Tác giả:

Hôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới của tôi và Chu Tự Tân. Tôi đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, chờ anh ấy tan làm về để cùng ăn mừng. Nhưng từ miệng tài xế, tôi mới biết hôm nay anh ấy đã đến dự buổi họp mặt bạn học cấp ba. “Họp mặt bạn học cấp ba.” Tôi khẽ cau mày, mơ hồ nhớ lại hình như có nhận được lời mời. Tôi cũng đã nhận được một tấm thiệp mời, nhưng vốn không thích những nơi ồn ào, nên tôi đã không đi. Sợ rằng anh ấy uống quá chén, tôi khoác thêm một chiếc áo rồi đi đón anh ấy. Phòng tiệc được thiết kế theo phong cách kiến trúc cổ của Trung Quốc, cửa phòng nửa khép nửa mở, trang trí hoa văn chạm khắc tinh xảo. Từ xa, tôi đã thấy Chu Tự Tân đang được bao quanh bởi một nhóm người. Chiếc áo sơ mi đen của anh mở đến chiếc khuy thứ hai, tóc xoăn trước trán rủ xuống, che đi một phần ánh mắt đầy ngạo nghễ và bất kham. Cả người anh ấy toát lên vẻ quý phái và phong thái của một lãnh đạo, nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, dường như bản năng đã khiến anh ấy sở hữu những…

Chương 22: Chương 22

Mười Năm Hôn NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới của tôi và Chu Tự Tân. Tôi đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, chờ anh ấy tan làm về để cùng ăn mừng. Nhưng từ miệng tài xế, tôi mới biết hôm nay anh ấy đã đến dự buổi họp mặt bạn học cấp ba. “Họp mặt bạn học cấp ba.” Tôi khẽ cau mày, mơ hồ nhớ lại hình như có nhận được lời mời. Tôi cũng đã nhận được một tấm thiệp mời, nhưng vốn không thích những nơi ồn ào, nên tôi đã không đi. Sợ rằng anh ấy uống quá chén, tôi khoác thêm một chiếc áo rồi đi đón anh ấy. Phòng tiệc được thiết kế theo phong cách kiến trúc cổ của Trung Quốc, cửa phòng nửa khép nửa mở, trang trí hoa văn chạm khắc tinh xảo. Từ xa, tôi đã thấy Chu Tự Tân đang được bao quanh bởi một nhóm người. Chiếc áo sơ mi đen của anh mở đến chiếc khuy thứ hai, tóc xoăn trước trán rủ xuống, che đi một phần ánh mắt đầy ngạo nghễ và bất kham. Cả người anh ấy toát lên vẻ quý phái và phong thái của một lãnh đạo, nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, dường như bản năng đã khiến anh ấy sở hữu những… Cảnh sát không thể giải mã được khẩu hình đó nên đã tìm đến những người quen thuộc với họ để hỏi ý kiến.Mọi người đều tỏ ra hoang mang.Nhưng tôi thì giật mình trong thoáng chốc.“Ngõ Thập Tự.”Đó là ngõ nơi Chu Tự Tân đã cứu tôi, từ rất lâu trước đây, con ngõ này vì xây đường mà bị mất tên gốc, giờ chỉ được gọi theo tên con đường.Ngoại trừ những người sống quanh ngõ từ nhỏ, rất ít người biết đến tên này.Tô Tô làm sao có thể biết được điều đó.Cảnh sát khi nghe xong đã lập tức đưa tôi đến Ngõ Thập Tự.Tốc độ nhanh như bay.Chu Tự Tân đã mất tích nhiều ngày.Rất nhiều người đoán rằng anh đã tìm cách trốn ra nước ngoài từ lâu.Vậy nên, lúc này, tất cả mọi người đều đang đánh cược.Cược rằng Chu Tự Tân chưa biết manh mối này, cược rằng anh vẫn còn đang tìm kiếm.Cược rằng vì bí mật khiến anh lo sợ này, anh đã trì hoãn việc đào thoát ra nước ngoài.Cược rằng vì bí mật này, anh sẵn sàng đánh đổi cả bản thân mình.Đây là một canh bạc mà ai cũng cho rằng hi vọng rất mong manh.Bí mật nào có thể quan trọng hơn tự do của cả phần đời còn lại?Bầu trời bỗng nhiên đổ mưa.Khi chiếc xe cảnh sát đến được ngõ mới sửa, tất cả mọi người đều sững sờ.Chu Tự Tân, trong bộ đồ đen, quỳ trên mặt đất, từng chút một lật tìm những mảnh ngói trong ngõ.Đôi tay của anh đã lấm lem m.á.u và bùn đất hòa lẫn vào nhau.Cuối cùng, dưới một mảnh ngói lỏng lẻo, anh đã tìm thấy chiếc USB chứa bí mật của mình.Cảnh sát đến đúng lúc đó.Vô số s.ú.n.g đã chĩa vào anh: “Đừng cử động.”Chu Tự Tân đứng dậy, ánh mắt quét qua chúng tôi, rồi dừng lại ở tôi giữa đám đông.Hôm nay tôi mặc một chiếc váy trắng, dễ bị vấy bẩn.Nhưng một cảnh sát tốt bụng đã che ô cho tôi.Chu Tự Tân nhìn tôi, nở nụ cười và bẻ gãy chiếc USB.Một vài cảnh sát tiến từng bước về phía anh, nhưng anh không để mắt đến họ, ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào tôi.Lúc đó, tôi mới nhận ra, Chu Tự Tân không mang theo ô.Đến thời điểm này, việc có mang ô hay không thật sự không còn quan trọng.Nhưng không hiểu sao, tôi lại bất chợt nghĩ đến điều đó.Chu Tự Tân, không mang theo ô.“Tiểu Quỳnh, anh từng nghĩ rằng con của chúng ta sẽ là một bé gái đáng yêu giống em, anh đã nghĩ ra tên cho con rồi…Tiểu Quỳnh, thực ra anh định ổn định ở nước ngoài rồi quay về đón em, lúc đó anh sẽ đưa con đi cùng…Tiểu Quỳnh, khi 17 tuổi, anh luôn nghĩ rằng, nếu người em yêu là anh thì tốt biết mấy.

Cảnh sát không thể giải mã được khẩu hình đó nên đã tìm đến những người quen thuộc với họ để hỏi ý kiến.

Mọi người đều tỏ ra hoang mang.

Nhưng tôi thì giật mình trong thoáng chốc.

“Ngõ Thập Tự.”

Đó là ngõ nơi Chu Tự Tân đã cứu tôi, từ rất lâu trước đây, con ngõ này vì xây đường mà bị mất tên gốc, giờ chỉ được gọi theo tên con đường.

Ngoại trừ những người sống quanh ngõ từ nhỏ, rất ít người biết đến tên này.

Tô Tô làm sao có thể biết được điều đó.

Cảnh sát khi nghe xong đã lập tức đưa tôi đến Ngõ Thập Tự.

Tốc độ nhanh như bay.

Chu Tự Tân đã mất tích nhiều ngày.

Rất nhiều người đoán rằng anh đã tìm cách trốn ra nước ngoài từ lâu.

Vậy nên, lúc này, tất cả mọi người đều đang đánh cược.

Cược rằng Chu Tự Tân chưa biết manh mối này, cược rằng anh vẫn còn đang tìm kiếm.

Cược rằng vì bí mật khiến anh lo sợ này, anh đã trì hoãn việc đào thoát ra nước ngoài.

Cược rằng vì bí mật này, anh sẵn sàng đánh đổi cả bản thân mình.

Đây là một canh bạc mà ai cũng cho rằng hi vọng rất mong manh.

Bí mật nào có thể quan trọng hơn tự do của cả phần đời còn lại?

Bầu trời bỗng nhiên đổ mưa.

Khi chiếc xe cảnh sát đến được ngõ mới sửa, tất cả mọi người đều sững sờ.

Chu Tự Tân, trong bộ đồ đen, quỳ trên mặt đất, từng chút một lật tìm những mảnh ngói trong ngõ.

Đôi tay của anh đã lấm lem m.á.u và bùn đất hòa lẫn vào nhau.

Cuối cùng, dưới một mảnh ngói lỏng lẻo, anh đã tìm thấy chiếc USB chứa bí mật của mình.

Cảnh sát đến đúng lúc đó.

Vô số s.ú.n.g đã chĩa vào anh: “Đừng cử động.”

Chu Tự Tân đứng dậy, ánh mắt quét qua chúng tôi, rồi dừng lại ở tôi giữa đám đông.

Hôm nay tôi mặc một chiếc váy trắng, dễ bị vấy bẩn.

Nhưng một cảnh sát tốt bụng đã che ô cho tôi.

Chu Tự Tân nhìn tôi, nở nụ cười và bẻ gãy chiếc USB.

Một vài cảnh sát tiến từng bước về phía anh, nhưng anh không để mắt đến họ, ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào tôi.

Lúc đó, tôi mới nhận ra, Chu Tự Tân không mang theo ô.

Đến thời điểm này, việc có mang ô hay không thật sự không còn quan trọng.

Nhưng không hiểu sao, tôi lại bất chợt nghĩ đến điều đó.

Chu Tự Tân, không mang theo ô.

“Tiểu Quỳnh, anh từng nghĩ rằng con của chúng ta sẽ là một bé gái đáng yêu giống em, anh đã nghĩ ra tên cho con rồi…

Tiểu Quỳnh, thực ra anh định ổn định ở nước ngoài rồi quay về đón em, lúc đó anh sẽ đưa con đi cùng…

Tiểu Quỳnh, khi 17 tuổi, anh luôn nghĩ rằng, nếu người em yêu là anh thì tốt biết mấy.

Mười Năm Hôn NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới của tôi và Chu Tự Tân. Tôi đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, chờ anh ấy tan làm về để cùng ăn mừng. Nhưng từ miệng tài xế, tôi mới biết hôm nay anh ấy đã đến dự buổi họp mặt bạn học cấp ba. “Họp mặt bạn học cấp ba.” Tôi khẽ cau mày, mơ hồ nhớ lại hình như có nhận được lời mời. Tôi cũng đã nhận được một tấm thiệp mời, nhưng vốn không thích những nơi ồn ào, nên tôi đã không đi. Sợ rằng anh ấy uống quá chén, tôi khoác thêm một chiếc áo rồi đi đón anh ấy. Phòng tiệc được thiết kế theo phong cách kiến trúc cổ của Trung Quốc, cửa phòng nửa khép nửa mở, trang trí hoa văn chạm khắc tinh xảo. Từ xa, tôi đã thấy Chu Tự Tân đang được bao quanh bởi một nhóm người. Chiếc áo sơ mi đen của anh mở đến chiếc khuy thứ hai, tóc xoăn trước trán rủ xuống, che đi một phần ánh mắt đầy ngạo nghễ và bất kham. Cả người anh ấy toát lên vẻ quý phái và phong thái của một lãnh đạo, nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, dường như bản năng đã khiến anh ấy sở hữu những… Cảnh sát không thể giải mã được khẩu hình đó nên đã tìm đến những người quen thuộc với họ để hỏi ý kiến.Mọi người đều tỏ ra hoang mang.Nhưng tôi thì giật mình trong thoáng chốc.“Ngõ Thập Tự.”Đó là ngõ nơi Chu Tự Tân đã cứu tôi, từ rất lâu trước đây, con ngõ này vì xây đường mà bị mất tên gốc, giờ chỉ được gọi theo tên con đường.Ngoại trừ những người sống quanh ngõ từ nhỏ, rất ít người biết đến tên này.Tô Tô làm sao có thể biết được điều đó.Cảnh sát khi nghe xong đã lập tức đưa tôi đến Ngõ Thập Tự.Tốc độ nhanh như bay.Chu Tự Tân đã mất tích nhiều ngày.Rất nhiều người đoán rằng anh đã tìm cách trốn ra nước ngoài từ lâu.Vậy nên, lúc này, tất cả mọi người đều đang đánh cược.Cược rằng Chu Tự Tân chưa biết manh mối này, cược rằng anh vẫn còn đang tìm kiếm.Cược rằng vì bí mật khiến anh lo sợ này, anh đã trì hoãn việc đào thoát ra nước ngoài.Cược rằng vì bí mật này, anh sẵn sàng đánh đổi cả bản thân mình.Đây là một canh bạc mà ai cũng cho rằng hi vọng rất mong manh.Bí mật nào có thể quan trọng hơn tự do của cả phần đời còn lại?Bầu trời bỗng nhiên đổ mưa.Khi chiếc xe cảnh sát đến được ngõ mới sửa, tất cả mọi người đều sững sờ.Chu Tự Tân, trong bộ đồ đen, quỳ trên mặt đất, từng chút một lật tìm những mảnh ngói trong ngõ.Đôi tay của anh đã lấm lem m.á.u và bùn đất hòa lẫn vào nhau.Cuối cùng, dưới một mảnh ngói lỏng lẻo, anh đã tìm thấy chiếc USB chứa bí mật của mình.Cảnh sát đến đúng lúc đó.Vô số s.ú.n.g đã chĩa vào anh: “Đừng cử động.”Chu Tự Tân đứng dậy, ánh mắt quét qua chúng tôi, rồi dừng lại ở tôi giữa đám đông.Hôm nay tôi mặc một chiếc váy trắng, dễ bị vấy bẩn.Nhưng một cảnh sát tốt bụng đã che ô cho tôi.Chu Tự Tân nhìn tôi, nở nụ cười và bẻ gãy chiếc USB.Một vài cảnh sát tiến từng bước về phía anh, nhưng anh không để mắt đến họ, ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào tôi.Lúc đó, tôi mới nhận ra, Chu Tự Tân không mang theo ô.Đến thời điểm này, việc có mang ô hay không thật sự không còn quan trọng.Nhưng không hiểu sao, tôi lại bất chợt nghĩ đến điều đó.Chu Tự Tân, không mang theo ô.“Tiểu Quỳnh, anh từng nghĩ rằng con của chúng ta sẽ là một bé gái đáng yêu giống em, anh đã nghĩ ra tên cho con rồi…Tiểu Quỳnh, thực ra anh định ổn định ở nước ngoài rồi quay về đón em, lúc đó anh sẽ đưa con đi cùng…Tiểu Quỳnh, khi 17 tuổi, anh luôn nghĩ rằng, nếu người em yêu là anh thì tốt biết mấy.

Chương 22: Chương 22