Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…
Chương 29: Chương 29
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Con gái nhỏ của tôi hoàn toàn không hiểu được những người lớn chúng tôi đang nói chuyện gì cả, con bé chỉ biết chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh của mình, rồi ngây thơ ngơ ngác nhìn chúng tôi.Bỗng nhiên con bé lại bắt chước theo những lời nói của chúng tôi, rồi chu đôi môi nhỏ xinh lên.“Mẹ không phải là một ngọn núi đâu, mẹ không phải là ngọn núi của con đâu mẹ ơi! Mẹ chính là một đôi cánh thiên thần, vòng tay của mẹ thì thật là mềm mại, và mẹ sẽ mang bảo bối của mẹ bay lên thật cao, thật cao!”Giọng nói của con bé trong trẻo và ngọt ngào đến mức khiến cho cả tôi và mẹ đều phải nín bặt đi tiếng khóc mà bất giác mỉm cười.Chúng tôi, một người ở bên trái và một người ở bên phải, cùng nhau ôm chầm lấy con bé, cả ba người cùng nằm chung trên một chiếc giường.Trong làn gió mát rượi của chiếc quạt nan, dưới bầu trời đêm dịu dàng và tĩnh lặng, cuối cùng thì cả ba chúng tôi cũng dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.Trong giấc mơ của mình, tôi như thể đang được một đôi cánh mềm mại ôm trọn vào lòng.Trong giấc mơ đó, ngọn núi sừng sững kia bỗng dưng trở nên thật mềm mại, rồi hóa thành những chiếc lông vũ nhẹ nhàng.Và mẹ tôi, ở phía sau lưng cũng đang được bao bọc bởi một đôi cánh dịu dàng và ấm áp…Ngày kế tiếp sau buổi lễ thượng lương, chúng tôi thu xếp hành lý để trở về.Từ thời điểm này trở đi, nơi đây sẽ trở thành một không gian vui chơi, nghỉ dưỡng cho cả gia đình chúng tôi vào những dịp cuối tuần, cũng như trong suốt kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của con gái.Tôi và mẹ đã không thể kiềm lòng mà bắt đầu thảo luận về việc sẽ gieo trồng thêm những loại hoa cỏ gì trong khoảng sân vườn.Liệu có nên khai phá một khoảnh đất nhỏ để trồng rau hay không, và nếu có, thì nên lựa chọn những loại rau củ quả nào cho phù hợp nhất?Mẹ tôi nhận xét rằng thời buổi bây giờ quả thực rất tiện lợi, chỉ mất khoảng chừng hai ba tiếng đồng hồ di chuyển là đã có thể đến nơi rồi.Mẹ kể lại rằng, vào thời mẹ còn nhỏ, để có thể đến được thị trấn thì phải vượt qua bao nhiêu là đèo cao suối sâu, rồi cuốc bộ ròng rã mất đến hai tiếng đồng hồ, sau đó lại phải tiếp tục di chuyển bằng xe ngựa, rồi lại đổi sang một chuyến xe khách lớn hơn nữa.Mới bốn giờ sáng tinh mơ đã phải bắt đầu xuất phát, rồi mãi cho đến khi trời tối mịt cả lại thì mới có thể quay trở về được đến thành phố.Không biết đã phải trải qua biết bao nhiêu là cực khổ đến nhường nào.Trong lúc cứ lẩm bẩm kể lể không ngừng, mẹ tôi mở lại chiếc điện thoại di động đã bị tắt nguồn suốt hai tháng vừa qua.Ánh mắt mẹ ngỡ ngàng khi nhìn thấy màn hình điện thoại tràn ngập những vòng tròn thông báo màu đỏ.Hơn 99 cuộc gọi nhỡ, hơn 99 tin nhắn SMS chưa được đọc, và hơn 99 tin nhắn trên ứng dụng WeChat vẫn còn chưa được mở ra xem.Mẹ tôi sợ hãi đến mức ngây người ra.Tôi sở dĩ đã bảo mẹ tắt điện thoại đi là bởi vì tôi quá thấu hiểu được rằng mẹ mình là một người mềm lòng đến nhường nào.Mẹ đã phải sống trong sự mềm lòng đó suốt cả nửa cuộc đời rồi, bây giờ mà muốn mẹ đột nhiên trở nên cứng rắn và mạnh mẽ lên, thì chẳng khác nào là đang “nói chuyện viển vông giữa ban ngày” cả.Tôi chỉ sợ rằng bác cả và dì út sẽ lại nói ra những điều gì đó khiến cho mẹ thật sự phải thoả hiệp với họ.Thế nhưng, tôi thì lại không phải là mẹ.Ngọn núi kia cuối cùng cũng đã sụp đổ rồi.
Con gái nhỏ của tôi hoàn toàn không hiểu được những người lớn chúng tôi đang nói chuyện gì cả, con bé chỉ biết chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh của mình, rồi ngây thơ ngơ ngác nhìn chúng tôi.
Bỗng nhiên con bé lại bắt chước theo những lời nói của chúng tôi, rồi chu đôi môi nhỏ xinh lên.
“Mẹ không phải là một ngọn núi đâu, mẹ không phải là ngọn núi của con đâu mẹ ơi! Mẹ chính là một đôi cánh thiên thần, vòng tay của mẹ thì thật là mềm mại, và mẹ sẽ mang bảo bối của mẹ bay lên thật cao, thật cao!”
Giọng nói của con bé trong trẻo và ngọt ngào đến mức khiến cho cả tôi và mẹ đều phải nín bặt đi tiếng khóc mà bất giác mỉm cười.
Chúng tôi, một người ở bên trái và một người ở bên phải, cùng nhau ôm chầm lấy con bé, cả ba người cùng nằm chung trên một chiếc giường.
Trong làn gió mát rượi của chiếc quạt nan, dưới bầu trời đêm dịu dàng và tĩnh lặng, cuối cùng thì cả ba chúng tôi cũng dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Trong giấc mơ của mình, tôi như thể đang được một đôi cánh mềm mại ôm trọn vào lòng.
Trong giấc mơ đó, ngọn núi sừng sững kia bỗng dưng trở nên thật mềm mại, rồi hóa thành những chiếc lông vũ nhẹ nhàng.
Và mẹ tôi, ở phía sau lưng cũng đang được bao bọc bởi một đôi cánh dịu dàng và ấm áp…
Ngày kế tiếp sau buổi lễ thượng lương, chúng tôi thu xếp hành lý để trở về.
Từ thời điểm này trở đi, nơi đây sẽ trở thành một không gian vui chơi, nghỉ dưỡng cho cả gia đình chúng tôi vào những dịp cuối tuần, cũng như trong suốt kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của con gái.
Tôi và mẹ đã không thể kiềm lòng mà bắt đầu thảo luận về việc sẽ gieo trồng thêm những loại hoa cỏ gì trong khoảng sân vườn.
Liệu có nên khai phá một khoảnh đất nhỏ để trồng rau hay không, và nếu có, thì nên lựa chọn những loại rau củ quả nào cho phù hợp nhất?
Mẹ tôi nhận xét rằng thời buổi bây giờ quả thực rất tiện lợi, chỉ mất khoảng chừng hai ba tiếng đồng hồ di chuyển là đã có thể đến nơi rồi.
Mẹ kể lại rằng, vào thời mẹ còn nhỏ, để có thể đến được thị trấn thì phải vượt qua bao nhiêu là đèo cao suối sâu, rồi cuốc bộ ròng rã mất đến hai tiếng đồng hồ, sau đó lại phải tiếp tục di chuyển bằng xe ngựa, rồi lại đổi sang một chuyến xe khách lớn hơn nữa.
Mới bốn giờ sáng tinh mơ đã phải bắt đầu xuất phát, rồi mãi cho đến khi trời tối mịt cả lại thì mới có thể quay trở về được đến thành phố.
Không biết đã phải trải qua biết bao nhiêu là cực khổ đến nhường nào.
Trong lúc cứ lẩm bẩm kể lể không ngừng, mẹ tôi mở lại chiếc điện thoại di động đã bị tắt nguồn suốt hai tháng vừa qua.
Ánh mắt mẹ ngỡ ngàng khi nhìn thấy màn hình điện thoại tràn ngập những vòng tròn thông báo màu đỏ.
Hơn 99 cuộc gọi nhỡ, hơn 99 tin nhắn SMS chưa được đọc, và hơn 99 tin nhắn trên ứng dụng WeChat vẫn còn chưa được mở ra xem.
Mẹ tôi sợ hãi đến mức ngây người ra.
Tôi sở dĩ đã bảo mẹ tắt điện thoại đi là bởi vì tôi quá thấu hiểu được rằng mẹ mình là một người mềm lòng đến nhường nào.
Mẹ đã phải sống trong sự mềm lòng đó suốt cả nửa cuộc đời rồi, bây giờ mà muốn mẹ đột nhiên trở nên cứng rắn và mạnh mẽ lên, thì chẳng khác nào là đang “nói chuyện viển vông giữa ban ngày” cả.
Tôi chỉ sợ rằng bác cả và dì út sẽ lại nói ra những điều gì đó khiến cho mẹ thật sự phải thoả hiệp với họ.
Thế nhưng, tôi thì lại không phải là mẹ.
Ngọn núi kia cuối cùng cũng đã sụp đổ rồi.
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Con gái nhỏ của tôi hoàn toàn không hiểu được những người lớn chúng tôi đang nói chuyện gì cả, con bé chỉ biết chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh của mình, rồi ngây thơ ngơ ngác nhìn chúng tôi.Bỗng nhiên con bé lại bắt chước theo những lời nói của chúng tôi, rồi chu đôi môi nhỏ xinh lên.“Mẹ không phải là một ngọn núi đâu, mẹ không phải là ngọn núi của con đâu mẹ ơi! Mẹ chính là một đôi cánh thiên thần, vòng tay của mẹ thì thật là mềm mại, và mẹ sẽ mang bảo bối của mẹ bay lên thật cao, thật cao!”Giọng nói của con bé trong trẻo và ngọt ngào đến mức khiến cho cả tôi và mẹ đều phải nín bặt đi tiếng khóc mà bất giác mỉm cười.Chúng tôi, một người ở bên trái và một người ở bên phải, cùng nhau ôm chầm lấy con bé, cả ba người cùng nằm chung trên một chiếc giường.Trong làn gió mát rượi của chiếc quạt nan, dưới bầu trời đêm dịu dàng và tĩnh lặng, cuối cùng thì cả ba chúng tôi cũng dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.Trong giấc mơ của mình, tôi như thể đang được một đôi cánh mềm mại ôm trọn vào lòng.Trong giấc mơ đó, ngọn núi sừng sững kia bỗng dưng trở nên thật mềm mại, rồi hóa thành những chiếc lông vũ nhẹ nhàng.Và mẹ tôi, ở phía sau lưng cũng đang được bao bọc bởi một đôi cánh dịu dàng và ấm áp…Ngày kế tiếp sau buổi lễ thượng lương, chúng tôi thu xếp hành lý để trở về.Từ thời điểm này trở đi, nơi đây sẽ trở thành một không gian vui chơi, nghỉ dưỡng cho cả gia đình chúng tôi vào những dịp cuối tuần, cũng như trong suốt kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của con gái.Tôi và mẹ đã không thể kiềm lòng mà bắt đầu thảo luận về việc sẽ gieo trồng thêm những loại hoa cỏ gì trong khoảng sân vườn.Liệu có nên khai phá một khoảnh đất nhỏ để trồng rau hay không, và nếu có, thì nên lựa chọn những loại rau củ quả nào cho phù hợp nhất?Mẹ tôi nhận xét rằng thời buổi bây giờ quả thực rất tiện lợi, chỉ mất khoảng chừng hai ba tiếng đồng hồ di chuyển là đã có thể đến nơi rồi.Mẹ kể lại rằng, vào thời mẹ còn nhỏ, để có thể đến được thị trấn thì phải vượt qua bao nhiêu là đèo cao suối sâu, rồi cuốc bộ ròng rã mất đến hai tiếng đồng hồ, sau đó lại phải tiếp tục di chuyển bằng xe ngựa, rồi lại đổi sang một chuyến xe khách lớn hơn nữa.Mới bốn giờ sáng tinh mơ đã phải bắt đầu xuất phát, rồi mãi cho đến khi trời tối mịt cả lại thì mới có thể quay trở về được đến thành phố.Không biết đã phải trải qua biết bao nhiêu là cực khổ đến nhường nào.Trong lúc cứ lẩm bẩm kể lể không ngừng, mẹ tôi mở lại chiếc điện thoại di động đã bị tắt nguồn suốt hai tháng vừa qua.Ánh mắt mẹ ngỡ ngàng khi nhìn thấy màn hình điện thoại tràn ngập những vòng tròn thông báo màu đỏ.Hơn 99 cuộc gọi nhỡ, hơn 99 tin nhắn SMS chưa được đọc, và hơn 99 tin nhắn trên ứng dụng WeChat vẫn còn chưa được mở ra xem.Mẹ tôi sợ hãi đến mức ngây người ra.Tôi sở dĩ đã bảo mẹ tắt điện thoại đi là bởi vì tôi quá thấu hiểu được rằng mẹ mình là một người mềm lòng đến nhường nào.Mẹ đã phải sống trong sự mềm lòng đó suốt cả nửa cuộc đời rồi, bây giờ mà muốn mẹ đột nhiên trở nên cứng rắn và mạnh mẽ lên, thì chẳng khác nào là đang “nói chuyện viển vông giữa ban ngày” cả.Tôi chỉ sợ rằng bác cả và dì út sẽ lại nói ra những điều gì đó khiến cho mẹ thật sự phải thoả hiệp với họ.Thế nhưng, tôi thì lại không phải là mẹ.Ngọn núi kia cuối cùng cũng đã sụp đổ rồi.