Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 27: Chương 27

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Chuyện vừa rồi bị bắt nạt, cậu bé không muốn để Chu Cận Xuyên biết.Vì vậy, cô cũng không đề cập đến.Vừa vào nhà, Tô Ý liền quan sát quang cảnh trong sân.Trời đã tối nên không nhìn thấy gì rõ ràng, nhưng cả sân trống trải, không có gì đáng chú ý.Vào trong nhà, không gian lại sáng sủa.Quả nhiên là nhà của đoàn trưởng, khá rộng, ngoài mấy phòng ngủ và phòng khách, bếp và nhà vệ sinh cũng riêng biệt.Không giống như những dãy nhà đơn ở phía trước.Chỉ có điều, bên trong ngôi nhà này cũng mang phong cách 'tối giản', trống trải và không có hơi ấm.Trời đã không còn sớm, vừa vào nhà, Tô Ý đã cầm ngay rổ rau chuẩn bị đi nấu ăn."Đoàn trưởng Chu, vì anh đã mua đồ ăn nên để tôi nấu cho.Anh nghỉ ngơi một chút, sẽ nhanh thôi."Chu Cận Xuyên ừ một tiếng không phản đối, vì anh không giỏi nấu nướng, bình thường gần như không vào bếp.Lần này vừa đi công tác xa về nên mới nghĩ mua chút thịt về nấu cho hai đứa nhỏ, để tăng cường giao tiếp một chút.Không thì một người đàn ông như anh không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, cũng không biết nên nói chuyện gì với chúng.Từ khi đồng đội hy sinh, mẹ của hai đứa nhỏ nhận được tiền trợ cấp liền bỏ chúng mà đi.Tính cách của hai đứa trẻ cũng càng ngày càng trở nên cô độc, Chu Cận Xuyên vì chăm sóc chúng nên mới đặc biệt xin một căn nhà, đưa chúng về sống cùng.Nhưng anh thường xuyên bận công việc, lại còn thường phải ra nhiệm vụ, không có thời gian chăm lo cuộc sống hàng ngày của hai đứa nhỏ.Vì thế anh đành phải nhờ một chị trong khu đến trông coi.Mỗi tháng trả chị đó ba mươi đồng coi như tiền ăn và tiền công.Diệp Tiểu Vũ thấy Tô Ý cầm rổ rau đi vào bếp, liền nhanh chóng theo sau: “Em đi giúp chị."Diệp Noãn Noãn cũng theo sau ngay: “Chú Chu, cháu cũng muốn giúp chị."Chu Cận Xuyên thấy vậy liền ngây người một lúc, thực sự rất hiếm khi thấy hai đứa trẻ chủ động thân thiết với một người như vậy.Nhất là người vừa mới quen biết.Tô Ý mang rổ rau vào bếp, thấy bên trong mặc dù bày trí đơn giản nhưng những thứ cần thiết cơ bản đều có đủ.Cô bắt đầu lấy thịt và rau ra rửa.Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn lần lượt bước vào xin giúp đỡ.DTVTô Ý mỉm cười: “Noãn Noãn giúp chị nhặt rau nhé, Tiểu Vũ biết nấu cơm không?".

Chuyện vừa rồi bị bắt nạt, cậu bé không muốn để Chu Cận Xuyên biết.

Vì vậy, cô cũng không đề cập đến.

Vừa vào nhà, Tô Ý liền quan sát quang cảnh trong sân.

Trời đã tối nên không nhìn thấy gì rõ ràng, nhưng cả sân trống trải, không có gì đáng chú ý.

Vào trong nhà, không gian lại sáng sủa.

Quả nhiên là nhà của đoàn trưởng, khá rộng, ngoài mấy phòng ngủ và phòng khách, bếp và nhà vệ sinh cũng riêng biệt.

Không giống như những dãy nhà đơn ở phía trước.

Chỉ có điều, bên trong ngôi nhà này cũng mang phong cách 'tối giản', trống trải và không có hơi ấm.

Trời đã không còn sớm, vừa vào nhà, Tô Ý đã cầm ngay rổ rau chuẩn bị đi nấu ăn.

"Đoàn trưởng Chu, vì anh đã mua đồ ăn nên để tôi nấu cho.

Anh nghỉ ngơi một chút, sẽ nhanh thôi."

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng không phản đối, vì anh không giỏi nấu nướng, bình thường gần như không vào bếp.

Lần này vừa đi công tác xa về nên mới nghĩ mua chút thịt về nấu cho hai đứa nhỏ, để tăng cường giao tiếp một chút.

Không thì một người đàn ông như anh không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, cũng không biết nên nói chuyện gì với chúng.

Từ khi đồng đội hy sinh, mẹ của hai đứa nhỏ nhận được tiền trợ cấp liền bỏ chúng mà đi.

Tính cách của hai đứa trẻ cũng càng ngày càng trở nên cô độc, Chu Cận Xuyên vì chăm sóc chúng nên mới đặc biệt xin một căn nhà, đưa chúng về sống cùng.

Nhưng anh thường xuyên bận công việc, lại còn thường phải ra nhiệm vụ, không có thời gian chăm lo cuộc sống hàng ngày của hai đứa nhỏ.

Vì thế anh đành phải nhờ một chị trong khu đến trông coi.

Mỗi tháng trả chị đó ba mươi đồng coi như tiền ăn và tiền công.

Diệp Tiểu Vũ thấy Tô Ý cầm rổ rau đi vào bếp, liền nhanh chóng theo sau: “Em đi giúp chị."

Diệp Noãn Noãn cũng theo sau ngay: “Chú Chu, cháu cũng muốn giúp chị."

Chu Cận Xuyên thấy vậy liền ngây người một lúc, thực sự rất hiếm khi thấy hai đứa trẻ chủ động thân thiết với một người như vậy.

Nhất là người vừa mới quen biết.

Tô Ý mang rổ rau vào bếp, thấy bên trong mặc dù bày trí đơn giản nhưng những thứ cần thiết cơ bản đều có đủ.

Cô bắt đầu lấy thịt và rau ra rửa.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn lần lượt bước vào xin giúp đỡ.

DTV

Tô Ý mỉm cười: “Noãn Noãn giúp chị nhặt rau nhé, Tiểu Vũ biết nấu cơm không?".

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Chuyện vừa rồi bị bắt nạt, cậu bé không muốn để Chu Cận Xuyên biết.Vì vậy, cô cũng không đề cập đến.Vừa vào nhà, Tô Ý liền quan sát quang cảnh trong sân.Trời đã tối nên không nhìn thấy gì rõ ràng, nhưng cả sân trống trải, không có gì đáng chú ý.Vào trong nhà, không gian lại sáng sủa.Quả nhiên là nhà của đoàn trưởng, khá rộng, ngoài mấy phòng ngủ và phòng khách, bếp và nhà vệ sinh cũng riêng biệt.Không giống như những dãy nhà đơn ở phía trước.Chỉ có điều, bên trong ngôi nhà này cũng mang phong cách 'tối giản', trống trải và không có hơi ấm.Trời đã không còn sớm, vừa vào nhà, Tô Ý đã cầm ngay rổ rau chuẩn bị đi nấu ăn."Đoàn trưởng Chu, vì anh đã mua đồ ăn nên để tôi nấu cho.Anh nghỉ ngơi một chút, sẽ nhanh thôi."Chu Cận Xuyên ừ một tiếng không phản đối, vì anh không giỏi nấu nướng, bình thường gần như không vào bếp.Lần này vừa đi công tác xa về nên mới nghĩ mua chút thịt về nấu cho hai đứa nhỏ, để tăng cường giao tiếp một chút.Không thì một người đàn ông như anh không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, cũng không biết nên nói chuyện gì với chúng.Từ khi đồng đội hy sinh, mẹ của hai đứa nhỏ nhận được tiền trợ cấp liền bỏ chúng mà đi.Tính cách của hai đứa trẻ cũng càng ngày càng trở nên cô độc, Chu Cận Xuyên vì chăm sóc chúng nên mới đặc biệt xin một căn nhà, đưa chúng về sống cùng.Nhưng anh thường xuyên bận công việc, lại còn thường phải ra nhiệm vụ, không có thời gian chăm lo cuộc sống hàng ngày của hai đứa nhỏ.Vì thế anh đành phải nhờ một chị trong khu đến trông coi.Mỗi tháng trả chị đó ba mươi đồng coi như tiền ăn và tiền công.Diệp Tiểu Vũ thấy Tô Ý cầm rổ rau đi vào bếp, liền nhanh chóng theo sau: “Em đi giúp chị."Diệp Noãn Noãn cũng theo sau ngay: “Chú Chu, cháu cũng muốn giúp chị."Chu Cận Xuyên thấy vậy liền ngây người một lúc, thực sự rất hiếm khi thấy hai đứa trẻ chủ động thân thiết với một người như vậy.Nhất là người vừa mới quen biết.Tô Ý mang rổ rau vào bếp, thấy bên trong mặc dù bày trí đơn giản nhưng những thứ cần thiết cơ bản đều có đủ.Cô bắt đầu lấy thịt và rau ra rửa.Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn lần lượt bước vào xin giúp đỡ.DTVTô Ý mỉm cười: “Noãn Noãn giúp chị nhặt rau nhé, Tiểu Vũ biết nấu cơm không?".

Chương 27: Chương 27