Trời u ám, sấm cuồn cuộn ẩn mình trong đám mây, không khí ngập tràn hơi ẩm dính dấp, nồng đậm một bộ dáng gió thổi mưa giông trước cơn bão sắp đến. Diệp Diệu An từ chiếc khung thêu ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua khung cửa sổ hoa gỗ lim nhìn ra bên ngoài, có thể thoáng thấy cây hòe gai trong sân còn chưa rơi rụng, từng chùm trắng sáng, căng mọng, dạt dào sức sống. “Trời tối thế này, cô nương để ý đến mắt, đừng thêu nữa.” Xuân Lan thắp đèn, trong phòng sáng lên một chút. Diệp Diệu An thu hồi ánh mắt, xoa xoa cái cổ đau nhức, nhỏ giọng nói: “Không sao, nếu chậm hơn thì sẽ thêu không xong, dù sao cũng là một phần tâm tư dành cho tỷ tỷ, không thể qua loa.” Xuân Lan đã theo nàng nhiều năm, biết tính tình chủ tử, nói chuyện cũng không gò bó, nhíu mày: “Cô nương đúng là tốt tính, nhiệt tình thay người khác làm áo cưới. Ai cũng biết rằng Trương đại nhân có ý với cô nương chúng ta... Lại hay thật, lại để kẻ kia cướp trước.” “Cướp cái gì mà cướp, nói bậy như vậy không sợ người ta cười sao.”…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...