Tác giả:

Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…

Chương 32: Chương 32

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… “A a, thật là tức ch.ết tôi đi mất thôi! Tại sao lại có thể nhẫn nhịn được cơ chứ! Nếu như lần này mà dì ấy vẫn còn có thể tha thứ cho họ được nữa thì tôi chắc chắn sẽ lên cơn đau tim mà ch.ết mất thôi!”“Cái căn nhà ở trên Thượng Hải thì lại cho người con cả đứng tên, rồi còn bao luôn cho toàn bộ chi phí khi anh ta đi ra nước ngoài nữa. Số tiền bán nhà thì lại đưa hết cho đứa con út giữ, còn cái việc phải hầu hạ chăm sóc chẳng khác nào một người giúp việc trong nhà thì lại đổ hết lên đầu của người con thứ hai! Bây giờ thì lại còn đang mơ tưởng đến cả cái căn nhà duy nhất còn lại của cô ấy nữa chứ. Nếu như cái giống người này mà vẫn còn chưa chịu ch.ết đi, thì tôi chắc chắn đã trực tiếp xông thẳng vào trong bệnh viện để mà mắng cho một trận rồi!”Những lời lẽ khó nghe như vậy cũng không hề ít chút nào.Chủ yếu là họ đều trách móc mẹ tôi đã quá nhu nhược, sống đến hơn nửa đời người rồi mà vẫn không chịu tỉnh táo ra, nên đáng đời là phải bị người khác hút máu đến cạn kiệt.Thế nhưng phần lớn những bình luận khác thì lại đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ, và cảm thấy thật sự bất công thay cho mẹ của tôi.Những lời trách móc rằng mẹ tôi đã không hề biết cách để mà đấu tranh cho chính mình, thì ngay từ khi tôi còn nhỏ tôi cũng đã từng nói ra không chỉ một lần rồi.Thậm chí tôi còn đã từng khóc lóc rồi ép mẹ phải lựa chọn một trong hai nữa kìa.Nếu như có bà ngoại thì sẽ không có tôi, còn nếu như có tôi thì sẽ không có bà ngoại.Cũng chính vào cái lúc đó, mẹ tôi đã nói ra một câu mà tôi sẽ ghi nhớ suốt cả cuộc đời này:“Con yêu à, mỗi một người chúng ta khi sinh ra trên cõi đời này thì đều sẽ có một ngọn núi lớn của riêng mình cả.”Khi tôi đã dần lớn khôn hơn, thì tôi lại được nghe thấy một phiên bản khác của câu nói đó:“Con người ta rốt cuộc rồi cũng sẽ bị vướng mắc lại suốt cả một đời bởi chính những thứ mà mình đã từng không thể nào có được khi còn trẻ tuổi.”Chồng của tôi là một vị luật sư có tiếng tăm trong ngành, anh ấy thường xuyên chia sẻ các vụ án thực tế cùng những kiến thức pháp luật bổ ích, do đó lượng người theo dõi tài khoản của anh ấy cũng rất đông đảo.Trong sự việc lần này, anh ấy đã thật sự xử lý mọi chuyện một cách vô cùng tài tình và khéo léo.Tôi chỉ nhờ anh ấy tranh thủ chút thời gian để giúp tôi chỉnh sửa và đăng tải đoạn video lên mạng, vậy mà anh ấy đã trực tiếp đăng luôn nó lên trên tài khoản cá nhân của chính mình.Nghe nói rằng ngay ngày hôm đó, phần bình luận ở dưới bài đăng đã như muốn nổ tung luôn vậy.Số lượng người quan tâm đến vụ việc này cũng ngày càng trở nên nhiều hơn.Chỉ cần nhìn vào số lượng cuộc gọi và tin nhắn WeChat mà bác cả cùng dì út nhận được là cũng đủ biết rằng thông tin cá nhân của họ đã bị cộng đồng mạng bóc mẽ một cách toàn bộ rồi.Vợ chồng của bác cả ngay lập tức đã lên tiếng chất vấn ở trong nhóm chat của những người thân trong gia đình.Bác dâu thậm chí còn gửi cả một đoạn ghi âm dài đến tận 60 giây ghi lại tiếng khóc lóc của mình, rồi mỗi ngày lại gửi hơn cả trăm tin nhắn không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ.Bác ấy nói rằng đám cưới của người em họ đã bị hủy bỏ mất rồi.

“A a, thật là tức ch.ết tôi đi mất thôi! Tại sao lại có thể nhẫn nhịn được cơ chứ! Nếu như lần này mà dì ấy vẫn còn có thể tha thứ cho họ được nữa thì tôi chắc chắn sẽ lên cơn đau tim mà ch.ết mất thôi!”

“Cái căn nhà ở trên Thượng Hải thì lại cho người con cả đứng tên, rồi còn bao luôn cho toàn bộ chi phí khi anh ta đi ra nước ngoài nữa. Số tiền bán nhà thì lại đưa hết cho đứa con út giữ, còn cái việc phải hầu hạ chăm sóc chẳng khác nào một người giúp việc trong nhà thì lại đổ hết lên đầu của người con thứ hai! Bây giờ thì lại còn đang mơ tưởng đến cả cái căn nhà duy nhất còn lại của cô ấy nữa chứ. Nếu như cái giống người này mà vẫn còn chưa chịu ch.ết đi, thì tôi chắc chắn đã trực tiếp xông thẳng vào trong bệnh viện để mà mắng cho một trận rồi!”

Những lời lẽ khó nghe như vậy cũng không hề ít chút nào.

Chủ yếu là họ đều trách móc mẹ tôi đã quá nhu nhược, sống đến hơn nửa đời người rồi mà vẫn không chịu tỉnh táo ra, nên đáng đời là phải bị người khác hút máu đến cạn kiệt.

Thế nhưng phần lớn những bình luận khác thì lại đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ, và cảm thấy thật sự bất công thay cho mẹ của tôi.

Những lời trách móc rằng mẹ tôi đã không hề biết cách để mà đấu tranh cho chính mình, thì ngay từ khi tôi còn nhỏ tôi cũng đã từng nói ra không chỉ một lần rồi.

Thậm chí tôi còn đã từng khóc lóc rồi ép mẹ phải lựa chọn một trong hai nữa kìa.

Nếu như có bà ngoại thì sẽ không có tôi, còn nếu như có tôi thì sẽ không có bà ngoại.

Cũng chính vào cái lúc đó, mẹ tôi đã nói ra một câu mà tôi sẽ ghi nhớ suốt cả cuộc đời này:

“Con yêu à, mỗi một người chúng ta khi sinh ra trên cõi đời này thì đều sẽ có một ngọn núi lớn của riêng mình cả.”

Khi tôi đã dần lớn khôn hơn, thì tôi lại được nghe thấy một phiên bản khác của câu nói đó:

“Con người ta rốt cuộc rồi cũng sẽ bị vướng mắc lại suốt cả một đời bởi chính những thứ mà mình đã từng không thể nào có được khi còn trẻ tuổi.”

Chồng của tôi là một vị luật sư có tiếng tăm trong ngành, anh ấy thường xuyên chia sẻ các vụ án thực tế cùng những kiến thức pháp luật bổ ích, do đó lượng người theo dõi tài khoản của anh ấy cũng rất đông đảo.

Trong sự việc lần này, anh ấy đã thật sự xử lý mọi chuyện một cách vô cùng tài tình và khéo léo.

Tôi chỉ nhờ anh ấy tranh thủ chút thời gian để giúp tôi chỉnh sửa và đăng tải đoạn video lên mạng, vậy mà anh ấy đã trực tiếp đăng luôn nó lên trên tài khoản cá nhân của chính mình.

Nghe nói rằng ngay ngày hôm đó, phần bình luận ở dưới bài đăng đã như muốn nổ tung luôn vậy.

Số lượng người quan tâm đến vụ việc này cũng ngày càng trở nên nhiều hơn.

Chỉ cần nhìn vào số lượng cuộc gọi và tin nhắn WeChat mà bác cả cùng dì út nhận được là cũng đủ biết rằng thông tin cá nhân của họ đã bị cộng đồng mạng bóc mẽ một cách toàn bộ rồi.

Vợ chồng của bác cả ngay lập tức đã lên tiếng chất vấn ở trong nhóm chat của những người thân trong gia đình.

Bác dâu thậm chí còn gửi cả một đoạn ghi âm dài đến tận 60 giây ghi lại tiếng khóc lóc của mình, rồi mỗi ngày lại gửi hơn cả trăm tin nhắn không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Bác ấy nói rằng đám cưới của người em họ đã bị hủy bỏ mất rồi.

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… “A a, thật là tức ch.ết tôi đi mất thôi! Tại sao lại có thể nhẫn nhịn được cơ chứ! Nếu như lần này mà dì ấy vẫn còn có thể tha thứ cho họ được nữa thì tôi chắc chắn sẽ lên cơn đau tim mà ch.ết mất thôi!”“Cái căn nhà ở trên Thượng Hải thì lại cho người con cả đứng tên, rồi còn bao luôn cho toàn bộ chi phí khi anh ta đi ra nước ngoài nữa. Số tiền bán nhà thì lại đưa hết cho đứa con út giữ, còn cái việc phải hầu hạ chăm sóc chẳng khác nào một người giúp việc trong nhà thì lại đổ hết lên đầu của người con thứ hai! Bây giờ thì lại còn đang mơ tưởng đến cả cái căn nhà duy nhất còn lại của cô ấy nữa chứ. Nếu như cái giống người này mà vẫn còn chưa chịu ch.ết đi, thì tôi chắc chắn đã trực tiếp xông thẳng vào trong bệnh viện để mà mắng cho một trận rồi!”Những lời lẽ khó nghe như vậy cũng không hề ít chút nào.Chủ yếu là họ đều trách móc mẹ tôi đã quá nhu nhược, sống đến hơn nửa đời người rồi mà vẫn không chịu tỉnh táo ra, nên đáng đời là phải bị người khác hút máu đến cạn kiệt.Thế nhưng phần lớn những bình luận khác thì lại đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ, và cảm thấy thật sự bất công thay cho mẹ của tôi.Những lời trách móc rằng mẹ tôi đã không hề biết cách để mà đấu tranh cho chính mình, thì ngay từ khi tôi còn nhỏ tôi cũng đã từng nói ra không chỉ một lần rồi.Thậm chí tôi còn đã từng khóc lóc rồi ép mẹ phải lựa chọn một trong hai nữa kìa.Nếu như có bà ngoại thì sẽ không có tôi, còn nếu như có tôi thì sẽ không có bà ngoại.Cũng chính vào cái lúc đó, mẹ tôi đã nói ra một câu mà tôi sẽ ghi nhớ suốt cả cuộc đời này:“Con yêu à, mỗi một người chúng ta khi sinh ra trên cõi đời này thì đều sẽ có một ngọn núi lớn của riêng mình cả.”Khi tôi đã dần lớn khôn hơn, thì tôi lại được nghe thấy một phiên bản khác của câu nói đó:“Con người ta rốt cuộc rồi cũng sẽ bị vướng mắc lại suốt cả một đời bởi chính những thứ mà mình đã từng không thể nào có được khi còn trẻ tuổi.”Chồng của tôi là một vị luật sư có tiếng tăm trong ngành, anh ấy thường xuyên chia sẻ các vụ án thực tế cùng những kiến thức pháp luật bổ ích, do đó lượng người theo dõi tài khoản của anh ấy cũng rất đông đảo.Trong sự việc lần này, anh ấy đã thật sự xử lý mọi chuyện một cách vô cùng tài tình và khéo léo.Tôi chỉ nhờ anh ấy tranh thủ chút thời gian để giúp tôi chỉnh sửa và đăng tải đoạn video lên mạng, vậy mà anh ấy đã trực tiếp đăng luôn nó lên trên tài khoản cá nhân của chính mình.Nghe nói rằng ngay ngày hôm đó, phần bình luận ở dưới bài đăng đã như muốn nổ tung luôn vậy.Số lượng người quan tâm đến vụ việc này cũng ngày càng trở nên nhiều hơn.Chỉ cần nhìn vào số lượng cuộc gọi và tin nhắn WeChat mà bác cả cùng dì út nhận được là cũng đủ biết rằng thông tin cá nhân của họ đã bị cộng đồng mạng bóc mẽ một cách toàn bộ rồi.Vợ chồng của bác cả ngay lập tức đã lên tiếng chất vấn ở trong nhóm chat của những người thân trong gia đình.Bác dâu thậm chí còn gửi cả một đoạn ghi âm dài đến tận 60 giây ghi lại tiếng khóc lóc của mình, rồi mỗi ngày lại gửi hơn cả trăm tin nhắn không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ.Bác ấy nói rằng đám cưới của người em họ đã bị hủy bỏ mất rồi.

Chương 32: Chương 32