Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…
Chương 31: Chương 31
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… May mắn thay là mẹ tôi tuy rằng không hề hiểu được lý do tại sao lại không nên dùng tiền mặt, thế nhưng mẹ vẫn luôn nghe theo lời của tôi.Chính vì biết được cái điểm này, nên bác cả và dì út mới cứ lầm tưởng rằng mẹ tôi hoàn toàn không hề có bất kỳ bằng chứng nào để có thể chứng minh được nguồn gốc của cái khoản tiền đã dùng để mua nhà đó cả.Với chừng đó những bằng chứng và các loại giấy tờ ghi chép cụ thể, thì việc muốn khởi kiện họ dễ dàng như là trở bàn tay vậy.Thế nhưng tôi lại muốn cho cả cái thế giới này đều phải biết được rằng cái lũ người đểu giả đó đã bắt nạt mẹ của tôi thậm tệ như thế nào trong suốt hơn nửa cuộc đời người!“Điều đó có nghĩa là căn nhà này, ngay từ cái lúc mà bà ngoại còn đang làm ầm ĩ lên để đòi hỏi người con gái thứ hai phải mua cho bằng được, thì đã được tính toán sẵn từ trước là sẽ để lại cho người con trai và đứa con gái út rồi hay sao?! Trời ơi là trời, chẳng phải trước đây vẫn luôn bảo rằng bà ấy đã bị lẩm cẩm rồi ư? Vậy tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy bà ấy còn tỏ ra tinh ranh hơn cả một con khỉ nữa vậy!”“Đúng là một phiên bản thành thị của nhân vật Tào Tâm Nhu rồi còn gì nữa, hahaha, thật là đã quá đi, đã quá đi mà! Chỉ tiếc một điều là ở thành phố thì lại không hề có cái hầm chứa phân nào cả, nếu không thì cảnh tượng chắc chắn sẽ còn đặc sắc hơn nữa cho mà xem!”“Tôi cũng chính là người con thứ hai ở trong gia đình của mình đây, nên tôi thật sự rất thấu hiểu được cái cảm giác của dì ấy. Chính bản thân mình lại là người thấu hiểu rõ nhất những nỗi vất vả của cha mẹ, thế mà họ lại chỉ luôn cảm thấy rằng mình chính là đứa con dễ bị bắt nạt nhất mà thôi. Chỉ có một điều khác biệt là tôi lại may mắn hơn dì ấy một chút, đó là vì tôi vẫn còn trẻ, nên đã kịp thời tỉnh ngộ ra được, và không còn tiếp tục làm một cái bánh bao được tẩm bằng máu cho họ nữa.”“Liệu có ai ở đây biết được rằng việc phải chăm sóc cho một người già đang mắc phải căn bệnh Alzheimer trong suốt hơn mười năm ròng rã trời thì đó chính là một cuộc sống địa ngục đến nhường nào hay không? Hơn nữa, chỉ cần nhìn qua thì cũng có thể thấy được rằng bà lão kia trông vẫn còn trắng trẻo và hồng hào hơn cả con gái của mình nữa, như vậy thì có nghĩa là đã được chăm sóc tốt đến mức nào rồi. Vậy mà ông bác cả cùng với bà dì út kia lại còn lấy đâu ra được cái mặt mũi để mà lên tiếng chê trách này nọ nữa chứ, chẳng lẽ họ đã từng bỏ ra chút tiền bạc hay là chút công sức nào hay sao?”“Đúng là như vậy đó, chỉ cần nhìn vào cái cuốn nhật ký nhập viện là cũng đủ biết rồi, gia đình của bà dì út thì lần nào cũng đều đợi cho đến khi mọi chuyện mệt nhọc và rắc rối đã được lo liệu xong xuôi cả rồi thì mới chịu ló mặt ra, còn đến lúc xuất viện thì cũng chỉ cần gọi một cuốc xe ôm để mà đón về một chút là xong chuyện. Còn ông bác cả thì lại càng tỏ ra quá đáng hơn nữa, ông ta chỉ cần nói vài ba câu điện thoại thôi là cũng đã có thể dỗ cho bà ngoại cười toe toét cả lên rồi. Bà lão này đúng thật là một người không hề biết cách để mà phân biệt rõ ràng được đâu là trắng đâu là đen cả.”
May mắn thay là mẹ tôi tuy rằng không hề hiểu được lý do tại sao lại không nên dùng tiền mặt, thế nhưng mẹ vẫn luôn nghe theo lời của tôi.
Chính vì biết được cái điểm này, nên bác cả và dì út mới cứ lầm tưởng rằng mẹ tôi hoàn toàn không hề có bất kỳ bằng chứng nào để có thể chứng minh được nguồn gốc của cái khoản tiền đã dùng để mua nhà đó cả.
Với chừng đó những bằng chứng và các loại giấy tờ ghi chép cụ thể, thì việc muốn khởi kiện họ dễ dàng như là trở bàn tay vậy.
Thế nhưng tôi lại muốn cho cả cái thế giới này đều phải biết được rằng cái lũ người đểu giả đó đã bắt nạt mẹ của tôi thậm tệ như thế nào trong suốt hơn nửa cuộc đời người!
“Điều đó có nghĩa là căn nhà này, ngay từ cái lúc mà bà ngoại còn đang làm ầm ĩ lên để đòi hỏi người con gái thứ hai phải mua cho bằng được, thì đã được tính toán sẵn từ trước là sẽ để lại cho người con trai và đứa con gái út rồi hay sao?! Trời ơi là trời, chẳng phải trước đây vẫn luôn bảo rằng bà ấy đã bị lẩm cẩm rồi ư? Vậy tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy bà ấy còn tỏ ra tinh ranh hơn cả một con khỉ nữa vậy!”
“Đúng là một phiên bản thành thị của nhân vật Tào Tâm Nhu rồi còn gì nữa, hahaha, thật là đã quá đi, đã quá đi mà! Chỉ tiếc một điều là ở thành phố thì lại không hề có cái hầm chứa phân nào cả, nếu không thì cảnh tượng chắc chắn sẽ còn đặc sắc hơn nữa cho mà xem!”
“Tôi cũng chính là người con thứ hai ở trong gia đình của mình đây, nên tôi thật sự rất thấu hiểu được cái cảm giác của dì ấy. Chính bản thân mình lại là người thấu hiểu rõ nhất những nỗi vất vả của cha mẹ, thế mà họ lại chỉ luôn cảm thấy rằng mình chính là đứa con dễ bị bắt nạt nhất mà thôi. Chỉ có một điều khác biệt là tôi lại may mắn hơn dì ấy một chút, đó là vì tôi vẫn còn trẻ, nên đã kịp thời tỉnh ngộ ra được, và không còn tiếp tục làm một cái bánh bao được tẩm bằng máu cho họ nữa.”
“Liệu có ai ở đây biết được rằng việc phải chăm sóc cho một người già đang mắc phải căn bệnh Alzheimer trong suốt hơn mười năm ròng rã trời thì đó chính là một cuộc sống địa ngục đến nhường nào hay không? Hơn nữa, chỉ cần nhìn qua thì cũng có thể thấy được rằng bà lão kia trông vẫn còn trắng trẻo và hồng hào hơn cả con gái của mình nữa, như vậy thì có nghĩa là đã được chăm sóc tốt đến mức nào rồi. Vậy mà ông bác cả cùng với bà dì út kia lại còn lấy đâu ra được cái mặt mũi để mà lên tiếng chê trách này nọ nữa chứ, chẳng lẽ họ đã từng bỏ ra chút tiền bạc hay là chút công sức nào hay sao?”
“Đúng là như vậy đó, chỉ cần nhìn vào cái cuốn nhật ký nhập viện là cũng đủ biết rồi, gia đình của bà dì út thì lần nào cũng đều đợi cho đến khi mọi chuyện mệt nhọc và rắc rối đã được lo liệu xong xuôi cả rồi thì mới chịu ló mặt ra, còn đến lúc xuất viện thì cũng chỉ cần gọi một cuốc xe ôm để mà đón về một chút là xong chuyện. Còn ông bác cả thì lại càng tỏ ra quá đáng hơn nữa, ông ta chỉ cần nói vài ba câu điện thoại thôi là cũng đã có thể dỗ cho bà ngoại cười toe toét cả lên rồi. Bà lão này đúng thật là một người không hề biết cách để mà phân biệt rõ ràng được đâu là trắng đâu là đen cả.”
Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… May mắn thay là mẹ tôi tuy rằng không hề hiểu được lý do tại sao lại không nên dùng tiền mặt, thế nhưng mẹ vẫn luôn nghe theo lời của tôi.Chính vì biết được cái điểm này, nên bác cả và dì út mới cứ lầm tưởng rằng mẹ tôi hoàn toàn không hề có bất kỳ bằng chứng nào để có thể chứng minh được nguồn gốc của cái khoản tiền đã dùng để mua nhà đó cả.Với chừng đó những bằng chứng và các loại giấy tờ ghi chép cụ thể, thì việc muốn khởi kiện họ dễ dàng như là trở bàn tay vậy.Thế nhưng tôi lại muốn cho cả cái thế giới này đều phải biết được rằng cái lũ người đểu giả đó đã bắt nạt mẹ của tôi thậm tệ như thế nào trong suốt hơn nửa cuộc đời người!“Điều đó có nghĩa là căn nhà này, ngay từ cái lúc mà bà ngoại còn đang làm ầm ĩ lên để đòi hỏi người con gái thứ hai phải mua cho bằng được, thì đã được tính toán sẵn từ trước là sẽ để lại cho người con trai và đứa con gái út rồi hay sao?! Trời ơi là trời, chẳng phải trước đây vẫn luôn bảo rằng bà ấy đã bị lẩm cẩm rồi ư? Vậy tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy bà ấy còn tỏ ra tinh ranh hơn cả một con khỉ nữa vậy!”“Đúng là một phiên bản thành thị của nhân vật Tào Tâm Nhu rồi còn gì nữa, hahaha, thật là đã quá đi, đã quá đi mà! Chỉ tiếc một điều là ở thành phố thì lại không hề có cái hầm chứa phân nào cả, nếu không thì cảnh tượng chắc chắn sẽ còn đặc sắc hơn nữa cho mà xem!”“Tôi cũng chính là người con thứ hai ở trong gia đình của mình đây, nên tôi thật sự rất thấu hiểu được cái cảm giác của dì ấy. Chính bản thân mình lại là người thấu hiểu rõ nhất những nỗi vất vả của cha mẹ, thế mà họ lại chỉ luôn cảm thấy rằng mình chính là đứa con dễ bị bắt nạt nhất mà thôi. Chỉ có một điều khác biệt là tôi lại may mắn hơn dì ấy một chút, đó là vì tôi vẫn còn trẻ, nên đã kịp thời tỉnh ngộ ra được, và không còn tiếp tục làm một cái bánh bao được tẩm bằng máu cho họ nữa.”“Liệu có ai ở đây biết được rằng việc phải chăm sóc cho một người già đang mắc phải căn bệnh Alzheimer trong suốt hơn mười năm ròng rã trời thì đó chính là một cuộc sống địa ngục đến nhường nào hay không? Hơn nữa, chỉ cần nhìn qua thì cũng có thể thấy được rằng bà lão kia trông vẫn còn trắng trẻo và hồng hào hơn cả con gái của mình nữa, như vậy thì có nghĩa là đã được chăm sóc tốt đến mức nào rồi. Vậy mà ông bác cả cùng với bà dì út kia lại còn lấy đâu ra được cái mặt mũi để mà lên tiếng chê trách này nọ nữa chứ, chẳng lẽ họ đã từng bỏ ra chút tiền bạc hay là chút công sức nào hay sao?”“Đúng là như vậy đó, chỉ cần nhìn vào cái cuốn nhật ký nhập viện là cũng đủ biết rồi, gia đình của bà dì út thì lần nào cũng đều đợi cho đến khi mọi chuyện mệt nhọc và rắc rối đã được lo liệu xong xuôi cả rồi thì mới chịu ló mặt ra, còn đến lúc xuất viện thì cũng chỉ cần gọi một cuốc xe ôm để mà đón về một chút là xong chuyện. Còn ông bác cả thì lại càng tỏ ra quá đáng hơn nữa, ông ta chỉ cần nói vài ba câu điện thoại thôi là cũng đã có thể dỗ cho bà ngoại cười toe toét cả lên rồi. Bà lão này đúng thật là một người không hề biết cách để mà phân biệt rõ ràng được đâu là trắng đâu là đen cả.”