Trong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV. Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,…
Chương 8: Chương 8
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái TửTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV. Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,… Tôi đỡ tường tiến từng chút một về phía trước trong bóng tối.Nói ra thì cũng buồn cười, dù sao tôi cũng đã quen bị Hạ Chiêu bỏ rơi rồi.Người ta nói nếu bạn hẹn hò với một người bạn trai tài giỏi, bạn sẽ phải làm quen với lịch làm việc dày đặc của anh ấy, một năm cũng sẽ không được ở bên nhau bao nhiêu lần.Và cả những fan nữ siêu giàu muốn đào tường.Có lẽ anh nghĩ rằng làm hài lòng con gái ông chủ quan trọng hơn cái đuôi nhỏ luôn theo sau anh như tôi.Tôi thực sự sợ bóng tối, cũng rất sợ ma, nhưng vì Hạ Chiêu ở đó, tôi không chút do dự mà đồng ý.Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cửa phòng bảo vệ.Không suy nghĩ nhiều, tôi mở cửa và bước vào…Đột nhiên, một cái mặt quỷ xuất hiện, kèm với tiếng hét chói tai.Tôi giật mình ngẩn người ra, sau đó mới nhận thức là con ma muốn đuổi theo mình. Vì vậy tôi xoay người bỏ chạy, nhưng bỗng vấp phải thứ gì đó.Một giây trước, tôi còn nghĩ rằng thật may mắn vì mình được mặc đồ bảo hộ, nhưng giây tiếp theo, tôi phát hiện đầu mình sao lại đau như vậy.Tôi ôm trán quỳ trên mặt đất.Thật sự rất đau, rất đau.Mắt nhìn loạn xạ, tôi phát hiện mình vô tình va vào một hộp điện nhô lên trong góc.Tôi cảm thấy mình sắp bị ám ảnh tới nơi rồi, đáng lẽ tôi không nên đồng ý đến mật thất này.Rõ ràng là tôi... sợ đến chết đi sống lại mà.“Cô ổn chứ?!”Tôi có cảm giác như ai đó đỡ mình lên, sau đó các đèn khác trong phòng bật sáng.Nghe thấy những tiếng bước chân vội vã, tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.Một giọt, hai giọt.Trông nó không giống như đạo cụ của mật thất, hình như đó là máu trên trán tôi thì phải. Tôi bị mọi người vây quanh, sau đó, tôi nhìn thấy chiếc áo khoác trắng quen thuộc.Hạ Chiêu đẩy những người xung quanh tôi ra, lần *****ên tôi thấy anh ấy hoảng loạn như vậy, anh cố gắng lau vết máu trên trán tôi.Đột nhiên, tôi đẩy anh ra.“Đừng chạm vào tôi!”
Tôi đỡ tường tiến từng chút một về phía trước trong bóng tối.
Nói ra thì cũng buồn cười, dù sao tôi cũng đã quen bị Hạ Chiêu bỏ rơi rồi.
Người ta nói nếu bạn hẹn hò với một người bạn trai tài giỏi, bạn sẽ phải làm quen với lịch làm việc dày đặc của anh ấy, một năm cũng sẽ không được ở bên nhau bao nhiêu lần.
Và cả những fan nữ siêu giàu muốn đào tường.
Có lẽ anh nghĩ rằng làm hài lòng con gái ông chủ quan trọng hơn cái đuôi nhỏ luôn theo sau anh như tôi.
Tôi thực sự sợ bóng tối, cũng rất sợ ma, nhưng vì Hạ Chiêu ở đó, tôi không chút do dự mà đồng ý.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cửa phòng bảo vệ.
Không suy nghĩ nhiều, tôi mở cửa và bước vào…
Đột nhiên, một cái mặt quỷ xuất hiện, kèm với tiếng hét chói tai.
Tôi giật mình ngẩn người ra, sau đó mới nhận thức là con ma muốn đuổi theo mình.
Vì vậy tôi xoay người bỏ chạy, nhưng bỗng vấp phải thứ gì đó.
Một giây trước, tôi còn nghĩ rằng thật may mắn vì mình được mặc đồ bảo hộ, nhưng giây tiếp theo, tôi phát hiện đầu mình sao lại đau như vậy.
Tôi ôm trán quỳ trên mặt đất.
Thật sự rất đau, rất đau.
Mắt nhìn loạn xạ, tôi phát hiện mình vô tình va vào một hộp điện nhô lên trong góc.
Tôi cảm thấy mình sắp bị ám ảnh tới nơi rồi, đáng lẽ tôi không nên đồng ý đến mật thất này.
Rõ ràng là tôi... sợ đến chết đi sống lại mà.
“Cô ổn chứ?!”
Tôi có cảm giác như ai đó đỡ mình lên, sau đó các đèn khác trong phòng bật sáng.
Nghe thấy những tiếng bước chân vội vã, tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Một giọt, hai giọt.
Trông nó không giống như đạo cụ của mật thất, hình như đó là máu trên trán tôi thì phải.
Tôi bị mọi người vây quanh, sau đó, tôi nhìn thấy chiếc áo khoác trắng quen thuộc.
Hạ Chiêu đẩy những người xung quanh tôi ra, lần *****ên tôi thấy anh ấy hoảng loạn như vậy, anh cố gắng lau vết máu trên trán tôi.
Đột nhiên, tôi đẩy anh ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái TửTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV. Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,… Tôi đỡ tường tiến từng chút một về phía trước trong bóng tối.Nói ra thì cũng buồn cười, dù sao tôi cũng đã quen bị Hạ Chiêu bỏ rơi rồi.Người ta nói nếu bạn hẹn hò với một người bạn trai tài giỏi, bạn sẽ phải làm quen với lịch làm việc dày đặc của anh ấy, một năm cũng sẽ không được ở bên nhau bao nhiêu lần.Và cả những fan nữ siêu giàu muốn đào tường.Có lẽ anh nghĩ rằng làm hài lòng con gái ông chủ quan trọng hơn cái đuôi nhỏ luôn theo sau anh như tôi.Tôi thực sự sợ bóng tối, cũng rất sợ ma, nhưng vì Hạ Chiêu ở đó, tôi không chút do dự mà đồng ý.Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cửa phòng bảo vệ.Không suy nghĩ nhiều, tôi mở cửa và bước vào…Đột nhiên, một cái mặt quỷ xuất hiện, kèm với tiếng hét chói tai.Tôi giật mình ngẩn người ra, sau đó mới nhận thức là con ma muốn đuổi theo mình. Vì vậy tôi xoay người bỏ chạy, nhưng bỗng vấp phải thứ gì đó.Một giây trước, tôi còn nghĩ rằng thật may mắn vì mình được mặc đồ bảo hộ, nhưng giây tiếp theo, tôi phát hiện đầu mình sao lại đau như vậy.Tôi ôm trán quỳ trên mặt đất.Thật sự rất đau, rất đau.Mắt nhìn loạn xạ, tôi phát hiện mình vô tình va vào một hộp điện nhô lên trong góc.Tôi cảm thấy mình sắp bị ám ảnh tới nơi rồi, đáng lẽ tôi không nên đồng ý đến mật thất này.Rõ ràng là tôi... sợ đến chết đi sống lại mà.“Cô ổn chứ?!”Tôi có cảm giác như ai đó đỡ mình lên, sau đó các đèn khác trong phòng bật sáng.Nghe thấy những tiếng bước chân vội vã, tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.Một giọt, hai giọt.Trông nó không giống như đạo cụ của mật thất, hình như đó là máu trên trán tôi thì phải. Tôi bị mọi người vây quanh, sau đó, tôi nhìn thấy chiếc áo khoác trắng quen thuộc.Hạ Chiêu đẩy những người xung quanh tôi ra, lần *****ên tôi thấy anh ấy hoảng loạn như vậy, anh cố gắng lau vết máu trên trán tôi.Đột nhiên, tôi đẩy anh ra.“Đừng chạm vào tôi!”