Bà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu. Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu. Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ. Nguyên do cũng thật đơn giản: chữ hắn viết xấu, lại đặc biệt thích đề tự. Tấm biển hiệu treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ nhà nàng chính là do bút tích của hắn. Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người qua đường không ai bảo ai đều sẽ chỉ rằng: “Nơi có tấm biển hiệu xấu xí nhất chính là phủ ấy.” Để “báo đáp” ân tình này, một hôm nọ, nàng lén cạo trụi lông con ch.ó yêu của hắn. Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc lóc thảm thương, dò hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm. Nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy. “Chẳng phải thiếp, thiếp mà cạo thì đâu đến nỗi trụi lơ thế này.” Hắn lại càng khóc to hơn. Dẫu cho hai người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, phụ thân nàng vẫn dựa vào gia thế mà giành cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường…
Chương 10: Chương 10
Hoàng Đế Lắm LờiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu. Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu. Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ. Nguyên do cũng thật đơn giản: chữ hắn viết xấu, lại đặc biệt thích đề tự. Tấm biển hiệu treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ nhà nàng chính là do bút tích của hắn. Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người qua đường không ai bảo ai đều sẽ chỉ rằng: “Nơi có tấm biển hiệu xấu xí nhất chính là phủ ấy.” Để “báo đáp” ân tình này, một hôm nọ, nàng lén cạo trụi lông con ch.ó yêu của hắn. Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc lóc thảm thương, dò hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm. Nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy. “Chẳng phải thiếp, thiếp mà cạo thì đâu đến nỗi trụi lơ thế này.” Hắn lại càng khóc to hơn. Dẫu cho hai người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, phụ thân nàng vẫn dựa vào gia thế mà giành cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường… Cứ như thế, nàng bị đá trở lại hoàng cung như một quả bóng cao su.Nàng buồn bực trở về cung.Thật là mất mặt quá đi, nàng nhất định phải bịa ra một cái cớ gì đó để giữ thể diện mới được.Vừa đi vừa suy nghĩ, nàng vô tình va phải Thẩm Tự Tự đang lang thang không mục đích khắp nơi.Vừa thấy nàng, Thẩm Tự Tự liền nở một nụ cười đầy đắc ý.“Nghe nói tỷ tỷ giận dỗi hoàng đế ca ca rồi bỏ về nhà mẹ đẻ phải không. Sao bây giờ lại quay về rồi.”Nàng liếc mắt nhìn về phía gốc cây cách đó không xa, ngay sau lưng Thẩm Tự Tự.Tên Tạ Trầm kia đang lén lút thò đầu ra từ sau thân cây, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.“Đó là ai vậy nhỉ. Hoàng hậu của trẫm đã trở về rồi. Trẫm vui quá đi mất, phải xoay tròn, phải nhảy múa, phải xoạc chân một cái, rồi trốn sau cây để ngắm nhìn nhan sắc của hoàng hậu cho thật kỹ mới được.”Tuy nàng không nghe thấy, nhưng nàng lại biết đọc khẩu hình.Thích trốn sau cây để ngắm nhìn nhan sắc của ta phải không.Vậy thì ta sẽ để cho ngươi ngắm cho đã đời.Nàng xắn tay áo lên, xõa tung mái tóc dài, trừng mắt nhìn Thẩm Tự Tự.“Hoàng cung này là nhà của ngươi chắc. Là nhà của ngươi chắc.Còn dám gọi biểu ca nữa à. Ta đây còn là lục cữu của ngươi đấy.Hoàng cung này là nhà của ta, ở đây ta mới là người có quyền quyết định. Ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ta có thể cho ngươi vào đây một cách nguyên vẹn, thì cũng có thể đá ngươi ra ngoài một cách nguyên vẹn.”Cảm xúc dâng trào, nàng nói đến mức không còn kiềm chế được nữa, bất ngờ nhảy lò cò trên một chân, rồi tháo ngay chiếc giày thêu dưới chân ra, ném thẳng về phía Thẩm Tự Tự.Không trúng ư.Vậy thì ta ném tiếp chiếc còn lại.Thẩm Tự Tự sợ hãi quá, vội vàng quay đầu bỏ chạy thục mạng.Sau một trận phát tiết hả hê, cảm giác bực bội vì bị phụ mẫu đuổi khỏi nhà cũng đã giảm bớt đi không ít.Bảo sao cổ nhân có câu, vận động chính là nguồn cội của sức sống mà.
Cứ như thế, nàng bị đá trở lại hoàng cung như một quả bóng cao su.
Nàng buồn bực trở về cung.
Thật là mất mặt quá đi, nàng nhất định phải bịa ra một cái cớ gì đó để giữ thể diện mới được.
Vừa đi vừa suy nghĩ, nàng vô tình va phải Thẩm Tự Tự đang lang thang không mục đích khắp nơi.
Vừa thấy nàng, Thẩm Tự Tự liền nở một nụ cười đầy đắc ý.
“Nghe nói tỷ tỷ giận dỗi hoàng đế ca ca rồi bỏ về nhà mẹ đẻ phải không. Sao bây giờ lại quay về rồi.”
Nàng liếc mắt nhìn về phía gốc cây cách đó không xa, ngay sau lưng Thẩm Tự Tự.
Tên Tạ Trầm kia đang lén lút thò đầu ra từ sau thân cây, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
“Đó là ai vậy nhỉ. Hoàng hậu của trẫm đã trở về rồi. Trẫm vui quá đi mất, phải xoay tròn, phải nhảy múa, phải xoạc chân một cái, rồi trốn sau cây để ngắm nhìn nhan sắc của hoàng hậu cho thật kỹ mới được.”
Tuy nàng không nghe thấy, nhưng nàng lại biết đọc khẩu hình.
Thích trốn sau cây để ngắm nhìn nhan sắc của ta phải không.
Vậy thì ta sẽ để cho ngươi ngắm cho đã đời.
Nàng xắn tay áo lên, xõa tung mái tóc dài, trừng mắt nhìn Thẩm Tự Tự.
“Hoàng cung này là nhà của ngươi chắc. Là nhà của ngươi chắc.
Còn dám gọi biểu ca nữa à. Ta đây còn là lục cữu của ngươi đấy.
Hoàng cung này là nhà của ta, ở đây ta mới là người có quyền quyết định. Ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ta có thể cho ngươi vào đây một cách nguyên vẹn, thì cũng có thể đá ngươi ra ngoài một cách nguyên vẹn.”
Cảm xúc dâng trào, nàng nói đến mức không còn kiềm chế được nữa, bất ngờ nhảy lò cò trên một chân, rồi tháo ngay chiếc giày thêu dưới chân ra, ném thẳng về phía Thẩm Tự Tự.
Không trúng ư.
Vậy thì ta ném tiếp chiếc còn lại.
Thẩm Tự Tự sợ hãi quá, vội vàng quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Sau một trận phát tiết hả hê, cảm giác bực bội vì bị phụ mẫu đuổi khỏi nhà cũng đã giảm bớt đi không ít.
Bảo sao cổ nhân có câu, vận động chính là nguồn cội của sức sống mà.
Hoàng Đế Lắm LờiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu. Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu. Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ. Nguyên do cũng thật đơn giản: chữ hắn viết xấu, lại đặc biệt thích đề tự. Tấm biển hiệu treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ nhà nàng chính là do bút tích của hắn. Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người qua đường không ai bảo ai đều sẽ chỉ rằng: “Nơi có tấm biển hiệu xấu xí nhất chính là phủ ấy.” Để “báo đáp” ân tình này, một hôm nọ, nàng lén cạo trụi lông con ch.ó yêu của hắn. Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc lóc thảm thương, dò hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm. Nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy. “Chẳng phải thiếp, thiếp mà cạo thì đâu đến nỗi trụi lơ thế này.” Hắn lại càng khóc to hơn. Dẫu cho hai người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, phụ thân nàng vẫn dựa vào gia thế mà giành cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường… Cứ như thế, nàng bị đá trở lại hoàng cung như một quả bóng cao su.Nàng buồn bực trở về cung.Thật là mất mặt quá đi, nàng nhất định phải bịa ra một cái cớ gì đó để giữ thể diện mới được.Vừa đi vừa suy nghĩ, nàng vô tình va phải Thẩm Tự Tự đang lang thang không mục đích khắp nơi.Vừa thấy nàng, Thẩm Tự Tự liền nở một nụ cười đầy đắc ý.“Nghe nói tỷ tỷ giận dỗi hoàng đế ca ca rồi bỏ về nhà mẹ đẻ phải không. Sao bây giờ lại quay về rồi.”Nàng liếc mắt nhìn về phía gốc cây cách đó không xa, ngay sau lưng Thẩm Tự Tự.Tên Tạ Trầm kia đang lén lút thò đầu ra từ sau thân cây, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.“Đó là ai vậy nhỉ. Hoàng hậu của trẫm đã trở về rồi. Trẫm vui quá đi mất, phải xoay tròn, phải nhảy múa, phải xoạc chân một cái, rồi trốn sau cây để ngắm nhìn nhan sắc của hoàng hậu cho thật kỹ mới được.”Tuy nàng không nghe thấy, nhưng nàng lại biết đọc khẩu hình.Thích trốn sau cây để ngắm nhìn nhan sắc của ta phải không.Vậy thì ta sẽ để cho ngươi ngắm cho đã đời.Nàng xắn tay áo lên, xõa tung mái tóc dài, trừng mắt nhìn Thẩm Tự Tự.“Hoàng cung này là nhà của ngươi chắc. Là nhà của ngươi chắc.Còn dám gọi biểu ca nữa à. Ta đây còn là lục cữu của ngươi đấy.Hoàng cung này là nhà của ta, ở đây ta mới là người có quyền quyết định. Ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ta có thể cho ngươi vào đây một cách nguyên vẹn, thì cũng có thể đá ngươi ra ngoài một cách nguyên vẹn.”Cảm xúc dâng trào, nàng nói đến mức không còn kiềm chế được nữa, bất ngờ nhảy lò cò trên một chân, rồi tháo ngay chiếc giày thêu dưới chân ra, ném thẳng về phía Thẩm Tự Tự.Không trúng ư.Vậy thì ta ném tiếp chiếc còn lại.Thẩm Tự Tự sợ hãi quá, vội vàng quay đầu bỏ chạy thục mạng.Sau một trận phát tiết hả hê, cảm giác bực bội vì bị phụ mẫu đuổi khỏi nhà cũng đã giảm bớt đi không ít.Bảo sao cổ nhân có câu, vận động chính là nguồn cội của sức sống mà.