Trời u ám, sấm cuồn cuộn ẩn mình trong đám mây, không khí ngập tràn hơi ẩm dính dấp, nồng đậm một bộ dáng gió thổi mưa giông trước cơn bão sắp đến. Diệp Diệu An từ chiếc khung thêu ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua khung cửa sổ hoa gỗ lim nhìn ra bên ngoài, có thể thoáng thấy cây hòe gai trong sân còn chưa rơi rụng, từng chùm trắng sáng, căng mọng, dạt dào sức sống. “Trời tối thế này, cô nương để ý đến mắt, đừng thêu nữa.” Xuân Lan thắp đèn, trong phòng sáng lên một chút. Diệp Diệu An thu hồi ánh mắt, xoa xoa cái cổ đau nhức, nhỏ giọng nói: “Không sao, nếu chậm hơn thì sẽ thêu không xong, dù sao cũng là một phần tâm tư dành cho tỷ tỷ, không thể qua loa.” Xuân Lan đã theo nàng nhiều năm, biết tính tình chủ tử, nói chuyện cũng không gò bó, nhíu mày: “Cô nương đúng là tốt tính, nhiệt tình thay người khác làm áo cưới. Ai cũng biết rằng Trương đại nhân có ý với cô nương chúng ta... Lại hay thật, lại để kẻ kia cướp trước.” “Cướp cái gì mà cướp, nói bậy như vậy không sợ người ta cười sao.”…
Chương 32: Chương 32
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTrời u ám, sấm cuồn cuộn ẩn mình trong đám mây, không khí ngập tràn hơi ẩm dính dấp, nồng đậm một bộ dáng gió thổi mưa giông trước cơn bão sắp đến. Diệp Diệu An từ chiếc khung thêu ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua khung cửa sổ hoa gỗ lim nhìn ra bên ngoài, có thể thoáng thấy cây hòe gai trong sân còn chưa rơi rụng, từng chùm trắng sáng, căng mọng, dạt dào sức sống. “Trời tối thế này, cô nương để ý đến mắt, đừng thêu nữa.” Xuân Lan thắp đèn, trong phòng sáng lên một chút. Diệp Diệu An thu hồi ánh mắt, xoa xoa cái cổ đau nhức, nhỏ giọng nói: “Không sao, nếu chậm hơn thì sẽ thêu không xong, dù sao cũng là một phần tâm tư dành cho tỷ tỷ, không thể qua loa.” Xuân Lan đã theo nàng nhiều năm, biết tính tình chủ tử, nói chuyện cũng không gò bó, nhíu mày: “Cô nương đúng là tốt tính, nhiệt tình thay người khác làm áo cưới. Ai cũng biết rằng Trương đại nhân có ý với cô nương chúng ta... Lại hay thật, lại để kẻ kia cướp trước.” “Cướp cái gì mà cướp, nói bậy như vậy không sợ người ta cười sao.”… Lý Chuẩn nhìn vẻ giận dữ kìm nén hiện lên trên khuôn mặt thiếu nữ trước mắt, trong lòng đột nhiên có thêm vài phần chắc chắn, bàn tay nắm chén hơi thả lỏng."Vừa rồi là ta uống say nói bậy, toàn bộ đều không tính." Hắn đưa tay ra, muốn lau vết tro trên mặt Diệp Diệu An: "Giống con mèo nhỏ nhem nhuốc."Diệp Diệu An vội vàng lùi lại, mím chặt môi, khiến tay hắn hụt hẫng. Diệp Diệu An muốn nổi giận, khóc lóc om sòm, mắng hắn cam tâm tình nguyện làm kẻ khốn đội mũ xanh. Nhưng giáo dưỡng không cho phép nàng làm như vậy, cố giữ chút tự trọng đang bên bờ vực vỡ, một chữ cũng không thốt ra."Ta..." Lý Chuẩn nói được một nửa, rồi dừng lại.Thời cuộc có biến, ta sợ không bảo vệ được nàng. Nhưng hắn không muốn để lộ vẻ yếu đuối nhát gan của mình cho Diệp Diệu An thấy, câu nói này cuối cùng vẫn không thốt ra.Hắn lại mở lời: "Phu nhân thật sự không muốn?""Muốn gì?" Trong lời nói của Diệp Diệu An có vài phần đối chọi.Lý Chuẩn từ khi về nhà, lần *****ên giãn mày, hắn đáp lại những lời không liên quan: "Được, một lời đã định."Diệp Diệu An nào biết trong lòng hắn trăm mối tơ vò, chỉ cảm thấy lời hứa của Lý Chuẩn nực cười đến cực điểm, phiền lòng bực dọc uống liền mấy chén rượu. Đầu óc choáng váng, thế mà gục xuống bàn ngủ thiếp đi.Trong mơ, dường như có người nắm lấy tay nàng, khẽ thì thầm bên tai: "Lần này nàng không đi, thì sau này không được phép đi nữa."***Cốc, cốc, cốc.Ba tiếng gõ cửa nhẹ làm cánh cửa gỗ rung khẽ, Vũ Nương vội vàng từ trên giường ngồi dậy, mở cửa sổ ra.Một thiếu niên gầy gò mặc đồ đi đêm nhanh nhẹn nhảy vào phòng, cười với Vũ Nương: "Xong chưa?"Vũ Nương gật đầu, né người sang một bên, cả người Tả Hoài Ân nằm vật ra giường, ngáy o o.Mỗi bước mỗi xa"Con heo ngu si này." Thiếu niên khinh bỉ dùng mũi chân đá đá Tả Hoài Ân, hắn ta bất động, như một cục thịt chết.Trào phúng vài câu, thiếu niên lấy từ trong n.g.ự.c ra một cuộn dây thừng thô và một chiếc túi vải lớn, dang hai tay ra, đo với Tả Hoài Ân. Tên này béo tốt quá, cái túi có vẻ hơi chật. Thiếu niên trước tiên trói hắn ta lại, sau đó tốn không ít sức, mới nhét được hắn ta vào trong túi.Thiếu niên dùng dây thừng thô buộc chặt miệng túi, đột ngột đứng dậy, thế mà vác cả cái túi cao bằng người lên vai."Tước Nhi, hắn là mệnh quan triều đình, đệ muốn mang hắn đi đâu? Đừng có làm ra chuyện mất đầu đó." Vũ Nương vội vàng đuổi theo thiếu niên, tay vặn vẹo vạt áo.Thấy thiếu niên tên Tước Nhi không hề động lòng, nàng ta lại nói: "Mông hãn dược này không trụ nổi một canh giờ, đệ nhất định phải đi nhanh về nhanh."Vũ Tước Nhi quay đầu lại, cười xòa với Vũ Nương: "Yên tâm đi a tỷ, đệ biết chừng mực. Xong phi vụ này, đủ tiền chuộc tỷ ra rồi."Giọng thiếu niên dần trở nên buồn bã, người lại nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ như lúc đến.Đến như bóng, đi như gió.Chiếc xe la đợi sẵn bên dưới đón người, bánh xe nhanh chóng lăn bánh, mượn bóng đêm che chở, một đường đi về phía trong thành.Không lâu sau, đã đến bên tường đỏ. Vũ Tước Nhi nhảy xuống xe, dỡ chiếc túi vải lớn xuống, người đánh xe thúc la nhanh chóng biến mất trong màn sương ẩm ướt của đêm đen."Trời hanh vật khô—cẩn thận củi lửa—"Cách cửa nhỏ, vẫn có thể nghe thấy tiếng hô dài của người đánh mõ canh. Ngay sau đó, là tiếng bước chân đều đặn của nội thị tuần tra.Vũ Tước Nhi lấy từ trong tay áo ra một con d.a.o găm, ngậm trong miệng, tay nhanh nhẹn mở miệng túi, lộ ra Tả Hoài Ân đang hôn mê.Cậu ta lật mũi đao, dùng sức cạy miệng Tả Hoài Ân. Chỉ thấy lưỡi d.a.o trắng lóe lên, m.á.u tươi b.ắ.n ra, cả cái lưỡi của Tả Hoài Ân thế nhưng lại bị cắt đứt!Cái lưỡi kia bị ném xuống đất, nảy hai cái trong tro, bị con ch.ó hoang trốn ở đó chạy ra ngậm lấy, một bữa no nê.Chịu nỗi đau xé tim xé gan này, Tả Hoài Ân vậy mà vẫn chưa tỉnh, chỉ rên lên một tiếng đau đớn.Vũ Tước Nhi thầm nghĩ, thuốc này quả nhiên khác thường. Cậu ta chậm rãi xé một dải vải rách, nhét vào miệng đầy m.á.u của Tả Hoài Ân, rồi lại buộc chặt miệng túi.Thực ra vừa rồi ở chỗ tỷ tỷ đã có thể ra tay, nhưng cậu ta không muốn để tỷ tỷ thấy máu.Xong việc, Vũ Tước Nhi chỉnh lại khăn che mặt, chỉ để lộ hai mắt, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Lý Chuẩn nhìn vẻ giận dữ kìm nén hiện lên trên khuôn mặt thiếu nữ trước mắt, trong lòng đột nhiên có thêm vài phần chắc chắn, bàn tay nắm chén hơi thả lỏng.
"Vừa rồi là ta uống say nói bậy, toàn bộ đều không tính." Hắn đưa tay ra, muốn lau vết tro trên mặt Diệp Diệu An: "Giống con mèo nhỏ nhem nhuốc."
Diệp Diệu An vội vàng lùi lại, mím chặt môi, khiến tay hắn hụt hẫng. Diệp Diệu An muốn nổi giận, khóc lóc om sòm, mắng hắn cam tâm tình nguyện làm kẻ khốn đội mũ xanh. Nhưng giáo dưỡng không cho phép nàng làm như vậy, cố giữ chút tự trọng đang bên bờ vực vỡ, một chữ cũng không thốt ra.
"Ta..." Lý Chuẩn nói được một nửa, rồi dừng lại.
Thời cuộc có biến, ta sợ không bảo vệ được nàng. Nhưng hắn không muốn để lộ vẻ yếu đuối nhát gan của mình cho Diệp Diệu An thấy, câu nói này cuối cùng vẫn không thốt ra.
Hắn lại mở lời: "Phu nhân thật sự không muốn?"
"Muốn gì?" Trong lời nói của Diệp Diệu An có vài phần đối chọi.
Lý Chuẩn từ khi về nhà, lần *****ên giãn mày, hắn đáp lại những lời không liên quan: "Được, một lời đã định."
Diệp Diệu An nào biết trong lòng hắn trăm mối tơ vò, chỉ cảm thấy lời hứa của Lý Chuẩn nực cười đến cực điểm, phiền lòng bực dọc uống liền mấy chén rượu. Đầu óc choáng váng, thế mà gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Trong mơ, dường như có người nắm lấy tay nàng, khẽ thì thầm bên tai: "Lần này nàng không đi, thì sau này không được phép đi nữa."
***
Cốc, cốc, cốc.
Ba tiếng gõ cửa nhẹ làm cánh cửa gỗ rung khẽ, Vũ Nương vội vàng từ trên giường ngồi dậy, mở cửa sổ ra.
Một thiếu niên gầy gò mặc đồ đi đêm nhanh nhẹn nhảy vào phòng, cười với Vũ Nương: "Xong chưa?"
Vũ Nương gật đầu, né người sang một bên, cả người Tả Hoài Ân nằm vật ra giường, ngáy o o.
Mỗi bước mỗi xa
"Con heo ngu si này." Thiếu niên khinh bỉ dùng mũi chân đá đá Tả Hoài Ân, hắn ta bất động, như một cục thịt chết.
Trào phúng vài câu, thiếu niên lấy từ trong n.g.ự.c ra một cuộn dây thừng thô và một chiếc túi vải lớn, dang hai tay ra, đo với Tả Hoài Ân. Tên này béo tốt quá, cái túi có vẻ hơi chật. Thiếu niên trước tiên trói hắn ta lại, sau đó tốn không ít sức, mới nhét được hắn ta vào trong túi.
Thiếu niên dùng dây thừng thô buộc chặt miệng túi, đột ngột đứng dậy, thế mà vác cả cái túi cao bằng người lên vai.
"Tước Nhi, hắn là mệnh quan triều đình, đệ muốn mang hắn đi đâu? Đừng có làm ra chuyện mất đầu đó." Vũ Nương vội vàng đuổi theo thiếu niên, tay vặn vẹo vạt áo.
Thấy thiếu niên tên Tước Nhi không hề động lòng, nàng ta lại nói: "Mông hãn dược này không trụ nổi một canh giờ, đệ nhất định phải đi nhanh về nhanh."
Vũ Tước Nhi quay đầu lại, cười xòa với Vũ Nương: "Yên tâm đi a tỷ, đệ biết chừng mực. Xong phi vụ này, đủ tiền chuộc tỷ ra rồi."
Giọng thiếu niên dần trở nên buồn bã, người lại nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ như lúc đến.
Đến như bóng, đi như gió.
Chiếc xe la đợi sẵn bên dưới đón người, bánh xe nhanh chóng lăn bánh, mượn bóng đêm che chở, một đường đi về phía trong thành.
Không lâu sau, đã đến bên tường đỏ. Vũ Tước Nhi nhảy xuống xe, dỡ chiếc túi vải lớn xuống, người đánh xe thúc la nhanh chóng biến mất trong màn sương ẩm ướt của đêm đen.
"Trời hanh vật khô—cẩn thận củi lửa—"
Cách cửa nhỏ, vẫn có thể nghe thấy tiếng hô dài của người đánh mõ canh. Ngay sau đó, là tiếng bước chân đều đặn của nội thị tuần tra.
Vũ Tước Nhi lấy từ trong tay áo ra một con d.a.o găm, ngậm trong miệng, tay nhanh nhẹn mở miệng túi, lộ ra Tả Hoài Ân đang hôn mê.
Cậu ta lật mũi đao, dùng sức cạy miệng Tả Hoài Ân. Chỉ thấy lưỡi d.a.o trắng lóe lên, m.á.u tươi b.ắ.n ra, cả cái lưỡi của Tả Hoài Ân thế nhưng lại bị cắt đứt!
Cái lưỡi kia bị ném xuống đất, nảy hai cái trong tro, bị con ch.ó hoang trốn ở đó chạy ra ngậm lấy, một bữa no nê.
Chịu nỗi đau xé tim xé gan này, Tả Hoài Ân vậy mà vẫn chưa tỉnh, chỉ rên lên một tiếng đau đớn.
Vũ Tước Nhi thầm nghĩ, thuốc này quả nhiên khác thường. Cậu ta chậm rãi xé một dải vải rách, nhét vào miệng đầy m.á.u của Tả Hoài Ân, rồi lại buộc chặt miệng túi.
Thực ra vừa rồi ở chỗ tỷ tỷ đã có thể ra tay, nhưng cậu ta không muốn để tỷ tỷ thấy máu.
Xong việc, Vũ Tước Nhi chỉnh lại khăn che mặt, chỉ để lộ hai mắt, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTrời u ám, sấm cuồn cuộn ẩn mình trong đám mây, không khí ngập tràn hơi ẩm dính dấp, nồng đậm một bộ dáng gió thổi mưa giông trước cơn bão sắp đến. Diệp Diệu An từ chiếc khung thêu ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua khung cửa sổ hoa gỗ lim nhìn ra bên ngoài, có thể thoáng thấy cây hòe gai trong sân còn chưa rơi rụng, từng chùm trắng sáng, căng mọng, dạt dào sức sống. “Trời tối thế này, cô nương để ý đến mắt, đừng thêu nữa.” Xuân Lan thắp đèn, trong phòng sáng lên một chút. Diệp Diệu An thu hồi ánh mắt, xoa xoa cái cổ đau nhức, nhỏ giọng nói: “Không sao, nếu chậm hơn thì sẽ thêu không xong, dù sao cũng là một phần tâm tư dành cho tỷ tỷ, không thể qua loa.” Xuân Lan đã theo nàng nhiều năm, biết tính tình chủ tử, nói chuyện cũng không gò bó, nhíu mày: “Cô nương đúng là tốt tính, nhiệt tình thay người khác làm áo cưới. Ai cũng biết rằng Trương đại nhân có ý với cô nương chúng ta... Lại hay thật, lại để kẻ kia cướp trước.” “Cướp cái gì mà cướp, nói bậy như vậy không sợ người ta cười sao.”… Lý Chuẩn nhìn vẻ giận dữ kìm nén hiện lên trên khuôn mặt thiếu nữ trước mắt, trong lòng đột nhiên có thêm vài phần chắc chắn, bàn tay nắm chén hơi thả lỏng."Vừa rồi là ta uống say nói bậy, toàn bộ đều không tính." Hắn đưa tay ra, muốn lau vết tro trên mặt Diệp Diệu An: "Giống con mèo nhỏ nhem nhuốc."Diệp Diệu An vội vàng lùi lại, mím chặt môi, khiến tay hắn hụt hẫng. Diệp Diệu An muốn nổi giận, khóc lóc om sòm, mắng hắn cam tâm tình nguyện làm kẻ khốn đội mũ xanh. Nhưng giáo dưỡng không cho phép nàng làm như vậy, cố giữ chút tự trọng đang bên bờ vực vỡ, một chữ cũng không thốt ra."Ta..." Lý Chuẩn nói được một nửa, rồi dừng lại.Thời cuộc có biến, ta sợ không bảo vệ được nàng. Nhưng hắn không muốn để lộ vẻ yếu đuối nhát gan của mình cho Diệp Diệu An thấy, câu nói này cuối cùng vẫn không thốt ra.Hắn lại mở lời: "Phu nhân thật sự không muốn?""Muốn gì?" Trong lời nói của Diệp Diệu An có vài phần đối chọi.Lý Chuẩn từ khi về nhà, lần *****ên giãn mày, hắn đáp lại những lời không liên quan: "Được, một lời đã định."Diệp Diệu An nào biết trong lòng hắn trăm mối tơ vò, chỉ cảm thấy lời hứa của Lý Chuẩn nực cười đến cực điểm, phiền lòng bực dọc uống liền mấy chén rượu. Đầu óc choáng váng, thế mà gục xuống bàn ngủ thiếp đi.Trong mơ, dường như có người nắm lấy tay nàng, khẽ thì thầm bên tai: "Lần này nàng không đi, thì sau này không được phép đi nữa."***Cốc, cốc, cốc.Ba tiếng gõ cửa nhẹ làm cánh cửa gỗ rung khẽ, Vũ Nương vội vàng từ trên giường ngồi dậy, mở cửa sổ ra.Một thiếu niên gầy gò mặc đồ đi đêm nhanh nhẹn nhảy vào phòng, cười với Vũ Nương: "Xong chưa?"Vũ Nương gật đầu, né người sang một bên, cả người Tả Hoài Ân nằm vật ra giường, ngáy o o.Mỗi bước mỗi xa"Con heo ngu si này." Thiếu niên khinh bỉ dùng mũi chân đá đá Tả Hoài Ân, hắn ta bất động, như một cục thịt chết.Trào phúng vài câu, thiếu niên lấy từ trong n.g.ự.c ra một cuộn dây thừng thô và một chiếc túi vải lớn, dang hai tay ra, đo với Tả Hoài Ân. Tên này béo tốt quá, cái túi có vẻ hơi chật. Thiếu niên trước tiên trói hắn ta lại, sau đó tốn không ít sức, mới nhét được hắn ta vào trong túi.Thiếu niên dùng dây thừng thô buộc chặt miệng túi, đột ngột đứng dậy, thế mà vác cả cái túi cao bằng người lên vai."Tước Nhi, hắn là mệnh quan triều đình, đệ muốn mang hắn đi đâu? Đừng có làm ra chuyện mất đầu đó." Vũ Nương vội vàng đuổi theo thiếu niên, tay vặn vẹo vạt áo.Thấy thiếu niên tên Tước Nhi không hề động lòng, nàng ta lại nói: "Mông hãn dược này không trụ nổi một canh giờ, đệ nhất định phải đi nhanh về nhanh."Vũ Tước Nhi quay đầu lại, cười xòa với Vũ Nương: "Yên tâm đi a tỷ, đệ biết chừng mực. Xong phi vụ này, đủ tiền chuộc tỷ ra rồi."Giọng thiếu niên dần trở nên buồn bã, người lại nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ như lúc đến.Đến như bóng, đi như gió.Chiếc xe la đợi sẵn bên dưới đón người, bánh xe nhanh chóng lăn bánh, mượn bóng đêm che chở, một đường đi về phía trong thành.Không lâu sau, đã đến bên tường đỏ. Vũ Tước Nhi nhảy xuống xe, dỡ chiếc túi vải lớn xuống, người đánh xe thúc la nhanh chóng biến mất trong màn sương ẩm ướt của đêm đen."Trời hanh vật khô—cẩn thận củi lửa—"Cách cửa nhỏ, vẫn có thể nghe thấy tiếng hô dài của người đánh mõ canh. Ngay sau đó, là tiếng bước chân đều đặn của nội thị tuần tra.Vũ Tước Nhi lấy từ trong tay áo ra một con d.a.o găm, ngậm trong miệng, tay nhanh nhẹn mở miệng túi, lộ ra Tả Hoài Ân đang hôn mê.Cậu ta lật mũi đao, dùng sức cạy miệng Tả Hoài Ân. Chỉ thấy lưỡi d.a.o trắng lóe lên, m.á.u tươi b.ắ.n ra, cả cái lưỡi của Tả Hoài Ân thế nhưng lại bị cắt đứt!Cái lưỡi kia bị ném xuống đất, nảy hai cái trong tro, bị con ch.ó hoang trốn ở đó chạy ra ngậm lấy, một bữa no nê.Chịu nỗi đau xé tim xé gan này, Tả Hoài Ân vậy mà vẫn chưa tỉnh, chỉ rên lên một tiếng đau đớn.Vũ Tước Nhi thầm nghĩ, thuốc này quả nhiên khác thường. Cậu ta chậm rãi xé một dải vải rách, nhét vào miệng đầy m.á.u của Tả Hoài Ân, rồi lại buộc chặt miệng túi.Thực ra vừa rồi ở chỗ tỷ tỷ đã có thể ra tay, nhưng cậu ta không muốn để tỷ tỷ thấy máu.Xong việc, Vũ Tước Nhi chỉnh lại khăn che mặt, chỉ để lộ hai mắt, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.