Tác giả:

1 Bị bắt cóc cùng với Trần Mạt, lúc ấy tôi mới nhận ra — thì ra bản thân chỉ là một vai nữ phụ ác độc trong câu chuyện này. Cô ấy là đóa hoa nhài trắng tinh thuần khiết, còn tôi là bóng tối âm u bên cạnh. Sự tồn tại của tôi chỉ để làm nền cho cô ấy rực rỡ, xinh đẹp hơn. Nhưng đã quá muộn, khẩu súng của kẻ phản diện đang chĩa thẳng vào huyệt thái dương của tôi. Trước ánh mắt đẫm lệ, yếu đuối và đáng thương của Trần Mạt, sẽ chẳng có ai lựa chọn tôi cả. Ngay cả chồng của tôi – Chu Tích – cũng không. Hắn chăm chú nhìn Trần Mạt, và khi nghe yêu cầu phải chọn một trong hai, không hề do dự mà hét lớn: “Tôi chọn Mạt Mạt, đừng làm hại cô ấy!” Chỉ sợ chậm trễ một giây, đóa hoa nhài của hắn sẽ bị tổn thương. Hắn căng thẳng đến mức không chớp mắt, ngay cả một ánh nhìn lướt qua tôi cũng không có. Bị trói cả tay lẫn chân, tôi không có cách nào thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Tích ôm lấy Trần Mạt, từng bước rời khỏi nơi ấy. Hắn không một lần ngoái đầu lại. Dường như hắn đã quên mất, người…

Chương 8: Chương 8

Hoa Nhài Cùng Xuân - Hàn TêTác giả: Hàn TêTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh1 Bị bắt cóc cùng với Trần Mạt, lúc ấy tôi mới nhận ra — thì ra bản thân chỉ là một vai nữ phụ ác độc trong câu chuyện này. Cô ấy là đóa hoa nhài trắng tinh thuần khiết, còn tôi là bóng tối âm u bên cạnh. Sự tồn tại của tôi chỉ để làm nền cho cô ấy rực rỡ, xinh đẹp hơn. Nhưng đã quá muộn, khẩu súng của kẻ phản diện đang chĩa thẳng vào huyệt thái dương của tôi. Trước ánh mắt đẫm lệ, yếu đuối và đáng thương của Trần Mạt, sẽ chẳng có ai lựa chọn tôi cả. Ngay cả chồng của tôi – Chu Tích – cũng không. Hắn chăm chú nhìn Trần Mạt, và khi nghe yêu cầu phải chọn một trong hai, không hề do dự mà hét lớn: “Tôi chọn Mạt Mạt, đừng làm hại cô ấy!” Chỉ sợ chậm trễ một giây, đóa hoa nhài của hắn sẽ bị tổn thương. Hắn căng thẳng đến mức không chớp mắt, ngay cả một ánh nhìn lướt qua tôi cũng không có. Bị trói cả tay lẫn chân, tôi không có cách nào thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Tích ôm lấy Trần Mạt, từng bước rời khỏi nơi ấy. Hắn không một lần ngoái đầu lại. Dường như hắn đã quên mất, người… 21.Tháng Sáu, điểm thi được công bố.Kết quả không lệch nhiều so với dự đoán của tôi — vừa đủ để đậu Đại học Bắc Thành.Trở thành đàn em của Trần Mạt. Trở thành bạn học của Phó Thiển.Đúng vậy, Phó Thiển cũng học Đại học Bắc Thành, chỉ là trước đó đã nghỉ một năm.Phó Thiển hỏi tôi: "Thi đậu rồi, cảm giác thế nào?"Tôi nói: "Giống như tung một đồng xu, ngửa hay sấp mỗi bên đều 50%, lần này chỉ là mặt ngửa dừng lại trong lòng bàn tay em thôi."Phó Thiển nghiêm túc bình luận: "Chỉ có người đã lên bờ mới có thể giả vờ bình thản kiểu này."Tôi bật cười to.Như thể lơ đãng, anh ấy buột miệng hỏi: "Nếu bây giờ tụi mình có thể quay lại kiếp trước thì sao…"Tôi không nghe rõ, liền hỏi lại: "Gì cơ?"Nhưng Phó Thiển không nói thêm gì nữa.Chạng vạng, hai đứa tôi cùng đi về nhà tôi, không ngờ lại chạm mặt Trần Mạt và Chu Tích dưới lầu. Họ đang quấn lấy nhau như hai dây leo không tách rời.Chu Tích là người *****ên trông thấy tôi. Hắn luống cuống đẩy Trần Mạt ra — chính xác hơn là đẩy cái thân xác đang bị hồ quỷ chiếm giữ. Hắn cúi gằm, không nói nổi một lời.Tôi chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Xin lỗi, làm phiền rồi."Kiếp trước, tôi từng hỏi vì sao lại như thế. Đã nhận được rất nhiều câu trả lời.Lần này, hắn vẫn đưa ra lựa chọn giống như trước kia.Và tôi, cũng không còn lấy làm lạ.22.Không lâu sau, Chu Tích đến tìm tôi một lần.Hắn nói mình bị Trần Mạt mê hoặc.“Em cũng biết cô ấy rất kỳ lạ mà.”Hắn khẩn thiết: “Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh cứ như bị trúng tà vậy. Nhưng Tiểu Lê, người anh thật sự thích từ đầu đến cuối vẫn là em.”Giọng hắn trầm xuống: “Anh chỉ là… chỉ phạm một sai lầm nhỏ thôi. Tình cảm của chúng ta bao nhiêu năm rồi…”Tôi nhìn hắn, mỉm cười: “Chu Tích, sau này, mỗi lần anh lên giường với cô ta, anh cũng sẽ nói với tôi mấy câu xin lỗi như thế này à?“Anh còn từng nói, anh rất sợ con quái vật đó.”“Và tôi – ngu ngốc – lại tin rằng anh là nạn nhân.”Chu Tích vẫn luôn biết Trần Mạt có gì đó không bình thường.Nhưng cô ta đã giúp hắn moi được vô số bí mật thương mại, lại luôn tỏ ra ngoan ngoãn, cam chịu vì hắn. Hắn dần dần tin rằng cô ta thật lòng yêu hắn, thậm chí sẵn sàng vì tình yêu mà hy sinh tất cả.Rồi hắn bắt đầu thương hại cô ta.Và rồi… hắn yêu cô ta.Nhưng tôi biết rõ – cô ta chỉ đangnuôi nhốthắn.Nuôi dưỡng cảm giác tội lỗi của hắn, nuôi dưỡng d*c vọng và sự giằng xé trong hắn.Chờ đến khi hắn hoàn toàn trở thành tù binh, khi cảm xúc của hắn đạt tới mức cao trào – thì con mồi không còn thú vị nữa sẽ bịăn thịtmột cách đơn giản, gọn gàng.Chu Tích lảng tránh ánh mắt tôi, môi mím chặt, vẻ mặt mơ hồ: “Tiểu Lê… em đang nói cái gì vậy?”Tôi mất kiên nhẫn, ngắt lời hắn: “Thôi đi! Anh đừng có giả bộ nữa! Anh không thật sự nghĩ mình vẫn là Chu Tích mười chín tuổi chứ?”

21.

Tháng Sáu, điểm thi được công bố.

Kết quả không lệch nhiều so với dự đoán của tôi — vừa đủ để đậu Đại học Bắc Thành.

Trở thành đàn em của Trần Mạt. Trở thành bạn học của Phó Thiển.

Đúng vậy, Phó Thiển cũng học Đại học Bắc Thành, chỉ là trước đó đã nghỉ một năm.

Phó Thiển hỏi tôi: "Thi đậu rồi, cảm giác thế nào?"

Tôi nói: "Giống như tung một đồng xu, ngửa hay sấp mỗi bên đều 50%, lần này chỉ là mặt ngửa dừng lại trong lòng bàn tay em thôi."

Phó Thiển nghiêm túc bình luận: "Chỉ có người đã lên bờ mới có thể giả vờ bình thản kiểu này."

Tôi bật cười to.

Như thể lơ đãng, anh ấy buột miệng hỏi: "Nếu bây giờ tụi mình có thể quay lại kiếp trước thì sao…"

Tôi không nghe rõ, liền hỏi lại: "Gì cơ?"

Nhưng Phó Thiển không nói thêm gì nữa.

Chạng vạng, hai đứa tôi cùng đi về nhà tôi, không ngờ lại chạm mặt Trần Mạt và Chu Tích dưới lầu. Họ đang quấn lấy nhau như hai dây leo không tách rời.

Chu Tích là người *****ên trông thấy tôi. Hắn luống cuống đẩy Trần Mạt ra — chính xác hơn là đẩy cái thân xác đang bị hồ quỷ chiếm giữ. Hắn cúi gằm, không nói nổi một lời.

Tôi chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Xin lỗi, làm phiền rồi."

Kiếp trước, tôi từng hỏi vì sao lại như thế. Đã nhận được rất nhiều câu trả lời.

Lần này, hắn vẫn đưa ra lựa chọn giống như trước kia.

Và tôi, cũng không còn lấy làm lạ.

22.

Không lâu sau, Chu Tích đến tìm tôi một lần.

Hắn nói mình bị Trần Mạt mê hoặc.

“Em cũng biết cô ấy rất kỳ lạ mà.”

Hắn khẩn thiết: “Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh cứ như bị trúng tà vậy. Nhưng Tiểu Lê, người anh thật sự thích từ đầu đến cuối vẫn là em.”

Giọng hắn trầm xuống: “Anh chỉ là… chỉ phạm một sai lầm nhỏ thôi. Tình cảm của chúng ta bao nhiêu năm rồi…”

Tôi nhìn hắn, mỉm cười: “Chu Tích, sau này, mỗi lần anh lên giường với cô ta, anh cũng sẽ nói với tôi mấy câu xin lỗi như thế này à?

“Anh còn từng nói, anh rất sợ con quái vật đó.”

“Và tôi – ngu ngốc – lại tin rằng anh là nạn nhân.”

Chu Tích vẫn luôn biết Trần Mạt có gì đó không bình thường.

Nhưng cô ta đã giúp hắn moi được vô số bí mật thương mại, lại luôn tỏ ra ngoan ngoãn, cam chịu vì hắn. Hắn dần dần tin rằng cô ta thật lòng yêu hắn, thậm chí sẵn sàng vì tình yêu mà hy sinh tất cả.

Rồi hắn bắt đầu thương hại cô ta.

Và rồi… hắn yêu cô ta.

Nhưng tôi biết rõ – cô ta chỉ đang

nuôi nhốt

hắn.

Nuôi dưỡng cảm giác tội lỗi của hắn, nuôi dưỡng d*c vọng và sự giằng xé trong hắn.

Chờ đến khi hắn hoàn toàn trở thành tù binh, khi cảm xúc của hắn đạt tới mức cao trào – thì con mồi không còn thú vị nữa sẽ bị

ăn thịt

một cách đơn giản, gọn gàng.

Chu Tích lảng tránh ánh mắt tôi, môi mím chặt, vẻ mặt mơ hồ: “Tiểu Lê… em đang nói cái gì vậy?”

Tôi mất kiên nhẫn, ngắt lời hắn: “Thôi đi! Anh đừng có giả bộ nữa! Anh không thật sự nghĩ mình vẫn là Chu Tích mười chín tuổi chứ?”

Hoa Nhài Cùng Xuân - Hàn TêTác giả: Hàn TêTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh1 Bị bắt cóc cùng với Trần Mạt, lúc ấy tôi mới nhận ra — thì ra bản thân chỉ là một vai nữ phụ ác độc trong câu chuyện này. Cô ấy là đóa hoa nhài trắng tinh thuần khiết, còn tôi là bóng tối âm u bên cạnh. Sự tồn tại của tôi chỉ để làm nền cho cô ấy rực rỡ, xinh đẹp hơn. Nhưng đã quá muộn, khẩu súng của kẻ phản diện đang chĩa thẳng vào huyệt thái dương của tôi. Trước ánh mắt đẫm lệ, yếu đuối và đáng thương của Trần Mạt, sẽ chẳng có ai lựa chọn tôi cả. Ngay cả chồng của tôi – Chu Tích – cũng không. Hắn chăm chú nhìn Trần Mạt, và khi nghe yêu cầu phải chọn một trong hai, không hề do dự mà hét lớn: “Tôi chọn Mạt Mạt, đừng làm hại cô ấy!” Chỉ sợ chậm trễ một giây, đóa hoa nhài của hắn sẽ bị tổn thương. Hắn căng thẳng đến mức không chớp mắt, ngay cả một ánh nhìn lướt qua tôi cũng không có. Bị trói cả tay lẫn chân, tôi không có cách nào thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Tích ôm lấy Trần Mạt, từng bước rời khỏi nơi ấy. Hắn không một lần ngoái đầu lại. Dường như hắn đã quên mất, người… 21.Tháng Sáu, điểm thi được công bố.Kết quả không lệch nhiều so với dự đoán của tôi — vừa đủ để đậu Đại học Bắc Thành.Trở thành đàn em của Trần Mạt. Trở thành bạn học của Phó Thiển.Đúng vậy, Phó Thiển cũng học Đại học Bắc Thành, chỉ là trước đó đã nghỉ một năm.Phó Thiển hỏi tôi: "Thi đậu rồi, cảm giác thế nào?"Tôi nói: "Giống như tung một đồng xu, ngửa hay sấp mỗi bên đều 50%, lần này chỉ là mặt ngửa dừng lại trong lòng bàn tay em thôi."Phó Thiển nghiêm túc bình luận: "Chỉ có người đã lên bờ mới có thể giả vờ bình thản kiểu này."Tôi bật cười to.Như thể lơ đãng, anh ấy buột miệng hỏi: "Nếu bây giờ tụi mình có thể quay lại kiếp trước thì sao…"Tôi không nghe rõ, liền hỏi lại: "Gì cơ?"Nhưng Phó Thiển không nói thêm gì nữa.Chạng vạng, hai đứa tôi cùng đi về nhà tôi, không ngờ lại chạm mặt Trần Mạt và Chu Tích dưới lầu. Họ đang quấn lấy nhau như hai dây leo không tách rời.Chu Tích là người *****ên trông thấy tôi. Hắn luống cuống đẩy Trần Mạt ra — chính xác hơn là đẩy cái thân xác đang bị hồ quỷ chiếm giữ. Hắn cúi gằm, không nói nổi một lời.Tôi chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Xin lỗi, làm phiền rồi."Kiếp trước, tôi từng hỏi vì sao lại như thế. Đã nhận được rất nhiều câu trả lời.Lần này, hắn vẫn đưa ra lựa chọn giống như trước kia.Và tôi, cũng không còn lấy làm lạ.22.Không lâu sau, Chu Tích đến tìm tôi một lần.Hắn nói mình bị Trần Mạt mê hoặc.“Em cũng biết cô ấy rất kỳ lạ mà.”Hắn khẩn thiết: “Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh cứ như bị trúng tà vậy. Nhưng Tiểu Lê, người anh thật sự thích từ đầu đến cuối vẫn là em.”Giọng hắn trầm xuống: “Anh chỉ là… chỉ phạm một sai lầm nhỏ thôi. Tình cảm của chúng ta bao nhiêu năm rồi…”Tôi nhìn hắn, mỉm cười: “Chu Tích, sau này, mỗi lần anh lên giường với cô ta, anh cũng sẽ nói với tôi mấy câu xin lỗi như thế này à?“Anh còn từng nói, anh rất sợ con quái vật đó.”“Và tôi – ngu ngốc – lại tin rằng anh là nạn nhân.”Chu Tích vẫn luôn biết Trần Mạt có gì đó không bình thường.Nhưng cô ta đã giúp hắn moi được vô số bí mật thương mại, lại luôn tỏ ra ngoan ngoãn, cam chịu vì hắn. Hắn dần dần tin rằng cô ta thật lòng yêu hắn, thậm chí sẵn sàng vì tình yêu mà hy sinh tất cả.Rồi hắn bắt đầu thương hại cô ta.Và rồi… hắn yêu cô ta.Nhưng tôi biết rõ – cô ta chỉ đangnuôi nhốthắn.Nuôi dưỡng cảm giác tội lỗi của hắn, nuôi dưỡng d*c vọng và sự giằng xé trong hắn.Chờ đến khi hắn hoàn toàn trở thành tù binh, khi cảm xúc của hắn đạt tới mức cao trào – thì con mồi không còn thú vị nữa sẽ bịăn thịtmột cách đơn giản, gọn gàng.Chu Tích lảng tránh ánh mắt tôi, môi mím chặt, vẻ mặt mơ hồ: “Tiểu Lê… em đang nói cái gì vậy?”Tôi mất kiên nhẫn, ngắt lời hắn: “Thôi đi! Anh đừng có giả bộ nữa! Anh không thật sự nghĩ mình vẫn là Chu Tích mười chín tuổi chứ?”

Chương 8: Chương 8