Trong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,…

Chương 9: Chương 9

Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái TửTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,… CHƯƠNG 9Tôi hiếm khi giận dỗi với Hạ Chiêu.Vì tôi biết nếu có giận dữ với anh thì cũng không ích gì.Tính cách của anh vô cùng điềm đạm, cho dù tôi có mắng anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ chỉ rũ mắt nghe tôi mắng.Sau đó, anh chiến tranh lạnh với tôi.Nhưng hôm đó, hình như vết thương trên trán rất đau.Tôi không kìm được mà hét vào mặt anh.Tiếng hét hơi lớn.Mọi người đều sợ hãi.Nửa ngày sau, tôi nghe thấy giọng nói của Tiểu Oánh Oánh.“Được rồi, chỉ là trầy xước chút thôi.”“Hồi nhỏ trèo cây, tôi bị ngã từ trên cây xuống cũng không có khóc đâu.” Cô ta cúi người trước mặt tôi, muốn xoa đầu như thể đang quan tâm đến tôi.Tôi né tránh.Chẳng qua cũng chỉ là để thể hiện cho người ta thấy cô ta tốt thế nào thôi mà.“Anh đưa em đi bệnh viện.”Giọng nói lạnh lùng của Hạ Chiêu vang lên bên tai tôi.Anh bế tôi lên, tôi giãy giụa, bị anh ôm chặt lấy.“Đừng làm loạn.”Tôi muốn anh thả tôi xuống, tôi đâu có bị gãy chân.Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt khó chịu ra mặt của Tiểu Oánh Oánh, tôi đã thay đổi quyết định.Tôi ôm chặt cổ Hạ Chiêu rồi mỉm cười với cô ta.Cô ta thực sự rất tức giận đấy.

CHƯƠNG 9

Tôi hiếm khi giận dỗi với Hạ Chiêu.

Vì tôi biết nếu có giận dữ với anh thì cũng không ích gì.

Tính cách của anh vô cùng điềm đạm, cho dù tôi có mắng anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ chỉ rũ mắt nghe tôi mắng.

Sau đó, anh chiến tranh lạnh với tôi.

Nhưng hôm đó, hình như vết thương trên trán rất đau.

Tôi không kìm được mà hét vào mặt anh.

Tiếng hét hơi lớn.

Mọi người đều sợ hãi.

Nửa ngày sau, tôi nghe thấy giọng nói của Tiểu Oánh Oánh.

“Được rồi, chỉ là trầy xước chút thôi.”

“Hồi nhỏ trèo cây, tôi bị ngã từ trên cây xuống cũng không có khóc đâu.”

 

Cô ta cúi người trước mặt tôi, muốn xoa đầu như thể đang quan tâm đến tôi.

Tôi né tránh.

Chẳng qua cũng chỉ là để thể hiện cho người ta thấy cô ta tốt thế nào thôi mà.

“Anh đưa em đi bệnh viện.”

Giọng nói lạnh lùng của Hạ Chiêu vang lên bên tai tôi.

Anh bế tôi lên, tôi giãy giụa, bị anh ôm chặt lấy.

“Đừng làm loạn.”

Tôi muốn anh thả tôi xuống, tôi đâu có bị gãy chân.

Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt khó chịu ra mặt của Tiểu Oánh Oánh, tôi đã thay đổi quyết định.

Tôi ôm chặt cổ Hạ Chiêu rồi mỉm cười với cô ta.

Cô ta thực sự rất tức giận đấy.

Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái TửTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,… CHƯƠNG 9Tôi hiếm khi giận dỗi với Hạ Chiêu.Vì tôi biết nếu có giận dữ với anh thì cũng không ích gì.Tính cách của anh vô cùng điềm đạm, cho dù tôi có mắng anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ chỉ rũ mắt nghe tôi mắng.Sau đó, anh chiến tranh lạnh với tôi.Nhưng hôm đó, hình như vết thương trên trán rất đau.Tôi không kìm được mà hét vào mặt anh.Tiếng hét hơi lớn.Mọi người đều sợ hãi.Nửa ngày sau, tôi nghe thấy giọng nói của Tiểu Oánh Oánh.“Được rồi, chỉ là trầy xước chút thôi.”“Hồi nhỏ trèo cây, tôi bị ngã từ trên cây xuống cũng không có khóc đâu.” Cô ta cúi người trước mặt tôi, muốn xoa đầu như thể đang quan tâm đến tôi.Tôi né tránh.Chẳng qua cũng chỉ là để thể hiện cho người ta thấy cô ta tốt thế nào thôi mà.“Anh đưa em đi bệnh viện.”Giọng nói lạnh lùng của Hạ Chiêu vang lên bên tai tôi.Anh bế tôi lên, tôi giãy giụa, bị anh ôm chặt lấy.“Đừng làm loạn.”Tôi muốn anh thả tôi xuống, tôi đâu có bị gãy chân.Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt khó chịu ra mặt của Tiểu Oánh Oánh, tôi đã thay đổi quyết định.Tôi ôm chặt cổ Hạ Chiêu rồi mỉm cười với cô ta.Cô ta thực sự rất tức giận đấy.

Chương 9: Chương 9