Hôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới của tôi và Chu Tự Tân. Tôi đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, chờ anh ấy tan làm về để cùng ăn mừng. Nhưng từ miệng tài xế, tôi mới biết hôm nay anh ấy đã đến dự buổi họp mặt bạn học cấp ba. “Họp mặt bạn học cấp ba.” Tôi khẽ cau mày, mơ hồ nhớ lại hình như có nhận được lời mời. Tôi cũng đã nhận được một tấm thiệp mời, nhưng vốn không thích những nơi ồn ào, nên tôi đã không đi. Sợ rằng anh ấy uống quá chén, tôi khoác thêm một chiếc áo rồi đi đón anh ấy. Phòng tiệc được thiết kế theo phong cách kiến trúc cổ của Trung Quốc, cửa phòng nửa khép nửa mở, trang trí hoa văn chạm khắc tinh xảo. Từ xa, tôi đã thấy Chu Tự Tân đang được bao quanh bởi một nhóm người. Chiếc áo sơ mi đen của anh mở đến chiếc khuy thứ hai, tóc xoăn trước trán rủ xuống, che đi một phần ánh mắt đầy ngạo nghễ và bất kham. Cả người anh ấy toát lên vẻ quý phái và phong thái của một lãnh đạo, nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, dường như bản năng đã khiến anh ấy sở hữu những…
Chương 31: Chương 31
Mười Năm Hôn NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới của tôi và Chu Tự Tân. Tôi đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, chờ anh ấy tan làm về để cùng ăn mừng. Nhưng từ miệng tài xế, tôi mới biết hôm nay anh ấy đã đến dự buổi họp mặt bạn học cấp ba. “Họp mặt bạn học cấp ba.” Tôi khẽ cau mày, mơ hồ nhớ lại hình như có nhận được lời mời. Tôi cũng đã nhận được một tấm thiệp mời, nhưng vốn không thích những nơi ồn ào, nên tôi đã không đi. Sợ rằng anh ấy uống quá chén, tôi khoác thêm một chiếc áo rồi đi đón anh ấy. Phòng tiệc được thiết kế theo phong cách kiến trúc cổ của Trung Quốc, cửa phòng nửa khép nửa mở, trang trí hoa văn chạm khắc tinh xảo. Từ xa, tôi đã thấy Chu Tự Tân đang được bao quanh bởi một nhóm người. Chiếc áo sơ mi đen của anh mở đến chiếc khuy thứ hai, tóc xoăn trước trán rủ xuống, che đi một phần ánh mắt đầy ngạo nghễ và bất kham. Cả người anh ấy toát lên vẻ quý phái và phong thái của một lãnh đạo, nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, dường như bản năng đã khiến anh ấy sở hữu những… Khi đó cô mặc một chiếc váy trắng dính đầy bùn đất, đôi mắt ngấn lệ kéo lấy tay áo anh, vừa sợ vừa biết ơn.Chu Tự Tân mãi mãi không quên ánh mắt của cô lúc ấy.Đôi mắt trong trẻo của cô chỉ phản chiếu hình bóng của anh.“Cảm ơn anh.Chu Tự Tân, anh thật sự là người tốt.”Khoảnh khắc đó, anh biết rằng hôm nay mình sẽ không kịp bắt chuyến thuyền này.Anh không muốn trở thành kẻ xấu trong ký ức *****ên của Giang Tuyết Quỳnh về mình.Dù bản chất của anh có mục nát, xấu xa đến đâu, nhưng anh vẫn muốn đứng trước mặt cô mà không vương chút bụi trần nào.Cuối cùng, anh tìm thấy chiếc USB.Và anh cũng gặp lại Giang Tuyết Quỳnh.Cô đứng đó trong bộ váy trắng, được bao quanh bởi những người bảo vệ và che mưa bằng chiếc ô.Cô có cả một bầu trời rực rỡ ánh sáng.Còn anh thì đã ngã vào bùn đất.Thực ra, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô.Muốn nói rằng anh yêu cô, muốn nói lời xin lỗi.Nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể thốt ra một câu không trọn vẹn.“Em mặc váy trắng, thật đẹp.”Cơn mưa ngày hôm đó kéo dài không ngớt.Anh mặc một bộ đồ đen, quần áo loang lổ máu.Toàn thân anh chìm trong bóng tối, chỉ có chiếc nhẫn trơn trên tay là được anh lau sạch đến mức sáng lấp lánh.Ngoại truyện của Đàm Hứa: “Vĩnh Hằng”Vào ngày thứ ba sau khi mẹ mất, khi cha anh, người từng tỏ ra yêu thương mẹ trước mặt mọi người đã dẫn theo một người phụ nữ mới về nhà, Đàm Hứa đã bắt đầu nghi ngờ về sự tồn tại của tình yêu và vĩnh hằng.Từ nhỏ, Đàm Hứa đã được cưng chiều như một ngôi sao, chưa từng nếm trải bất cứ khó khăn nào.Vì vậy, tình yêu và thù hận với anh đều rất rõ ràng, thẳng thắn.Anh đã đổ cả ly rượu vang đỏ lên đầu người phụ nữ kia và cha mình trước mặt mọi người.Người phụ nữ đó giả vờ khóc, nhưng khi không có ai xung quanh, bà ta đã lộ ra bộ mặt thật và nói những lời cay độc với anh:“Với cái tính xấu không biết kiềm chế của mày, sẽ chẳng ai thích mày đâu.Dù có người nào đó vì vẻ ngoài và gia thế của mày mà đến gần, họ chắc chắn cũng sẽ rời bỏ mày vì cái tính cách khủng khiếp của mày.”Đàm Hứa giữ vẻ mặt lạnh lùng và gọi bảo vệ đuổi bà ta ra khỏi nhà.Lúc đó, gia đình Đàm vẫn do ông bà nội của anh quản lý, họ luôn yêu thương Đàm Hứa nhất.Dù cha anh có căm ghét anh đến tận xương tủy, ông ta cũng không làm được gì.Gia đình Đàm vốn nổi tiếng chính trực, nhưng cha anh đã làm ông nội tức giận đến mức bị đột quỵ.Sau đó, ông đã đuổi cha anh ra khỏi nhà và dồn hết tâm huyết vào Đàm Hứa.Nhìn cha và người phụ nữ kia rời khỏi ngôi nhà với dáng vẻ thảm hại, Đàm Hứa nghĩ.Không.
Khi đó cô mặc một chiếc váy trắng dính đầy bùn đất, đôi mắt ngấn lệ kéo lấy tay áo anh, vừa sợ vừa biết ơn.
Chu Tự Tân mãi mãi không quên ánh mắt của cô lúc ấy.
Đôi mắt trong trẻo của cô chỉ phản chiếu hình bóng của anh.
“Cảm ơn anh.
Chu Tự Tân, anh thật sự là người tốt.”
Khoảnh khắc đó, anh biết rằng hôm nay mình sẽ không kịp bắt chuyến thuyền này.
Anh không muốn trở thành kẻ xấu trong ký ức *****ên của Giang Tuyết Quỳnh về mình.
Dù bản chất của anh có mục nát, xấu xa đến đâu, nhưng anh vẫn muốn đứng trước mặt cô mà không vương chút bụi trần nào.
Cuối cùng, anh tìm thấy chiếc USB.
Và anh cũng gặp lại Giang Tuyết Quỳnh.
Cô đứng đó trong bộ váy trắng, được bao quanh bởi những người bảo vệ và che mưa bằng chiếc ô.
Cô có cả một bầu trời rực rỡ ánh sáng.
Còn anh thì đã ngã vào bùn đất.
Thực ra, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô.
Muốn nói rằng anh yêu cô, muốn nói lời xin lỗi.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể thốt ra một câu không trọn vẹn.
“Em mặc váy trắng, thật đẹp.”
Cơn mưa ngày hôm đó kéo dài không ngớt.
Anh mặc một bộ đồ đen, quần áo loang lổ máu.
Toàn thân anh chìm trong bóng tối, chỉ có chiếc nhẫn trơn trên tay là được anh lau sạch đến mức sáng lấp lánh.
Ngoại truyện của Đàm Hứa: “Vĩnh Hằng”
Vào ngày thứ ba sau khi mẹ mất, khi cha anh, người từng tỏ ra yêu thương mẹ trước mặt mọi người đã dẫn theo một người phụ nữ mới về nhà, Đàm Hứa đã bắt đầu nghi ngờ về sự tồn tại của tình yêu và vĩnh hằng.
Từ nhỏ, Đàm Hứa đã được cưng chiều như một ngôi sao, chưa từng nếm trải bất cứ khó khăn nào.
Vì vậy, tình yêu và thù hận với anh đều rất rõ ràng, thẳng thắn.
Anh đã đổ cả ly rượu vang đỏ lên đầu người phụ nữ kia và cha mình trước mặt mọi người.
Người phụ nữ đó giả vờ khóc, nhưng khi không có ai xung quanh, bà ta đã lộ ra bộ mặt thật và nói những lời cay độc với anh:
“Với cái tính xấu không biết kiềm chế của mày, sẽ chẳng ai thích mày đâu.
Dù có người nào đó vì vẻ ngoài và gia thế của mày mà đến gần, họ chắc chắn cũng sẽ rời bỏ mày vì cái tính cách khủng khiếp của mày.”
Đàm Hứa giữ vẻ mặt lạnh lùng và gọi bảo vệ đuổi bà ta ra khỏi nhà.
Lúc đó, gia đình Đàm vẫn do ông bà nội của anh quản lý, họ luôn yêu thương Đàm Hứa nhất.
Dù cha anh có căm ghét anh đến tận xương tủy, ông ta cũng không làm được gì.
Gia đình Đàm vốn nổi tiếng chính trực, nhưng cha anh đã làm ông nội tức giận đến mức bị đột quỵ.
Sau đó, ông đã đuổi cha anh ra khỏi nhà và dồn hết tâm huyết vào Đàm Hứa.
Nhìn cha và người phụ nữ kia rời khỏi ngôi nhà với dáng vẻ thảm hại, Đàm Hứa nghĩ.
Không.
Mười Năm Hôn NhânTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới của tôi và Chu Tự Tân. Tôi đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, chờ anh ấy tan làm về để cùng ăn mừng. Nhưng từ miệng tài xế, tôi mới biết hôm nay anh ấy đã đến dự buổi họp mặt bạn học cấp ba. “Họp mặt bạn học cấp ba.” Tôi khẽ cau mày, mơ hồ nhớ lại hình như có nhận được lời mời. Tôi cũng đã nhận được một tấm thiệp mời, nhưng vốn không thích những nơi ồn ào, nên tôi đã không đi. Sợ rằng anh ấy uống quá chén, tôi khoác thêm một chiếc áo rồi đi đón anh ấy. Phòng tiệc được thiết kế theo phong cách kiến trúc cổ của Trung Quốc, cửa phòng nửa khép nửa mở, trang trí hoa văn chạm khắc tinh xảo. Từ xa, tôi đã thấy Chu Tự Tân đang được bao quanh bởi một nhóm người. Chiếc áo sơ mi đen của anh mở đến chiếc khuy thứ hai, tóc xoăn trước trán rủ xuống, che đi một phần ánh mắt đầy ngạo nghễ và bất kham. Cả người anh ấy toát lên vẻ quý phái và phong thái của một lãnh đạo, nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, dường như bản năng đã khiến anh ấy sở hữu những… Khi đó cô mặc một chiếc váy trắng dính đầy bùn đất, đôi mắt ngấn lệ kéo lấy tay áo anh, vừa sợ vừa biết ơn.Chu Tự Tân mãi mãi không quên ánh mắt của cô lúc ấy.Đôi mắt trong trẻo của cô chỉ phản chiếu hình bóng của anh.“Cảm ơn anh.Chu Tự Tân, anh thật sự là người tốt.”Khoảnh khắc đó, anh biết rằng hôm nay mình sẽ không kịp bắt chuyến thuyền này.Anh không muốn trở thành kẻ xấu trong ký ức *****ên của Giang Tuyết Quỳnh về mình.Dù bản chất của anh có mục nát, xấu xa đến đâu, nhưng anh vẫn muốn đứng trước mặt cô mà không vương chút bụi trần nào.Cuối cùng, anh tìm thấy chiếc USB.Và anh cũng gặp lại Giang Tuyết Quỳnh.Cô đứng đó trong bộ váy trắng, được bao quanh bởi những người bảo vệ và che mưa bằng chiếc ô.Cô có cả một bầu trời rực rỡ ánh sáng.Còn anh thì đã ngã vào bùn đất.Thực ra, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô.Muốn nói rằng anh yêu cô, muốn nói lời xin lỗi.Nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể thốt ra một câu không trọn vẹn.“Em mặc váy trắng, thật đẹp.”Cơn mưa ngày hôm đó kéo dài không ngớt.Anh mặc một bộ đồ đen, quần áo loang lổ máu.Toàn thân anh chìm trong bóng tối, chỉ có chiếc nhẫn trơn trên tay là được anh lau sạch đến mức sáng lấp lánh.Ngoại truyện của Đàm Hứa: “Vĩnh Hằng”Vào ngày thứ ba sau khi mẹ mất, khi cha anh, người từng tỏ ra yêu thương mẹ trước mặt mọi người đã dẫn theo một người phụ nữ mới về nhà, Đàm Hứa đã bắt đầu nghi ngờ về sự tồn tại của tình yêu và vĩnh hằng.Từ nhỏ, Đàm Hứa đã được cưng chiều như một ngôi sao, chưa từng nếm trải bất cứ khó khăn nào.Vì vậy, tình yêu và thù hận với anh đều rất rõ ràng, thẳng thắn.Anh đã đổ cả ly rượu vang đỏ lên đầu người phụ nữ kia và cha mình trước mặt mọi người.Người phụ nữ đó giả vờ khóc, nhưng khi không có ai xung quanh, bà ta đã lộ ra bộ mặt thật và nói những lời cay độc với anh:“Với cái tính xấu không biết kiềm chế của mày, sẽ chẳng ai thích mày đâu.Dù có người nào đó vì vẻ ngoài và gia thế của mày mà đến gần, họ chắc chắn cũng sẽ rời bỏ mày vì cái tính cách khủng khiếp của mày.”Đàm Hứa giữ vẻ mặt lạnh lùng và gọi bảo vệ đuổi bà ta ra khỏi nhà.Lúc đó, gia đình Đàm vẫn do ông bà nội của anh quản lý, họ luôn yêu thương Đàm Hứa nhất.Dù cha anh có căm ghét anh đến tận xương tủy, ông ta cũng không làm được gì.Gia đình Đàm vốn nổi tiếng chính trực, nhưng cha anh đã làm ông nội tức giận đến mức bị đột quỵ.Sau đó, ông đã đuổi cha anh ra khỏi nhà và dồn hết tâm huyết vào Đàm Hứa.Nhìn cha và người phụ nữ kia rời khỏi ngôi nhà với dáng vẻ thảm hại, Đàm Hứa nghĩ.Không.