Tác giả:

Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…

Chương 26: Chương 26

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Mãi cho đến tận khi mà bà ngoại của tôi đã qua đời, rồi lại còn được nhìn thấy cả tờ giấy chẩn đoán bệnh tình của mẹ nữa, thì tôi mới thực sự hiểu ra được một điều rằng nếu như mà mình không chịu hành động ngay lập tức, thì sau này chắc chắn sẽ chỉ còn lại biết bao nhiêu là sự hối hận mà thôi.Tôi đã nhanh chóng liên hệ với lại các nhà thầu xây dựng cùng với lại các nhà cung cấp vật liệu ở ngay tại thị trấn này. Tôi cầm trên tay cái bản phác thảo chi tiết do chính tay mình đã vẽ ra, rồi ngồi lại để mà bàn bạc về cái việc khởi công xây dựng với bọn họ ngay ở trong một quán ăn nhỏ.Cái bản thiết kế ấy chính là do tôi đã dựa vào những ước mơ của mẹ tôi mà vẽ nên, và trên cái cơ sở là sẽ phải giữ lại được một vài món đồ cũ kỹ của cụ tôi, rồi sau đó sẽ cho phá bỏ đi toàn bộ cái căn nhà cũ kỹ đó, và rồi sẽ cho dựng lên một ngôi nhà hoàn toàn mới.Cái kế hoạch này thì tôi cũng đã phải ấp ủ nó từ rất lâu rồi, kể cả những vấn đề liên quan đến quyền sở hữu đất đai và cả cái việc phải liên hệ với lại các đội thợ thi công nữa.Hiện tại thì trời đang vào mùa nóng nực, và đó cũng chính là một thời điểm vô cùng thích hợp để mà có thể xây dựng nhà cửa.Cứ như thế, chúng tôi đã ở lại cái nơi này suốt cả hai tháng trời ròng rã, và mỗi một ngày thì đều phải tất bật với công việc mà không hề có lấy một chút thời gian nào để mà ngơi nghỉ cả.Ngay cả đứa con gái bé bỏng của tôi, cái đứa mà trông nó tròn trịa chẳng khác nào một viên bánh trôi được làm từ nhân đậu đỏ cả, thì cũng đã bị cái nắng gay gắt của mùa hè làm cho làn da trở nên đen sạm đi chẳng khác nào một miếng mứt táo vậy, thậm chí cái phần nhân ở bên trong của nó cũng đã bị lộ cả ra bên ngoài nữa rồi.Thế nhưng cuối cùng thì chúng tôi cũng đã được tận mắt nhìn thấy một căn nhà mới với những viên ngói màu xanh biếc cùng với những bức tường được sơn màu trắng tinh khôi bất chợt lại mọc lên sừng sững từ trên mặt đất.Cái tâm nguyện lớn nhất trong cả nửa cuộc đời của mẹ tôi, thì trên thực tế cũng chỉ cần có đến hai tháng trời là đã có thể thành hình thành dáng được rồi.Từ một cái bãi đất hoang tàn và đổ nát trước đây, thì cái khoảng sân nhà đó bây giờ đã được biến thành một ngôi biệt thự có đến hai tầng lầu được xây dựng theo đúng cái trường phái kiến trúc cổ điển của vùng Huệ Châu, rồi lại còn được cộng thêm cả một khu sân vườn vô cùng rộng lớn được thiết kế theo đúng cái kiểu kiến trúc truyền thống của Trung Hoa nữa.Ngay bây giờ thì những cây hoa tú cầu ở trong vườn vẫn còn khá nhỏ bé, còn những sợi dây tường vi thì vẫn còn đang rất mảnh mai và yếu ớt.Thế nhưng điều đó thì cũng chẳng hề có sao cả.Cái khoảng sân nhà này thì lại có được một nguồn ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ và ấm áp nhất, rồi lại còn có cả một dòng suối nhỏ trong veo chảy từ trên đỉnh núi xuống nữa.Ở phía bên ngoài sân, thì có những bức tường rào được xây dựng bằng những phiến đá xanh tự nhiên, và ở khắp mọi nơi thì cũng đều đã được rải đầy những hạt giống của loài hoa nguyệt kiến rồi.Chỉ cần đợi cho đến một mùa lúa chín vàng nữa thôi, thì cái nơi này nhất định sẽ còn trở nên đẹp đẽ hơn cả cái khu vườn nổi tiếng của họa sĩ Claude Monet nữa đấy.

Mãi cho đến tận khi mà bà ngoại của tôi đã qua đời, rồi lại còn được nhìn thấy cả tờ giấy chẩn đoán bệnh tình của mẹ nữa, thì tôi mới thực sự hiểu ra được một điều rằng nếu như mà mình không chịu hành động ngay lập tức, thì sau này chắc chắn sẽ chỉ còn lại biết bao nhiêu là sự hối hận mà thôi.

Tôi đã nhanh chóng liên hệ với lại các nhà thầu xây dựng cùng với lại các nhà cung cấp vật liệu ở ngay tại thị trấn này. 

Tôi cầm trên tay cái bản phác thảo chi tiết do chính tay mình đã vẽ ra, rồi ngồi lại để mà bàn bạc về cái việc khởi công xây dựng với bọn họ ngay ở trong một quán ăn nhỏ.

Cái bản thiết kế ấy chính là do tôi đã dựa vào những ước mơ của mẹ tôi mà vẽ nên, và trên cái cơ sở là sẽ phải giữ lại được một vài món đồ cũ kỹ của cụ tôi, rồi sau đó sẽ cho phá bỏ đi toàn bộ cái căn nhà cũ kỹ đó, và rồi sẽ cho dựng lên một ngôi nhà hoàn toàn mới.

Cái kế hoạch này thì tôi cũng đã phải ấp ủ nó từ rất lâu rồi, kể cả những vấn đề liên quan đến quyền sở hữu đất đai và cả cái việc phải liên hệ với lại các đội thợ thi công nữa.

Hiện tại thì trời đang vào mùa nóng nực, và đó cũng chính là một thời điểm vô cùng thích hợp để mà có thể xây dựng nhà cửa.

Cứ như thế, chúng tôi đã ở lại cái nơi này suốt cả hai tháng trời ròng rã, và mỗi một ngày thì đều phải tất bật với công việc mà không hề có lấy một chút thời gian nào để mà ngơi nghỉ cả.

Ngay cả đứa con gái bé bỏng của tôi, cái đứa mà trông nó tròn trịa chẳng khác nào một viên bánh trôi được làm từ nhân đậu đỏ cả, thì cũng đã bị cái nắng gay gắt của mùa hè làm cho làn da trở nên đen sạm đi chẳng khác nào một miếng mứt táo vậy, thậm chí cái phần nhân ở bên trong của nó cũng đã bị lộ cả ra bên ngoài nữa rồi.

Thế nhưng cuối cùng thì chúng tôi cũng đã được tận mắt nhìn thấy một căn nhà mới với những viên ngói màu xanh biếc cùng với những bức tường được sơn màu trắng tinh khôi bất chợt lại mọc lên sừng sững từ trên mặt đất.

Cái tâm nguyện lớn nhất trong cả nửa cuộc đời của mẹ tôi, thì trên thực tế cũng chỉ cần có đến hai tháng trời là đã có thể thành hình thành dáng được rồi.

Từ một cái bãi đất hoang tàn và đổ nát trước đây, thì cái khoảng sân nhà đó bây giờ đã được biến thành một ngôi biệt thự có đến hai tầng lầu được xây dựng theo đúng cái trường phái kiến trúc cổ điển của vùng Huệ Châu, rồi lại còn được cộng thêm cả một khu sân vườn vô cùng rộng lớn được thiết kế theo đúng cái kiểu kiến trúc truyền thống của Trung Hoa nữa.

Ngay bây giờ thì những cây hoa tú cầu ở trong vườn vẫn còn khá nhỏ bé, còn những sợi dây tường vi thì vẫn còn đang rất mảnh mai và yếu ớt.

Thế nhưng điều đó thì cũng chẳng hề có sao cả.

Cái khoảng sân nhà này thì lại có được một nguồn ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ và ấm áp nhất, rồi lại còn có cả một dòng suối nhỏ trong veo chảy từ trên đỉnh núi xuống nữa.

Ở phía bên ngoài sân, thì có những bức tường rào được xây dựng bằng những phiến đá xanh tự nhiên, và ở khắp mọi nơi thì cũng đều đã được rải đầy những hạt giống của loài hoa nguyệt kiến rồi.

Chỉ cần đợi cho đến một mùa lúa chín vàng nữa thôi, thì cái nơi này nhất định sẽ còn trở nên đẹp đẽ hơn cả cái khu vườn nổi tiếng của họa sĩ Claude Monet nữa đấy.

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Mãi cho đến tận khi mà bà ngoại của tôi đã qua đời, rồi lại còn được nhìn thấy cả tờ giấy chẩn đoán bệnh tình của mẹ nữa, thì tôi mới thực sự hiểu ra được một điều rằng nếu như mà mình không chịu hành động ngay lập tức, thì sau này chắc chắn sẽ chỉ còn lại biết bao nhiêu là sự hối hận mà thôi.Tôi đã nhanh chóng liên hệ với lại các nhà thầu xây dựng cùng với lại các nhà cung cấp vật liệu ở ngay tại thị trấn này. Tôi cầm trên tay cái bản phác thảo chi tiết do chính tay mình đã vẽ ra, rồi ngồi lại để mà bàn bạc về cái việc khởi công xây dựng với bọn họ ngay ở trong một quán ăn nhỏ.Cái bản thiết kế ấy chính là do tôi đã dựa vào những ước mơ của mẹ tôi mà vẽ nên, và trên cái cơ sở là sẽ phải giữ lại được một vài món đồ cũ kỹ của cụ tôi, rồi sau đó sẽ cho phá bỏ đi toàn bộ cái căn nhà cũ kỹ đó, và rồi sẽ cho dựng lên một ngôi nhà hoàn toàn mới.Cái kế hoạch này thì tôi cũng đã phải ấp ủ nó từ rất lâu rồi, kể cả những vấn đề liên quan đến quyền sở hữu đất đai và cả cái việc phải liên hệ với lại các đội thợ thi công nữa.Hiện tại thì trời đang vào mùa nóng nực, và đó cũng chính là một thời điểm vô cùng thích hợp để mà có thể xây dựng nhà cửa.Cứ như thế, chúng tôi đã ở lại cái nơi này suốt cả hai tháng trời ròng rã, và mỗi một ngày thì đều phải tất bật với công việc mà không hề có lấy một chút thời gian nào để mà ngơi nghỉ cả.Ngay cả đứa con gái bé bỏng của tôi, cái đứa mà trông nó tròn trịa chẳng khác nào một viên bánh trôi được làm từ nhân đậu đỏ cả, thì cũng đã bị cái nắng gay gắt của mùa hè làm cho làn da trở nên đen sạm đi chẳng khác nào một miếng mứt táo vậy, thậm chí cái phần nhân ở bên trong của nó cũng đã bị lộ cả ra bên ngoài nữa rồi.Thế nhưng cuối cùng thì chúng tôi cũng đã được tận mắt nhìn thấy một căn nhà mới với những viên ngói màu xanh biếc cùng với những bức tường được sơn màu trắng tinh khôi bất chợt lại mọc lên sừng sững từ trên mặt đất.Cái tâm nguyện lớn nhất trong cả nửa cuộc đời của mẹ tôi, thì trên thực tế cũng chỉ cần có đến hai tháng trời là đã có thể thành hình thành dáng được rồi.Từ một cái bãi đất hoang tàn và đổ nát trước đây, thì cái khoảng sân nhà đó bây giờ đã được biến thành một ngôi biệt thự có đến hai tầng lầu được xây dựng theo đúng cái trường phái kiến trúc cổ điển của vùng Huệ Châu, rồi lại còn được cộng thêm cả một khu sân vườn vô cùng rộng lớn được thiết kế theo đúng cái kiểu kiến trúc truyền thống của Trung Hoa nữa.Ngay bây giờ thì những cây hoa tú cầu ở trong vườn vẫn còn khá nhỏ bé, còn những sợi dây tường vi thì vẫn còn đang rất mảnh mai và yếu ớt.Thế nhưng điều đó thì cũng chẳng hề có sao cả.Cái khoảng sân nhà này thì lại có được một nguồn ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ và ấm áp nhất, rồi lại còn có cả một dòng suối nhỏ trong veo chảy từ trên đỉnh núi xuống nữa.Ở phía bên ngoài sân, thì có những bức tường rào được xây dựng bằng những phiến đá xanh tự nhiên, và ở khắp mọi nơi thì cũng đều đã được rải đầy những hạt giống của loài hoa nguyệt kiến rồi.Chỉ cần đợi cho đến một mùa lúa chín vàng nữa thôi, thì cái nơi này nhất định sẽ còn trở nên đẹp đẽ hơn cả cái khu vườn nổi tiếng của họa sĩ Claude Monet nữa đấy.

Chương 26: Chương 26