Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…
Chương 25: Chương 25
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Nếu như mà không có đủ số lượng kẹo để mà chia cho tất cả mọi người, thì cụ sẽ ngay lập tức đun chảy hết tất cả chúng lên để mà thành một thứ nước đường ngọt ngào, rồi sau đó lại chia đều nó ra thành sáu phần bằng nhau.Cụ hoàn toàn không hề để cho bất kỳ một ai phải chịu cảnh không được ăn cả.Cụ nói rằng, chúng ta không thể nào mà lại để cho một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiền lành lại phải chịu đựng những thiệt thòi được.Vào cái năm mà mẹ tôi vừa mới lên bảy tuổi, thì đó cũng chính là cái năm mà mẹ tôi đã được người ta đón đi khỏi nơi này.Cụ của tôi lúc đó đã rất lo lắng rằng bà ngoại sẽ không hề thích mẹ của tôi, cho nên cụ đã phải cố gắng may sẵn cho mẹ tôi cả một bộ quần áo mới có in hình những bông hoa nữa, rồi lại còn bôi cả cái thứ dầu thơm mà thường ngày cụ vẫn luôn tiếc rẻ không hề nỡ dùng lên người của mẹ nữa.Rồi cụ lại còn phải căn dặn mẹ của tôi rằng nhất định là phải thật chăm chỉ làm lụng, rồi lại còn phải thật biết nghe lời nữa.Chỉ có như vậy thì bố mẹ mới có thể thương yêu con được.Thế nhưng cái bộ quần áo hoa xinh đẹp ấy, thì ngay vào ngày hôm sau cũng đã bị chính tay bà ngoại của tôi đeo cả găng tay vào, rồi ném thẳng cả nó vào trong cái thùng rác cùng với lại đôi giày vải đã bị thủng cả lỗ do phải đi trên đường núi quá lâu rồi.Mẹ của tôi lúc đó đã phải khóc rất lâu thì mới có thể nguôi ngoai được.Cho đến tận bây giờ, thì mỗi khi mà mẹ tôi đi mua quần áo mới, mẹ vẫn cứ luôn thích lựa chọn những loại vải có in hình những bông hoa, chắc hẳn cũng là vì những kỷ niệm xưa cũ ấy mà thôi.Suốt cả một quãng đường dài, thì mẹ của tôi hoàn toàn không hề chợp mắt lấy dù chỉ một chút nào cả.Mẹ cứ nhìn chăm chú vào những cảnh vật vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ đang hiện ra ở bên ngoài khung cửa sổ, từng khung hình một cứ thế mà liên tục lùi lại về phía sau lưng, mẹ hoàn toàn không hề nói lấy một lời nào cả.Khi đã đến được nơi rồi, mẹ nhìn thấy cái ngôi nhà cũ kỹ và đã bị đổ nát đi rất nhiều do không hề có người ở trong suốt bao nhiêu năm vừa qua, thì những giọt nước mắt cứ thế mà lã chã tuôn rơi xuống không ngừng.Rồi theo một phản xạ tự nhiên nào đó, mẹ tôi bật ra một tiếng gọi nghẹn ngào: “Bà ơi...”Như thể là mẹ tôi chưa từng bao giờ lớn lên vậy.Như thể là vẫn còn có một bà lão với tấm lưng đã bị còng xuống, rồi tay thì lại đang chống một chiếc gậy batoong đứng ở ngay nơi đó để mà chờ đợi cho mẹ tôi lúc còn nhỏ tuổi được trở về vậy.Chúng tôi quyết định tạm thời dừng chân tại một thị trấn nhỏ nằm ở gần đó nhất.Đúng vào cái dịp mà nơi đây đang diễn ra một phiên chợ lớn, nên mẹ của tôi đã dẫn theo đứa con gái nhỏ của mình, con bé lúc đó thì lại đang tỏ ra vô cùng phấn khích đến mức cứ luôn miệng quơ chân rồi lại múa tay không ngừng, trông nó có vẻ rất lạ lẫm với mọi thứ xung quanh, thế nhưng lại cái gì cũng đều muốn ăn thử, rồi lại còn cái gì cũng đều muốn mua nữa.Cái việc này, thì ngay từ trước khi mà bà ngoại của tôi phải nhập viện để điều trị, thì tôi cũng đã bắt đầu lên kế hoạch để thực hiện rồi.
Nếu như mà không có đủ số lượng kẹo để mà chia cho tất cả mọi người, thì cụ sẽ ngay lập tức đun chảy hết tất cả chúng lên để mà thành một thứ nước đường ngọt ngào, rồi sau đó lại chia đều nó ra thành sáu phần bằng nhau.
Cụ hoàn toàn không hề để cho bất kỳ một ai phải chịu cảnh không được ăn cả.
Cụ nói rằng, chúng ta không thể nào mà lại để cho một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiền lành lại phải chịu đựng những thiệt thòi được.
Vào cái năm mà mẹ tôi vừa mới lên bảy tuổi, thì đó cũng chính là cái năm mà mẹ tôi đã được người ta đón đi khỏi nơi này.
Cụ của tôi lúc đó đã rất lo lắng rằng bà ngoại sẽ không hề thích mẹ của tôi, cho nên cụ đã phải cố gắng may sẵn cho mẹ tôi cả một bộ quần áo mới có in hình những bông hoa nữa, rồi lại còn bôi cả cái thứ dầu thơm mà thường ngày cụ vẫn luôn tiếc rẻ không hề nỡ dùng lên người của mẹ nữa.
Rồi cụ lại còn phải căn dặn mẹ của tôi rằng nhất định là phải thật chăm chỉ làm lụng, rồi lại còn phải thật biết nghe lời nữa.
Chỉ có như vậy thì bố mẹ mới có thể thương yêu con được.
Thế nhưng cái bộ quần áo hoa xinh đẹp ấy, thì ngay vào ngày hôm sau cũng đã bị chính tay bà ngoại của tôi đeo cả găng tay vào, rồi ném thẳng cả nó vào trong cái thùng rác cùng với lại đôi giày vải đã bị thủng cả lỗ do phải đi trên đường núi quá lâu rồi.
Mẹ của tôi lúc đó đã phải khóc rất lâu thì mới có thể nguôi ngoai được.
Cho đến tận bây giờ, thì mỗi khi mà mẹ tôi đi mua quần áo mới, mẹ vẫn cứ luôn thích lựa chọn những loại vải có in hình những bông hoa, chắc hẳn cũng là vì những kỷ niệm xưa cũ ấy mà thôi.
Suốt cả một quãng đường dài, thì mẹ của tôi hoàn toàn không hề chợp mắt lấy dù chỉ một chút nào cả.
Mẹ cứ nhìn chăm chú vào những cảnh vật vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ đang hiện ra ở bên ngoài khung cửa sổ, từng khung hình một cứ thế mà liên tục lùi lại về phía sau lưng, mẹ hoàn toàn không hề nói lấy một lời nào cả.
Khi đã đến được nơi rồi, mẹ nhìn thấy cái ngôi nhà cũ kỹ và đã bị đổ nát đi rất nhiều do không hề có người ở trong suốt bao nhiêu năm vừa qua, thì những giọt nước mắt cứ thế mà lã chã tuôn rơi xuống không ngừng.
Rồi theo một phản xạ tự nhiên nào đó, mẹ tôi bật ra một tiếng gọi nghẹn ngào: “Bà ơi...”
Như thể là mẹ tôi chưa từng bao giờ lớn lên vậy.
Như thể là vẫn còn có một bà lão với tấm lưng đã bị còng xuống, rồi tay thì lại đang chống một chiếc gậy batoong đứng ở ngay nơi đó để mà chờ đợi cho mẹ tôi lúc còn nhỏ tuổi được trở về vậy.
Chúng tôi quyết định tạm thời dừng chân tại một thị trấn nhỏ nằm ở gần đó nhất.
Đúng vào cái dịp mà nơi đây đang diễn ra một phiên chợ lớn, nên mẹ của tôi đã dẫn theo đứa con gái nhỏ của mình, con bé lúc đó thì lại đang tỏ ra vô cùng phấn khích đến mức cứ luôn miệng quơ chân rồi lại múa tay không ngừng, trông nó có vẻ rất lạ lẫm với mọi thứ xung quanh, thế nhưng lại cái gì cũng đều muốn ăn thử, rồi lại còn cái gì cũng đều muốn mua nữa.
Cái việc này, thì ngay từ trước khi mà bà ngoại của tôi phải nhập viện để điều trị, thì tôi cũng đã bắt đầu lên kế hoạch để thực hiện rồi.
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Nếu như mà không có đủ số lượng kẹo để mà chia cho tất cả mọi người, thì cụ sẽ ngay lập tức đun chảy hết tất cả chúng lên để mà thành một thứ nước đường ngọt ngào, rồi sau đó lại chia đều nó ra thành sáu phần bằng nhau.Cụ hoàn toàn không hề để cho bất kỳ một ai phải chịu cảnh không được ăn cả.Cụ nói rằng, chúng ta không thể nào mà lại để cho một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiền lành lại phải chịu đựng những thiệt thòi được.Vào cái năm mà mẹ tôi vừa mới lên bảy tuổi, thì đó cũng chính là cái năm mà mẹ tôi đã được người ta đón đi khỏi nơi này.Cụ của tôi lúc đó đã rất lo lắng rằng bà ngoại sẽ không hề thích mẹ của tôi, cho nên cụ đã phải cố gắng may sẵn cho mẹ tôi cả một bộ quần áo mới có in hình những bông hoa nữa, rồi lại còn bôi cả cái thứ dầu thơm mà thường ngày cụ vẫn luôn tiếc rẻ không hề nỡ dùng lên người của mẹ nữa.Rồi cụ lại còn phải căn dặn mẹ của tôi rằng nhất định là phải thật chăm chỉ làm lụng, rồi lại còn phải thật biết nghe lời nữa.Chỉ có như vậy thì bố mẹ mới có thể thương yêu con được.Thế nhưng cái bộ quần áo hoa xinh đẹp ấy, thì ngay vào ngày hôm sau cũng đã bị chính tay bà ngoại của tôi đeo cả găng tay vào, rồi ném thẳng cả nó vào trong cái thùng rác cùng với lại đôi giày vải đã bị thủng cả lỗ do phải đi trên đường núi quá lâu rồi.Mẹ của tôi lúc đó đã phải khóc rất lâu thì mới có thể nguôi ngoai được.Cho đến tận bây giờ, thì mỗi khi mà mẹ tôi đi mua quần áo mới, mẹ vẫn cứ luôn thích lựa chọn những loại vải có in hình những bông hoa, chắc hẳn cũng là vì những kỷ niệm xưa cũ ấy mà thôi.Suốt cả một quãng đường dài, thì mẹ của tôi hoàn toàn không hề chợp mắt lấy dù chỉ một chút nào cả.Mẹ cứ nhìn chăm chú vào những cảnh vật vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ đang hiện ra ở bên ngoài khung cửa sổ, từng khung hình một cứ thế mà liên tục lùi lại về phía sau lưng, mẹ hoàn toàn không hề nói lấy một lời nào cả.Khi đã đến được nơi rồi, mẹ nhìn thấy cái ngôi nhà cũ kỹ và đã bị đổ nát đi rất nhiều do không hề có người ở trong suốt bao nhiêu năm vừa qua, thì những giọt nước mắt cứ thế mà lã chã tuôn rơi xuống không ngừng.Rồi theo một phản xạ tự nhiên nào đó, mẹ tôi bật ra một tiếng gọi nghẹn ngào: “Bà ơi...”Như thể là mẹ tôi chưa từng bao giờ lớn lên vậy.Như thể là vẫn còn có một bà lão với tấm lưng đã bị còng xuống, rồi tay thì lại đang chống một chiếc gậy batoong đứng ở ngay nơi đó để mà chờ đợi cho mẹ tôi lúc còn nhỏ tuổi được trở về vậy.Chúng tôi quyết định tạm thời dừng chân tại một thị trấn nhỏ nằm ở gần đó nhất.Đúng vào cái dịp mà nơi đây đang diễn ra một phiên chợ lớn, nên mẹ của tôi đã dẫn theo đứa con gái nhỏ của mình, con bé lúc đó thì lại đang tỏ ra vô cùng phấn khích đến mức cứ luôn miệng quơ chân rồi lại múa tay không ngừng, trông nó có vẻ rất lạ lẫm với mọi thứ xung quanh, thế nhưng lại cái gì cũng đều muốn ăn thử, rồi lại còn cái gì cũng đều muốn mua nữa.Cái việc này, thì ngay từ trước khi mà bà ngoại của tôi phải nhập viện để điều trị, thì tôi cũng đã bắt đầu lên kế hoạch để thực hiện rồi.