Trong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,…

Chương 12: Chương 12

Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái TửTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,… “Đoán xem em đang ở đâu nào?”Tôi cố gắng làm cho giọng nói của mình sinh động nhất có thể.Sau một khoảng lặng ngắn, anh thở dài.“Em đang ở trên tàu cao tốc đến Tây An.”“Anh đã bảo em đừng tới rồi mà.”“Em lúc nào cũng không chịu nghe lời.”Thực ra tôi cũng không biết phải nghe lời bao nhiêu mới được coi là nghe lời.Anh ấy luôn như vậy, sẽ luôn dùng một giọng đầy bất lực để nói với tôi, kiểu “Đấy, anh biết thế nào cũng sẽ vậy mà”.Tôi siết chặt tai nghe.“Em là bạn gái anh đó, em đến mừng sinh nhật anh không được sao?”“Em là bạn gái anh, nghe lời anh không được sao?”“Hạ Chiêu!”Đó là lần *****ên tôi lớn tiếng gọi tên anh ấy.Giọng anh đều đều, tự nhiên giải thích.“Ở đây rất đông người, cũng có rất nhiều fan, anh không thể chăm sóc em được.” Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh ngoài cửa tàu cao tốc, bao nhiêu đỉnh núi cứ thế lướt qua.Tôi gặng từng chữ hỏi anh:“Là anh không thể chăm sóc em hay không thể đồng thời chăm sóc cả em và Tiểu Oánh Oánh?”“...”Đúng vậy.Sáng nay Tiểu Oánh Oánh đã đăng trên Weibo cập nhật địa chỉ IP ở Tây An.Cô cũng đến Tây An để tìm Hạ Chiêu.Tôi không hiểu hà cớ gì mà người phụ nữ này cứ như âm hồn không tan thế kia.Hạ Chiêu cũng chưa từng nói chuyện này với tôi.“Cô ấy là con gái của ông chủ bọn anh.”“Cho nên? Anh vẫn luôn xem trọng cô ta? Chẳng phải anh đã hứa với em... sẽ không bao giờ tương tác với cô ta nữa sao?”Tôi cũng không biết tại sao, những khi đối diện với Hạ Chiêu, tôi rất dễ mủi lòng.Ví dụ như, tôi vừa mới nói những lời đó xong thì bật khóc.Nhưng đầu dây bên kia chỉ im lặng. Một lúc sau, tôi nghe thấy anh thở dài.“Đừng làm loạn.”“Anh không có thời gian dỗ em đâu.”Cúp máy.… Cúp máy rồi.Tôi đặt điện thoại trên chiếc bàn trước mặt, nhìn chằm chằm vào khung cảnh cứ lướt qua thành một đường thẳng.Đột nhiên, tàu tiến vào đường hầm.Trong bóng tối, hình ảnh tôi phản chiếu trên cửa kính, mắt đỏ hoe, sống mũi cùng cay xè.Là vậy đó, Hạ Chiêu của tôi đã bị một thứ gọi là “eSports” cướp mất rồi.Nó đã khiến anh danh tiếng lẫy lừng, lắm fan hâm mộ, và tiền bạc không kể xiết.Anh có thể dễ dàng tìm được mười mấy cô bạn gái như tôi.Thế mà tôi vẫn ở đây cãi nhau với anh.Tôi dời tầm mắt vào hộp bánh mình đang cầm trên tay.Vì đây là lần *****ên tôi làm bánh kem nên nó run run, méo mó.Tôi cười gượng.Đối với anh mà nói, việc mình tự tay làm bánh kem cũng có ý nghĩa gì đâu. 

“Đoán xem em đang ở đâu nào?”

Tôi cố gắng làm cho giọng nói của mình sinh động nhất có thể.

Sau một khoảng lặng ngắn, anh thở dài.

“Em đang ở trên tàu cao tốc đến Tây An.”

“Anh đã bảo em đừng tới rồi mà.”

“Em lúc nào cũng không chịu nghe lời.”

Thực ra tôi cũng không biết phải nghe lời bao nhiêu mới được coi là nghe lời.

Anh ấy luôn như vậy, sẽ luôn dùng một giọng đầy bất lực để nói với tôi, kiểu “Đấy, anh biết thế nào cũng sẽ vậy mà”.

Tôi siết chặt tai nghe.

“Em là bạn gái anh đó, em đến mừng sinh nhật anh không được sao?”

“Em là bạn gái anh, nghe lời anh không được sao?”

“Hạ Chiêu!”

Đó là lần *****ên tôi lớn tiếng gọi tên anh ấy.

Giọng anh đều đều, tự nhiên giải thích.

“Ở đây rất đông người, cũng có rất nhiều fan, anh không thể chăm sóc em được.”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh ngoài cửa tàu cao tốc, bao nhiêu đỉnh núi cứ thế lướt qua.

Tôi gặng từng chữ hỏi anh:

“Là anh không thể chăm sóc em hay không thể đồng thời chăm sóc cả em và Tiểu Oánh Oánh?”

“...”

Đúng vậy.

Sáng nay Tiểu Oánh Oánh đã đăng trên Weibo cập nhật địa chỉ IP ở Tây An.

Cô cũng đến Tây An để tìm Hạ Chiêu.

Tôi không hiểu hà cớ gì mà người phụ nữ này cứ như âm hồn không tan thế kia.

Hạ Chiêu cũng chưa từng nói chuyện này với tôi.

“Cô ấy là con gái của ông chủ bọn anh.”

“Cho nên? Anh vẫn luôn xem trọng cô ta? Chẳng phải anh đã hứa với em... sẽ không bao giờ tương tác với cô ta nữa sao?”

Tôi cũng không biết tại sao, những khi đối diện với Hạ Chiêu, tôi rất dễ mủi lòng.

Ví dụ như, tôi vừa mới nói những lời đó xong thì bật khóc.

Nhưng đầu dây bên kia chỉ im lặng.

 

Một lúc sau, tôi nghe thấy anh thở dài.

“Đừng làm loạn.”

“Anh không có thời gian dỗ em đâu.”

Cúp máy.

… Cúp máy rồi.

Tôi đặt điện thoại trên chiếc bàn trước mặt, nhìn chằm chằm vào khung cảnh cứ lướt qua thành một đường thẳng.

Đột nhiên, tàu tiến vào đường hầm.

Trong bóng tối, hình ảnh tôi phản chiếu trên cửa kính, mắt đỏ hoe, sống mũi cùng cay xè.

Là vậy đó, Hạ Chiêu của tôi đã bị một thứ gọi là “eSports” cướp mất rồi.

Nó đã khiến anh danh tiếng lẫy lừng, lắm fan hâm mộ, và tiền bạc không kể xiết.

Anh có thể dễ dàng tìm được mười mấy cô bạn gái như tôi.

Thế mà tôi vẫn ở đây cãi nhau với anh.

Tôi dời tầm mắt vào hộp bánh mình đang cầm trên tay.

Vì đây là lần *****ên tôi làm bánh kem nên nó run run, méo mó.

Tôi cười gượng.

Đối với anh mà nói, việc mình tự tay làm bánh kem cũng có ý nghĩa gì đâu.

 

Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái TửTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,… “Đoán xem em đang ở đâu nào?”Tôi cố gắng làm cho giọng nói của mình sinh động nhất có thể.Sau một khoảng lặng ngắn, anh thở dài.“Em đang ở trên tàu cao tốc đến Tây An.”“Anh đã bảo em đừng tới rồi mà.”“Em lúc nào cũng không chịu nghe lời.”Thực ra tôi cũng không biết phải nghe lời bao nhiêu mới được coi là nghe lời.Anh ấy luôn như vậy, sẽ luôn dùng một giọng đầy bất lực để nói với tôi, kiểu “Đấy, anh biết thế nào cũng sẽ vậy mà”.Tôi siết chặt tai nghe.“Em là bạn gái anh đó, em đến mừng sinh nhật anh không được sao?”“Em là bạn gái anh, nghe lời anh không được sao?”“Hạ Chiêu!”Đó là lần *****ên tôi lớn tiếng gọi tên anh ấy.Giọng anh đều đều, tự nhiên giải thích.“Ở đây rất đông người, cũng có rất nhiều fan, anh không thể chăm sóc em được.” Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh ngoài cửa tàu cao tốc, bao nhiêu đỉnh núi cứ thế lướt qua.Tôi gặng từng chữ hỏi anh:“Là anh không thể chăm sóc em hay không thể đồng thời chăm sóc cả em và Tiểu Oánh Oánh?”“...”Đúng vậy.Sáng nay Tiểu Oánh Oánh đã đăng trên Weibo cập nhật địa chỉ IP ở Tây An.Cô cũng đến Tây An để tìm Hạ Chiêu.Tôi không hiểu hà cớ gì mà người phụ nữ này cứ như âm hồn không tan thế kia.Hạ Chiêu cũng chưa từng nói chuyện này với tôi.“Cô ấy là con gái của ông chủ bọn anh.”“Cho nên? Anh vẫn luôn xem trọng cô ta? Chẳng phải anh đã hứa với em... sẽ không bao giờ tương tác với cô ta nữa sao?”Tôi cũng không biết tại sao, những khi đối diện với Hạ Chiêu, tôi rất dễ mủi lòng.Ví dụ như, tôi vừa mới nói những lời đó xong thì bật khóc.Nhưng đầu dây bên kia chỉ im lặng. Một lúc sau, tôi nghe thấy anh thở dài.“Đừng làm loạn.”“Anh không có thời gian dỗ em đâu.”Cúp máy.… Cúp máy rồi.Tôi đặt điện thoại trên chiếc bàn trước mặt, nhìn chằm chằm vào khung cảnh cứ lướt qua thành một đường thẳng.Đột nhiên, tàu tiến vào đường hầm.Trong bóng tối, hình ảnh tôi phản chiếu trên cửa kính, mắt đỏ hoe, sống mũi cùng cay xè.Là vậy đó, Hạ Chiêu của tôi đã bị một thứ gọi là “eSports” cướp mất rồi.Nó đã khiến anh danh tiếng lẫy lừng, lắm fan hâm mộ, và tiền bạc không kể xiết.Anh có thể dễ dàng tìm được mười mấy cô bạn gái như tôi.Thế mà tôi vẫn ở đây cãi nhau với anh.Tôi dời tầm mắt vào hộp bánh mình đang cầm trên tay.Vì đây là lần *****ên tôi làm bánh kem nên nó run run, méo mó.Tôi cười gượng.Đối với anh mà nói, việc mình tự tay làm bánh kem cũng có ý nghĩa gì đâu. 

Chương 12: Chương 12