Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…
Chương 28: Chương 28
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Hơn thế nữa, mẹ còn là điểm yếu chí mạng nhất của tôi.Và mẹ cũng chính là tấm áo giáp vững chắc nhất của tôi.Mẹ đã dành cho tôi một tình yêu thương vô bờ bến, và mẹ cũng chính là điểm tựa kiên cố đã nâng đỡ tôi trong suốt cuộc đời này.Với bất kỳ ai khác, mẹ cũng đều tỏ ra khom lưng, cúi đầu.Thế mà khi cô giáo chủ nhiệm chạy đến để mách với mẹ rằng tôi đã đánh nhau với bạn học, mẹ lại một mực kiên quyết tin tưởng vào những lời tôi nói, rồi đứng chắn ở ngay phía trước tôi, cùng lý luận với phụ huynh của đứa trẻ bị đánh, rồi lại phân tích rạch ròi đúng sai với cô giáo còn chưa rõ ngọn ngành sự việc;Khi gia đình của bà ngoại ăn cơm mà lại không cho phép tôi được ngồi cùng vào bàn, mẹ đã ngay lập tức lật tung cả cái mâm cơm đó lên.Giọng nói của mẹ khi ấy rất nhỏ, thậm chí còn có chút run rẩy, thế nhưng lại ẩn chứa một sự kiên quyết vô cùng.“Cơm này là do chính tay tôi nấu! Nếu như con gái của tôi mà không xứng đáng được ăn, vậy thì tất cả mấy người cũng đừng hòng mà được đụng đũa vào!”Trần Thục Phân ơi.Người mẹ yêu dấu của đời con, mẹ hoàn toàn không hề biết được rằng mình đã tốt đẹp đến nhường nào đâu.Chính bản thân mẹ đã phải gánh chịu hết tất cả những nỗi khổ đau mà thế hệ trước đã gây ra, nửa cuộc đời trôi qua mà vẫn không tìm được sự giải thoát, thế nhưng mẹ lại không bao giờ để cho những nỗi đau đó tiếp tục kéo dài sang đến thế hệ sau này.Mẹ đã bị những điều mà mình “không thể nào có được khi còn là một đứa trẻ” đè nén đến mức phải cúi đầu mà cam chịu tất cả.Thế nhưng cũng chính vào cái khoảnh khắc mẹ cúi đầu xuống đó, mẹ đã tự tay mình chặn đứng lại mọi nỗi khổ đau, không cho phép nó có thể vượt qua được thế hệ của mình.Rồi mẹ lại tiếp tục cúi người xuống, mang theo một thân hình đầy những thương tích, để mà che chở cho đứa con bé bỏng là tôi trước mọi bão tố của cuộc đời, và nói với tôi rằng.“Con gái yêu của mẹ, con cứ vững bước mà tiến về phía trước nhé, đừng bao giờ sợ hãi điều gì cả, vì đã có mẹ ở đây rồi!”Nếu như không có mẹ, thì xương sống của con có lẽ đã bị còng xuống từ rất lâu rồi.Nếu không có mẹ, thì con lấy đâu ra được dũng khí để mà nhe nanh múa vuốt với cả cái thế giới đầy rẫy những bất công và định kiến này cơ chứ?Nếu không có mẹ, thì làm sao mà con có thể hiên ngang ngẩng cao đầu, tự trọng và tự lập để mà giành giật lấy cái thế giới của riêng mình, rồi trở nên mạnh mẽ hơn cả mẹ, để rồi có thể đứng ở trước mặt mẹ, quay lại mà muốn dang tay che chở cho mẹ, và nâng đỡ lấy tấm lưng đã còng của mẹ được chứ?Chính nhờ có sự nâng đỡ của mẹ, mà con mới dám mạnh dạn thề rằng trong cuộc đời này, con nhất định sẽ nâng đỡ cho con gái của mình còn bay cao bay xa hơn nữa.Mẹ ơi…Bà ngoại thật sự không hề xứng đáng với những gì mà mẹ đã dành cho bà.Xin mẹ đừng bao giờ buồn phiền vì những người không hề yêu thương mẹ nữa…Cái gọi là huyết thống thì có là cái thá gì đâu chứ, nó cũng chỉ là một điểm khởi đầu mà thôi, chứ hoàn toàn không phải là một cái kết thúc.Con chỉ tin vào cái duyên phận vô hình đã gắn kết chúng ta lại với nhau, nơi mà con người luôn biết cách để nâng đỡ và dìu dắt lẫn nhau.
Hơn thế nữa, mẹ còn là điểm yếu chí mạng nhất của tôi.
Và mẹ cũng chính là tấm áo giáp vững chắc nhất của tôi.
Mẹ đã dành cho tôi một tình yêu thương vô bờ bến, và mẹ cũng chính là điểm tựa kiên cố đã nâng đỡ tôi trong suốt cuộc đời này.
Với bất kỳ ai khác, mẹ cũng đều tỏ ra khom lưng, cúi đầu.
Thế mà khi cô giáo chủ nhiệm chạy đến để mách với mẹ rằng tôi đã đánh nhau với bạn học, mẹ lại một mực kiên quyết tin tưởng vào những lời tôi nói, rồi đứng chắn ở ngay phía trước tôi, cùng lý luận với phụ huynh của đứa trẻ bị đánh, rồi lại phân tích rạch ròi đúng sai với cô giáo còn chưa rõ ngọn ngành sự việc;
Khi gia đình của bà ngoại ăn cơm mà lại không cho phép tôi được ngồi cùng vào bàn, mẹ đã ngay lập tức lật tung cả cái mâm cơm đó lên.
Giọng nói của mẹ khi ấy rất nhỏ, thậm chí còn có chút run rẩy, thế nhưng lại ẩn chứa một sự kiên quyết vô cùng.
“Cơm này là do chính tay tôi nấu! Nếu như con gái của tôi mà không xứng đáng được ăn, vậy thì tất cả mấy người cũng đừng hòng mà được đụng đũa vào!”
Trần Thục Phân ơi.
Người mẹ yêu dấu của đời con, mẹ hoàn toàn không hề biết được rằng mình đã tốt đẹp đến nhường nào đâu.
Chính bản thân mẹ đã phải gánh chịu hết tất cả những nỗi khổ đau mà thế hệ trước đã gây ra, nửa cuộc đời trôi qua mà vẫn không tìm được sự giải thoát, thế nhưng mẹ lại không bao giờ để cho những nỗi đau đó tiếp tục kéo dài sang đến thế hệ sau này.
Mẹ đã bị những điều mà mình “không thể nào có được khi còn là một đứa trẻ” đè nén đến mức phải cúi đầu mà cam chịu tất cả.
Thế nhưng cũng chính vào cái khoảnh khắc mẹ cúi đầu xuống đó, mẹ đã tự tay mình chặn đứng lại mọi nỗi khổ đau, không cho phép nó có thể vượt qua được thế hệ của mình.
Rồi mẹ lại tiếp tục cúi người xuống, mang theo một thân hình đầy những thương tích, để mà che chở cho đứa con bé bỏng là tôi trước mọi bão tố của cuộc đời, và nói với tôi rằng.
“Con gái yêu của mẹ, con cứ vững bước mà tiến về phía trước nhé, đừng bao giờ sợ hãi điều gì cả, vì đã có mẹ ở đây rồi!”
Nếu như không có mẹ, thì xương sống của con có lẽ đã bị còng xuống từ rất lâu rồi.
Nếu không có mẹ, thì con lấy đâu ra được dũng khí để mà nhe nanh múa vuốt với cả cái thế giới đầy rẫy những bất công và định kiến này cơ chứ?
Nếu không có mẹ, thì làm sao mà con có thể hiên ngang ngẩng cao đầu, tự trọng và tự lập để mà giành giật lấy cái thế giới của riêng mình, rồi trở nên mạnh mẽ hơn cả mẹ, để rồi có thể đứng ở trước mặt mẹ, quay lại mà muốn dang tay che chở cho mẹ, và nâng đỡ lấy tấm lưng đã còng của mẹ được chứ?
Chính nhờ có sự nâng đỡ của mẹ, mà con mới dám mạnh dạn thề rằng trong cuộc đời này, con nhất định sẽ nâng đỡ cho con gái của mình còn bay cao bay xa hơn nữa.
Mẹ ơi…
Bà ngoại thật sự không hề xứng đáng với những gì mà mẹ đã dành cho bà.
Xin mẹ đừng bao giờ buồn phiền vì những người không hề yêu thương mẹ nữa…
Cái gọi là huyết thống thì có là cái thá gì đâu chứ, nó cũng chỉ là một điểm khởi đầu mà thôi, chứ hoàn toàn không phải là một cái kết thúc.
Con chỉ tin vào cái duyên phận vô hình đã gắn kết chúng ta lại với nhau, nơi mà con người luôn biết cách để nâng đỡ và dìu dắt lẫn nhau.
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Hơn thế nữa, mẹ còn là điểm yếu chí mạng nhất của tôi.Và mẹ cũng chính là tấm áo giáp vững chắc nhất của tôi.Mẹ đã dành cho tôi một tình yêu thương vô bờ bến, và mẹ cũng chính là điểm tựa kiên cố đã nâng đỡ tôi trong suốt cuộc đời này.Với bất kỳ ai khác, mẹ cũng đều tỏ ra khom lưng, cúi đầu.Thế mà khi cô giáo chủ nhiệm chạy đến để mách với mẹ rằng tôi đã đánh nhau với bạn học, mẹ lại một mực kiên quyết tin tưởng vào những lời tôi nói, rồi đứng chắn ở ngay phía trước tôi, cùng lý luận với phụ huynh của đứa trẻ bị đánh, rồi lại phân tích rạch ròi đúng sai với cô giáo còn chưa rõ ngọn ngành sự việc;Khi gia đình của bà ngoại ăn cơm mà lại không cho phép tôi được ngồi cùng vào bàn, mẹ đã ngay lập tức lật tung cả cái mâm cơm đó lên.Giọng nói của mẹ khi ấy rất nhỏ, thậm chí còn có chút run rẩy, thế nhưng lại ẩn chứa một sự kiên quyết vô cùng.“Cơm này là do chính tay tôi nấu! Nếu như con gái của tôi mà không xứng đáng được ăn, vậy thì tất cả mấy người cũng đừng hòng mà được đụng đũa vào!”Trần Thục Phân ơi.Người mẹ yêu dấu của đời con, mẹ hoàn toàn không hề biết được rằng mình đã tốt đẹp đến nhường nào đâu.Chính bản thân mẹ đã phải gánh chịu hết tất cả những nỗi khổ đau mà thế hệ trước đã gây ra, nửa cuộc đời trôi qua mà vẫn không tìm được sự giải thoát, thế nhưng mẹ lại không bao giờ để cho những nỗi đau đó tiếp tục kéo dài sang đến thế hệ sau này.Mẹ đã bị những điều mà mình “không thể nào có được khi còn là một đứa trẻ” đè nén đến mức phải cúi đầu mà cam chịu tất cả.Thế nhưng cũng chính vào cái khoảnh khắc mẹ cúi đầu xuống đó, mẹ đã tự tay mình chặn đứng lại mọi nỗi khổ đau, không cho phép nó có thể vượt qua được thế hệ của mình.Rồi mẹ lại tiếp tục cúi người xuống, mang theo một thân hình đầy những thương tích, để mà che chở cho đứa con bé bỏng là tôi trước mọi bão tố của cuộc đời, và nói với tôi rằng.“Con gái yêu của mẹ, con cứ vững bước mà tiến về phía trước nhé, đừng bao giờ sợ hãi điều gì cả, vì đã có mẹ ở đây rồi!”Nếu như không có mẹ, thì xương sống của con có lẽ đã bị còng xuống từ rất lâu rồi.Nếu không có mẹ, thì con lấy đâu ra được dũng khí để mà nhe nanh múa vuốt với cả cái thế giới đầy rẫy những bất công và định kiến này cơ chứ?Nếu không có mẹ, thì làm sao mà con có thể hiên ngang ngẩng cao đầu, tự trọng và tự lập để mà giành giật lấy cái thế giới của riêng mình, rồi trở nên mạnh mẽ hơn cả mẹ, để rồi có thể đứng ở trước mặt mẹ, quay lại mà muốn dang tay che chở cho mẹ, và nâng đỡ lấy tấm lưng đã còng của mẹ được chứ?Chính nhờ có sự nâng đỡ của mẹ, mà con mới dám mạnh dạn thề rằng trong cuộc đời này, con nhất định sẽ nâng đỡ cho con gái của mình còn bay cao bay xa hơn nữa.Mẹ ơi…Bà ngoại thật sự không hề xứng đáng với những gì mà mẹ đã dành cho bà.Xin mẹ đừng bao giờ buồn phiền vì những người không hề yêu thương mẹ nữa…Cái gọi là huyết thống thì có là cái thá gì đâu chứ, nó cũng chỉ là một điểm khởi đầu mà thôi, chứ hoàn toàn không phải là một cái kết thúc.Con chỉ tin vào cái duyên phận vô hình đã gắn kết chúng ta lại với nhau, nơi mà con người luôn biết cách để nâng đỡ và dìu dắt lẫn nhau.