mẹ của tôi nữa.

Tôi lái chiếc xe hơi của mình, rồi chở mẹ đến căn nhà cũ kỹ của bà nội của mẹ, người mà tôi cũng chính là gọi bằng cụ.

Quãng đường cũng không quá xa xôi, chỉ khoảng chừng ba tiếng đồng hồ lái xe là tới nơi, thế nhưng con đường đi thì lại rất đẹp, vừa rộng rãi lại vừa vô cùng bằng phẳng nữa.

Trong những năm gần đây, thì hệ thống cơ sở hạ tầng từ các vùng thành thị cho đến cả những vùng nông thôn cũng đều đã được cải thiện một cách vô cùng đáng kể rồi.

Đi suốt cả một quãng đường dài, thì đâu đâu cũng chỉ toàn là một màu xanh mướt mắt của cây cỏ, những ngọn núi non thì lại vô cùng tươi đẹp, còn những dòng sông và con suối thì lại trong lành đến lạ thường.

Chỉ cần nhìn vào những cảnh vật đó thôi thì cũng đã cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn rồi, xương cốt trong người thì lại như thể vừa mới được giãn ra vậy, cảm giác khoan khoái và dễ chịu đến lạ thường.

Đây chính là cái nơi mà đã từng gắn bó với những năm tháng tuổi thơ vô cùng tươi đẹp của mẹ tôi.

Tôi thì lại chưa từng bao giờ được gặp mặt cụ của mình cả.

Sau khi mà mẹ của tôi đã được đưa trở về thành phố để sinh sống, thì bà ngoại của tôi cũng không bao giờ còn muốn quay trở lại cái ngôi làng hẻo lánh này nữa.

Trước khi mà cụ của tôi qua đời, thì ông ngoại của tôi vẫn thường hay dẫn mẹ của tôi về lại nơi đây để mà ở lại trong vài ngày vào mỗi một dịp Tết đến xuân về.

Mẹ của tôi bảo rằng, đó chính là cái khoảng thời gian mà mẹ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất trong cả cuộc đời mình.

Mẹ tôi kể lại rằng, cụ của tôi thì lại rất mực thương yêu mẹ.

Cụ của tôi có đến tận năm người con cả thảy, và mỗi một nhà thì lại đều vứt lại một đứa con của mình cho cụ phải đứng ra để mà chăm sóc, cái sự khó nhọc và vất vả đó thì thật sự là vô cùng lớn lao.

Vào cái thời điểm đó, thì kể cả mẹ của tôi nữa, cụ đã phải một mình trông nom đến tận sáu đứa cháu nhỏ lận.

Chỉ duy nhất có một mình mẹ của tôi là con gái, thế nhưng mẹ lại chính là người mà cụ thương yêu nhất trong cả đám.

Cũng chính là bởi vì mẹ tôi là đứa cháu gái duy nhất ở trong nhà, cho nên vào mỗi buổi tối thì cụ lại luôn ôm mẹ của tôi vào lòng để mà ngủ cùng.

Thế nhưng đối với lại tất cả các cháu của mình, thì cụ lại có thể làm được một việc đó chính là luôn luôn đối xử một cách vô cùng công bằng.

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Vụ việc này cần có thời gian để giải quyết triệt để, và tôi đã giao phó toàn bộ cho chồng mình, bởi lẽ tranh chấp về mặt kinh tế vốn là lĩnh vực chuyên môn của anh ấy.Phần tôi, dự án đang đảm nhiệm cũng sắp đến hồi kết thúc, nên có thể yên tâm bàn giao lại cho cấp dưới của mình.Chính vì vậy, một người nổi tiếng với biệt danh “kẻ cuồng công việc”, người mà suốt bảy năm ròng rã chưa từng nghỉ một ngày phép nào như tôi, lần này đã quyết định từ chối dự án tiếp theo và xin phép tổng công ty cho một kỳ nghỉ dài hạn.Tiền bạc thì có thể từ từ mà kiếm lại được.Chỉ cần bạn sở hữu năng lực, có những kỹ năng cần thiết, và một cái đầu biết suy nghĩ, thì những dự án tốt đẹp tự khắc sẽ tìm đến với bạn mà thôi.Trong tâm trí tôi chợt hiện lên hình ảnh tờ giấy chẩn đoán bệnh tình của mẹ, và lòng tôi lại đau nhói như có ai đó đang cắt từng khúc ruột.Giờ đây, không còn bất cứ điều gì có thể quan trọng hơn được mẹ của tôi nữa.Tôi lái chiếc xe hơi của mình, rồi chở mẹ đến căn nhà cũ kỹ của bà nội của mẹ, người mà tôi cũng chính là gọi bằng cụ.Quãng đường cũng không quá xa xôi, chỉ khoảng chừng ba tiếng đồng hồ lái xe là tới nơi, thế nhưng con đường đi thì lại rất đẹp, vừa rộng rãi lại vừa vô cùng bằng phẳng nữa.Trong những năm gần đây, thì hệ thống cơ sở hạ tầng từ các vùng thành thị cho đến cả những vùng nông thôn cũng đều đã được cải thiện một cách vô cùng đáng kể rồi.Đi suốt cả một quãng đường dài, thì đâu đâu cũng chỉ toàn là một màu xanh mướt mắt của cây cỏ, những ngọn núi non thì lại vô cùng tươi đẹp, còn những dòng sông và con suối thì lại trong lành đến lạ thường.Chỉ cần nhìn vào những cảnh vật đó thôi thì cũng đã cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn rồi, xương cốt trong người thì lại như thể vừa mới được giãn ra vậy, cảm giác khoan khoái và dễ chịu đến lạ thường.Đây chính là cái nơi mà đã từng gắn bó với những năm tháng tuổi thơ vô cùng tươi đẹp của mẹ tôi.Tôi thì lại chưa từng bao giờ được gặp mặt cụ của mình cả.Sau khi mà mẹ của tôi đã được đưa trở về thành phố để sinh sống, thì bà ngoại của tôi cũng không bao giờ còn muốn quay trở lại cái ngôi làng hẻo lánh này nữa.Trước khi mà cụ của tôi qua đời, thì ông ngoại của tôi vẫn thường hay dẫn mẹ của tôi về lại nơi đây để mà ở lại trong vài ngày vào mỗi một dịp Tết đến xuân về.Mẹ của tôi bảo rằng, đó chính là cái khoảng thời gian mà mẹ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất trong cả cuộc đời mình.Mẹ tôi kể lại rằng, cụ của tôi thì lại rất mực thương yêu mẹ.Cụ của tôi có đến tận năm người con cả thảy, và mỗi một nhà thì lại đều vứt lại một đứa con của mình cho cụ phải đứng ra để mà chăm sóc, cái sự khó nhọc và vất vả đó thì thật sự là vô cùng lớn lao.Vào cái thời điểm đó, thì kể cả mẹ của tôi nữa, cụ đã phải một mình trông nom đến tận sáu đứa cháu nhỏ lận.Chỉ duy nhất có một mình mẹ của tôi là con gái, thế nhưng mẹ lại chính là người mà cụ thương yêu nhất trong cả đám.Cũng chính là bởi vì mẹ tôi là đứa cháu gái duy nhất ở trong nhà, cho nên vào mỗi buổi tối thì cụ lại luôn ôm mẹ của tôi vào lòng để mà ngủ cùng.Thế nhưng đối với lại tất cả các cháu của mình, thì cụ lại có thể làm được một việc đó chính là luôn luôn đối xử một cách vô cùng công bằng.

Chương 24: Chương 24