Tác giả:

Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc…

Chương 33: Chương 33

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Biển số chiếc xe Tesla của gia đình nhà họ cũng đã bị lan truyền rộng rãi trên mạng, và ngày nào cũng có những tin nhắn riêng gửi đến để hỏi han cả nhà họ rằng món “bánh bao được tẩm bằng máu” ăn có ngon hay không.Dì út cùng với chú thì lại lựa chọn chơi cái chiêu bài tình cảm một cách nhẹ nhàng hơn, họ liên tục nhắn tin cho mẹ của tôi.Họ nói rằng sự việc lần này đã gây ảnh hưởng một cách vô cùng nghiêm trọng đến công việc kinh doanh của gia đình họ.Gia đình họ hiện đang kinh doanh một chuỗi các nhà hàng ăn uống.Phần bình luận đặt đồ ăn trực tuyến của các tiệm ăn nhà họ đã bị tấn công một cách dồn dập bởi những đánh giá tiêu cực.Mỗi một ngày trôi qua đều có hơn 99 những bình luận mang tính chất tiêu cực được đăng tải lên.Họ nói rằng họ thật sự hoàn toàn không hề biết được rằng căn nhà đó là do chính mẹ tôi đã bỏ tiền ra để mua, và trong bản di chúc của bà ngoại cũng thật sự không hề nhắc đến dù chỉ một chữ nào về chuyện đó cả.Mẹ tôi đã đọc hết toàn bộ những tin nhắn đó ngay trên đường đi, và suốt cả quãng đường dài mẹ không hề nói năng bất cứ điều gì cả.Cuối cùng, mẹ mới khẽ buông một tiếng thở dài rồi hỏi tôi rằng:“Thật ra thì mẹ hoàn toàn không hề sợ hãi việc mình sẽ không có nhà để ở đâu con ạ. Mẹ chỉ lo sợ rằng đến cuối cùng thì mình lại không thể nào để lại được bất cứ thứ gì cho con cả, và sợ rằng mình sẽ trở thành một gánh nặng lớn cho con mà thôi.”“Này Nam Nam, có phải là con cũng cảm thấy mẹ là một người quá nhu nhược phải không? Mẹ thật sự đã không làm được một tấm gương tốt cho con noi theo rồi…”Tôi nhìn thấy mẹ đang cúi gằm mặt xuống ở trong chiếc gương chiếu hậu.“Mẹ ơi, vậy mẹ có cảm thấy rằng đứa con gái này của mẹ có tốt hay không ạ?”Mẹ tôi ngay lập tức ngồi thẳng người dậy rồi đáp: “Tất nhiên là tốt rồi chứ, con gái của mẹ chính là một đứa con tuyệt vời nhất trên đời này!”Tôi khẽ bật cười rồi nói: “Vậy nếu như mẹ đã dạy dỗ cho con được tốt đến như vậy rồi, thì tại sao mẹ lại còn nói rằng mình đã không làm được một tấm gương tốt cho con chứ?”“Hồi đó thì mẹ cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, mẹ hoàn toàn không hề biết được rằng ở trong cái thế giới không hề có chút lý lẽ nào của những người lớn đó thì mình nên phải làm như thế nào mới là đúng đắn; thế nhưng bây giờ thì chính mẹ đã làm mẹ rồi, lại hoàn toàn không cần đến bất kỳ một người thầy nào dạy bảo mà cũng tự mình biết được rằng phải làm như thế nào để có thể trở thành một người mẹ tốt, và cũng biết được rằng phải làm sao để có thể yêu thương đứa con của chính mình. Vậy nên mẹ đừng bao giờ tự trách móc bản thân mình một cách quá nặng nề như vậy nữa, và cũng đừng bao giờ bắt ép mình phải làm vừa lòng tất cả mọi người trên đời này. Mẹ đâu có phải là một vị thần thánh gì đâu cơ chứ!”

Biển số chiếc xe Tesla của gia đình nhà họ cũng đã bị lan truyền rộng rãi trên mạng, và ngày nào cũng có những tin nhắn riêng gửi đến để hỏi han cả nhà họ rằng món “bánh bao được tẩm bằng máu” ăn có ngon hay không.

Dì út cùng với chú thì lại lựa chọn chơi cái chiêu bài tình cảm một cách nhẹ nhàng hơn, họ liên tục nhắn tin cho mẹ của tôi.

Họ nói rằng sự việc lần này đã gây ảnh hưởng một cách vô cùng nghiêm trọng đến công việc kinh doanh của gia đình họ.

Gia đình họ hiện đang kinh doanh một chuỗi các nhà hàng ăn uống.

Phần bình luận đặt đồ ăn trực tuyến của các tiệm ăn nhà họ đã bị tấn công một cách dồn dập bởi những đánh giá tiêu cực.

Mỗi một ngày trôi qua đều có hơn 99 những bình luận mang tính chất tiêu cực được đăng tải lên.

Họ nói rằng họ thật sự hoàn toàn không hề biết được rằng căn nhà đó là do chính mẹ tôi đã bỏ tiền ra để mua, và trong bản di chúc của bà ngoại cũng thật sự không hề nhắc đến dù chỉ một chữ nào về chuyện đó cả.

Mẹ tôi đã đọc hết toàn bộ những tin nhắn đó ngay trên đường đi, và suốt cả quãng đường dài mẹ không hề nói năng bất cứ điều gì cả.

Cuối cùng, mẹ mới khẽ buông một tiếng thở dài rồi hỏi tôi rằng:

“Thật ra thì mẹ hoàn toàn không hề sợ hãi việc mình sẽ không có nhà để ở đâu con ạ. Mẹ chỉ lo sợ rằng đến cuối cùng thì mình lại không thể nào để lại được bất cứ thứ gì cho con cả, và sợ rằng mình sẽ trở thành một gánh nặng lớn cho con mà thôi.”

“Này Nam Nam, có phải là con cũng cảm thấy mẹ là một người quá nhu nhược phải không? Mẹ thật sự đã không làm được một tấm gương tốt cho con noi theo rồi…”

Tôi nhìn thấy mẹ đang cúi gằm mặt xuống ở trong chiếc gương chiếu hậu.

“Mẹ ơi, vậy mẹ có cảm thấy rằng đứa con gái này của mẹ có tốt hay không ạ?”

Mẹ tôi ngay lập tức ngồi thẳng người dậy rồi đáp: “Tất nhiên là tốt rồi chứ, con gái của mẹ chính là một đứa con tuyệt vời nhất trên đời này!”

Tôi khẽ bật cười rồi nói: “Vậy nếu như mẹ đã dạy dỗ cho con được tốt đến như vậy rồi, thì tại sao mẹ lại còn nói rằng mình đã không làm được một tấm gương tốt cho con chứ?”

“Hồi đó thì mẹ cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, mẹ hoàn toàn không hề biết được rằng ở trong cái thế giới không hề có chút lý lẽ nào của những người lớn đó thì mình nên phải làm như thế nào mới là đúng đắn; thế nhưng bây giờ thì chính mẹ đã làm mẹ rồi, lại hoàn toàn không cần đến bất kỳ một người thầy nào dạy bảo mà cũng tự mình biết được rằng phải làm như thế nào để có thể trở thành một người mẹ tốt, và cũng biết được rằng phải làm sao để có thể yêu thương đứa con của chính mình. Vậy nên mẹ đừng bao giờ tự trách móc bản thân mình một cách quá nặng nề như vậy nữa, và cũng đừng bao giờ bắt ép mình phải làm vừa lòng tất cả mọi người trên đời này. Mẹ đâu có phải là một vị thần thánh gì đâu cơ chứ!”

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất. So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng. Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ. Mẹ tôi vẫn luôn tất bật lo liệu việc đón tiếp thân hữu và bạn bè đến viếng tang, quán xuyến chu toàn mọi công việc lớn nhỏ trong tang lễ. Thỉnh thoảng, khi có được chút thời gian rảnh rỗi, mẹ lại ngồi lặng lẽ với ánh mắt thất thần. Mẹ bảo rằng mẹ không tài nào khóc lên được. Kể từ khi ông ngoại tôi qua đời, bà ngoại vẫn luôn chung sống cùng gia đình mẹ tôi. Bà ngoại là một người rất mực cầu kỳ trong các thói quen sinh hoạt thường nhật, thế nhưng sức khỏe của bà lại không được tốt cho lắm, trí nhớ thì có phần suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Bà lúc thì tỉnh táo, lúc lại trở nên mơ hồ. Khi còn minh mẫn, bà đòi phải được ra ngoài để đi dạo, rồi lại xếp hàng để mua trứng gà, đi xem các vở tuồng cổ và nghe nhạc… Biển số chiếc xe Tesla của gia đình nhà họ cũng đã bị lan truyền rộng rãi trên mạng, và ngày nào cũng có những tin nhắn riêng gửi đến để hỏi han cả nhà họ rằng món “bánh bao được tẩm bằng máu” ăn có ngon hay không.Dì út cùng với chú thì lại lựa chọn chơi cái chiêu bài tình cảm một cách nhẹ nhàng hơn, họ liên tục nhắn tin cho mẹ của tôi.Họ nói rằng sự việc lần này đã gây ảnh hưởng một cách vô cùng nghiêm trọng đến công việc kinh doanh của gia đình họ.Gia đình họ hiện đang kinh doanh một chuỗi các nhà hàng ăn uống.Phần bình luận đặt đồ ăn trực tuyến của các tiệm ăn nhà họ đã bị tấn công một cách dồn dập bởi những đánh giá tiêu cực.Mỗi một ngày trôi qua đều có hơn 99 những bình luận mang tính chất tiêu cực được đăng tải lên.Họ nói rằng họ thật sự hoàn toàn không hề biết được rằng căn nhà đó là do chính mẹ tôi đã bỏ tiền ra để mua, và trong bản di chúc của bà ngoại cũng thật sự không hề nhắc đến dù chỉ một chữ nào về chuyện đó cả.Mẹ tôi đã đọc hết toàn bộ những tin nhắn đó ngay trên đường đi, và suốt cả quãng đường dài mẹ không hề nói năng bất cứ điều gì cả.Cuối cùng, mẹ mới khẽ buông một tiếng thở dài rồi hỏi tôi rằng:“Thật ra thì mẹ hoàn toàn không hề sợ hãi việc mình sẽ không có nhà để ở đâu con ạ. Mẹ chỉ lo sợ rằng đến cuối cùng thì mình lại không thể nào để lại được bất cứ thứ gì cho con cả, và sợ rằng mình sẽ trở thành một gánh nặng lớn cho con mà thôi.”“Này Nam Nam, có phải là con cũng cảm thấy mẹ là một người quá nhu nhược phải không? Mẹ thật sự đã không làm được một tấm gương tốt cho con noi theo rồi…”Tôi nhìn thấy mẹ đang cúi gằm mặt xuống ở trong chiếc gương chiếu hậu.“Mẹ ơi, vậy mẹ có cảm thấy rằng đứa con gái này của mẹ có tốt hay không ạ?”Mẹ tôi ngay lập tức ngồi thẳng người dậy rồi đáp: “Tất nhiên là tốt rồi chứ, con gái của mẹ chính là một đứa con tuyệt vời nhất trên đời này!”Tôi khẽ bật cười rồi nói: “Vậy nếu như mẹ đã dạy dỗ cho con được tốt đến như vậy rồi, thì tại sao mẹ lại còn nói rằng mình đã không làm được một tấm gương tốt cho con chứ?”“Hồi đó thì mẹ cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, mẹ hoàn toàn không hề biết được rằng ở trong cái thế giới không hề có chút lý lẽ nào của những người lớn đó thì mình nên phải làm như thế nào mới là đúng đắn; thế nhưng bây giờ thì chính mẹ đã làm mẹ rồi, lại hoàn toàn không cần đến bất kỳ một người thầy nào dạy bảo mà cũng tự mình biết được rằng phải làm như thế nào để có thể trở thành một người mẹ tốt, và cũng biết được rằng phải làm sao để có thể yêu thương đứa con của chính mình. Vậy nên mẹ đừng bao giờ tự trách móc bản thân mình một cách quá nặng nề như vậy nữa, và cũng đừng bao giờ bắt ép mình phải làm vừa lòng tất cả mọi người trên đời này. Mẹ đâu có phải là một vị thần thánh gì đâu cơ chứ!”

Chương 33: Chương 33