Tác giả:

Bà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu. Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu. Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ. Nguyên do cũng thật đơn giản: chữ hắn viết xấu, lại đặc biệt thích đề tự. Tấm biển hiệu treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ nhà nàng chính là do bút tích của hắn. Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người qua đường không ai bảo ai đều sẽ chỉ rằng: “Nơi có tấm biển hiệu xấu xí nhất chính là phủ ấy.” Để “báo đáp” ân tình này, một hôm nọ, nàng lén cạo trụi lông con ch.ó yêu của hắn. Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc lóc thảm thương, dò hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm. Nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy. “Chẳng phải thiếp, thiếp mà cạo thì đâu đến nỗi trụi lơ thế này.” Hắn lại càng khóc to hơn. Dẫu cho hai người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, phụ thân nàng vẫn dựa vào gia thế mà giành cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường…

Chương 9: Chương 9

Hoàng Đế Lắm LờiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu. Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu. Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ. Nguyên do cũng thật đơn giản: chữ hắn viết xấu, lại đặc biệt thích đề tự. Tấm biển hiệu treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ nhà nàng chính là do bút tích của hắn. Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người qua đường không ai bảo ai đều sẽ chỉ rằng: “Nơi có tấm biển hiệu xấu xí nhất chính là phủ ấy.” Để “báo đáp” ân tình này, một hôm nọ, nàng lén cạo trụi lông con ch.ó yêu của hắn. Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc lóc thảm thương, dò hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm. Nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy. “Chẳng phải thiếp, thiếp mà cạo thì đâu đến nỗi trụi lơ thế này.” Hắn lại càng khóc to hơn. Dẫu cho hai người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, phụ thân nàng vẫn dựa vào gia thế mà giành cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường… “Ngươi không đi thì ta đi. Ta đi, được chưa. Tiểu Thúy. Mau truyền tin cho phụ thân ta, bảo người hôm nay cho người đến đón ta về.”Lưng đau gối mỏi, nàng lết dép loẹt quẹt, váy áo thì vướng víu dưới chân, không cẩn thận liền vấp ngã, đập đầu vào khung cửa.“Cốp.”“Ối da.”Trước khi đi, nàng nhất định phải tháo cái khung cửa đáng ghét này xuống mới được.Thấy nàng đột ngột trở về, phụ mẫu vô cùng ngạc nhiên.Nhưng họ vẫn tỏ ra hết sức nhiệt tình chào đón.Phụ thân ép nàng ngồi xuống bàn ăn.“Con gái ngoan, có phải con ở trong cung chịu ấm ức gì không. Phụ thân nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con. Trấn Quốc Công phủ mãi mãi là nhà của con.”Mẫu thân thì luôn tay múc canh, gắp đồ ăn cho nàng.“Ăn nhiều vào một chút, ngày mai muốn ăn gì nào. Mẫu thân sẽ bảo người làm cho con.”Ấy thế mà sang đến ngày hôm sau, thái độ của họ liền thay đổi.“Đừng có suốt ngày nằm ườn trong phòng nữa, có thời gian thì ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa đi.”“Nhà bếp còn cơm thừa đấy, đói thì tự mình xuống mà ăn.”Đến ngày thứ ba, họ liền gói ghém nàng cùng với toàn bộ hành lý, nhét cả lên xe ngựa.Nàng ngơ ngác hỏi.“Không phải đã nói đây mãi mãi là nhà của con sao.”Mẫu thân đóng sầm cửa xe lại.“Nói vài câu khách sáo thôi, sao con lại tưởng thật được chứ.”

“Ngươi không đi thì ta đi. Ta đi, được chưa. Tiểu Thúy. Mau truyền tin cho phụ thân ta, bảo người hôm nay cho người đến đón ta về.”

Lưng đau gối mỏi, nàng lết dép loẹt quẹt, váy áo thì vướng víu dưới chân, không cẩn thận liền vấp ngã, đập đầu vào khung cửa.

“Cốp.”

“Ối da.”

Trước khi đi, nàng nhất định phải tháo cái khung cửa đáng ghét này xuống mới được.

Thấy nàng đột ngột trở về, phụ mẫu vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng họ vẫn tỏ ra hết sức nhiệt tình chào đón.

Phụ thân ép nàng ngồi xuống bàn ăn.

“Con gái ngoan, có phải con ở trong cung chịu ấm ức gì không. Phụ thân nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con. Trấn Quốc Công phủ mãi mãi là nhà của con.”

Mẫu thân thì luôn tay múc canh, gắp đồ ăn cho nàng.

“Ăn nhiều vào một chút, ngày mai muốn ăn gì nào. Mẫu thân sẽ bảo người làm cho con.”

Ấy thế mà sang đến ngày hôm sau, thái độ của họ liền thay đổi.

“Đừng có suốt ngày nằm ườn trong phòng nữa, có thời gian thì ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa đi.”

“Nhà bếp còn cơm thừa đấy, đói thì tự mình xuống mà ăn.”

Đến ngày thứ ba, họ liền gói ghém nàng cùng với toàn bộ hành lý, nhét cả lên xe ngựa.

Nàng ngơ ngác hỏi.

“Không phải đã nói đây mãi mãi là nhà của con sao.”

Mẫu thân đóng sầm cửa xe lại.

“Nói vài câu khách sáo thôi, sao con lại tưởng thật được chứ.”

Hoàng Đế Lắm LờiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu. Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu. Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ. Nguyên do cũng thật đơn giản: chữ hắn viết xấu, lại đặc biệt thích đề tự. Tấm biển hiệu treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ nhà nàng chính là do bút tích của hắn. Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người qua đường không ai bảo ai đều sẽ chỉ rằng: “Nơi có tấm biển hiệu xấu xí nhất chính là phủ ấy.” Để “báo đáp” ân tình này, một hôm nọ, nàng lén cạo trụi lông con ch.ó yêu của hắn. Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc lóc thảm thương, dò hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm. Nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy. “Chẳng phải thiếp, thiếp mà cạo thì đâu đến nỗi trụi lơ thế này.” Hắn lại càng khóc to hơn. Dẫu cho hai người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, phụ thân nàng vẫn dựa vào gia thế mà giành cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường… “Ngươi không đi thì ta đi. Ta đi, được chưa. Tiểu Thúy. Mau truyền tin cho phụ thân ta, bảo người hôm nay cho người đến đón ta về.”Lưng đau gối mỏi, nàng lết dép loẹt quẹt, váy áo thì vướng víu dưới chân, không cẩn thận liền vấp ngã, đập đầu vào khung cửa.“Cốp.”“Ối da.”Trước khi đi, nàng nhất định phải tháo cái khung cửa đáng ghét này xuống mới được.Thấy nàng đột ngột trở về, phụ mẫu vô cùng ngạc nhiên.Nhưng họ vẫn tỏ ra hết sức nhiệt tình chào đón.Phụ thân ép nàng ngồi xuống bàn ăn.“Con gái ngoan, có phải con ở trong cung chịu ấm ức gì không. Phụ thân nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con. Trấn Quốc Công phủ mãi mãi là nhà của con.”Mẫu thân thì luôn tay múc canh, gắp đồ ăn cho nàng.“Ăn nhiều vào một chút, ngày mai muốn ăn gì nào. Mẫu thân sẽ bảo người làm cho con.”Ấy thế mà sang đến ngày hôm sau, thái độ của họ liền thay đổi.“Đừng có suốt ngày nằm ườn trong phòng nữa, có thời gian thì ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa đi.”“Nhà bếp còn cơm thừa đấy, đói thì tự mình xuống mà ăn.”Đến ngày thứ ba, họ liền gói ghém nàng cùng với toàn bộ hành lý, nhét cả lên xe ngựa.Nàng ngơ ngác hỏi.“Không phải đã nói đây mãi mãi là nhà của con sao.”Mẫu thân đóng sầm cửa xe lại.“Nói vài câu khách sáo thôi, sao con lại tưởng thật được chứ.”

Chương 9: Chương 9