Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 116: Chương 116

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý cười lạnh nói: "Tôi không nhớ nhầm, sợ họ không đủ nên trước khi rời đi tôi đã làm một chén dự phòng.Kết quả khi muốn đi lấy thì không thấy đâu."Đầu bếp Vương cau mày: "Chỉ là một bát nước sốt thôi, xem như lấy đi thì thế nào chứ?"Tô Ý trừng mắt nhìn một cách đầy ám chỉ, nhìn về phía đầu bếp Vương: “Chỉ lấy thôi thì đúng là chẳng làm được gì, chẳng qua cái loại hành vi trộm cắp thế này thực sự quá mức ghê tởm, tôi còn nghi ngờ sẽ có người cũng muốn lấy về rồi bắt chước theo, nếu anh ta quang minh chính đại hỏi tới thì tôi cũng không nhất định phải giấu giếm, thế nhưng anh ta lại lựa chọn trở thành kẻ gian, tôi nói ra cốt cũng là để mọi người chú ý đề phòng một chút.”“Dù sao chúng ta cũng đều dựa vào khả năng của bản thân để kiếm tiền cả, ai lại muốn dùng thủ đoạn để che giấu bản lĩnh thật sự của mình làm gì, nếu như có người khác ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm chúng ta, còn muốn trộm luôn cả năng lực đó để thay thế luôn chúng ta thì chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ dọa người hay sao?”Hiện tại đang là thời điểm ăn cơm ở trong bếp, các đầu bếp phân công phụ trách đủ loại món ăn đều đang có mặt ở đây, bọn họ nghe thấy Tô Ý nói như vậy thì tất cả đều rối rít gật đầu phụ họa.“Đúng vậy, mọi người đều là mỗi người một việc, đều dùng chính năng lực của mình để kiếm sống, loại người cứ lén lén lút lút quan tâm đến người khác rốt cuộc là cái loại người gì vậy!”“Lần trước tôi cũng hỏi đồng chí Tô rồi, đồng chí Tô cũng thoải mái cho tôi một thìa đó, rõ ràng là người nào chột dạ thì mới đi ăn trộm như vậy đấy chứ!”Đầu bếp Mã cũng tức giận đứng lên: “Lần này không bắt được cũng không có nghĩa là lần sau không bắt được, sau này mọi người nhất định phải thật đề phòng.Nếu như thật sự phát hiện ra người nào có liên quan đến chuyện hèn hạ này thì lập tức báo cáo lên rồi đuổi việc người đó!”Nói xong ông ấy lại nhìn sang Tô Ý: “Cô yên tâm, tôi và đầu bếp Vương sẽ làm chỗ dựa cho cô, lần này kể cả không tra ra được nhưng cửa sổ bán rau trộn vẫn là của cô.”“Đúng chứ, đầu bếp Vương?”Đột nhiện bị gọi tên khiến đầu bếp Vương thoáng chốc không còn chút kiêu căng nào như mới vừa rồi nữa: “Phải phải, mới vừa rồi tôi không nghĩ tới lại có người ăn trộm nước tương chỉ vì làm cái này, tôi còn tưởng rằng tên đó chỉ ăn trộm mỗi thức ăn thôi chứ, đồng chí Tô, cô yên tâm đi, sau này tất cả rau trộn đều do cô phụ trách.”Tô Ý cười nhẹ: “Chuyện này thì tôi cũng chẳng lo lắng, dù sao cũng chỉ là ăn trộm thôi nên cũng không nhất định tên đó sẽ làm lại được, nếu như thật sự dễ dàng đến vậy thì cũng đâu cần phải đi ăn cắp làm gì cho phí công.”Đầu bếp Vương thấy cô cứ một câu ăn trộm, một câu ăn cắp, giận đến mức muốn bùng nổ, thế nhưng ông ấy cũng chẳng thể nói gì.Nín nhịn nửa ngày, rốt cuộc ông ấy mới thốt ra một lời nói mát: “Thế nhưng cũng sắp vào thu rồi, rau trộn của cô cũng không biết là sẽ bán được trong bao lâu?”Tô Ý mở to mắt nhìn: “Cảm ơn đầu bếp Vương đã quan tâm, tuy nhiên chúng tôi cũng đã nghĩ xong kế hoạch rồi, chờ đến khi tiết trời mát mẻ hơn rồi nói sau.”Thấy cô chắc chắn như vậy khiến đầu bếp Vương đột nhiên cảm thấy cực kỳ tò mò.Món chính và thức ăn nóng quan trọng nhất trong nhà ăn cũng không thể để cô ta làm rối tung rối mù lên được.Vậy thì cô ta còn có thể bán được cái gì cơ chứ? Có lẽ cô ta chỉ đang huênh hoang khoác lác mà thôi!…..Sau khi nghỉ trưa xong, Tô Ý định đích thân đi tới bộ phận hậu cần một chuyến.Cô muốn đi hỏi xem tình hình chuyện xin ở nhà trọ đến đâu rồi, có thể dành ra một gian phòng trọ đơn cho cô được không..

Tô Ý cười lạnh nói: "Tôi không nhớ nhầm, sợ họ không đủ nên trước khi rời đi tôi đã làm một chén dự phòng.

Kết quả khi muốn đi lấy thì không thấy đâu."

Đầu bếp Vương cau mày: "Chỉ là một bát nước sốt thôi, xem như lấy đi thì thế nào chứ?"

Tô Ý trừng mắt nhìn một cách đầy ám chỉ, nhìn về phía đầu bếp Vương: “Chỉ lấy thôi thì đúng là chẳng làm được gì, chẳng qua cái loại hành vi trộm cắp thế này thực sự quá mức ghê tởm, tôi còn nghi ngờ sẽ có người cũng muốn lấy về rồi bắt chước theo, nếu anh ta quang minh chính đại hỏi tới thì tôi cũng không nhất định phải giấu giếm, thế nhưng anh ta lại lựa chọn trở thành kẻ gian, tôi nói ra cốt cũng là để mọi người chú ý đề phòng một chút.”

“Dù sao chúng ta cũng đều dựa vào khả năng của bản thân để kiếm tiền cả, ai lại muốn dùng thủ đoạn để che giấu bản lĩnh thật sự của mình làm gì, nếu như có người khác ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm chúng ta, còn muốn trộm luôn cả năng lực đó để thay thế luôn chúng ta thì chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ dọa người hay sao?”

Hiện tại đang là thời điểm ăn cơm ở trong bếp, các đầu bếp phân công phụ trách đủ loại món ăn đều đang có mặt ở đây, bọn họ nghe thấy Tô Ý nói như vậy thì tất cả đều rối rít gật đầu phụ họa.

“Đúng vậy, mọi người đều là mỗi người một việc, đều dùng chính năng lực của mình để kiếm sống, loại người cứ lén lén lút lút quan tâm đến người khác rốt cuộc là cái loại người gì vậy!”

“Lần trước tôi cũng hỏi đồng chí Tô rồi, đồng chí Tô cũng thoải mái cho tôi một thìa đó, rõ ràng là người nào chột dạ thì mới đi ăn trộm như vậy đấy chứ!”

Đầu bếp Mã cũng tức giận đứng lên: “Lần này không bắt được cũng không có nghĩa là lần sau không bắt được, sau này mọi người nhất định phải thật đề phòng.

Nếu như thật sự phát hiện ra người nào có liên quan đến chuyện hèn hạ này thì lập tức báo cáo lên rồi đuổi việc người đó!”

Nói xong ông ấy lại nhìn sang Tô Ý: “Cô yên tâm, tôi và đầu bếp Vương sẽ làm chỗ dựa cho cô, lần này kể cả không tra ra được nhưng cửa sổ bán rau trộn vẫn là của cô.”

“Đúng chứ, đầu bếp Vương?”

Đột nhiện bị gọi tên khiến đầu bếp Vương thoáng chốc không còn chút kiêu căng nào như mới vừa rồi nữa: “Phải phải, mới vừa rồi tôi không nghĩ tới lại có người ăn trộm nước tương chỉ vì làm cái này, tôi còn tưởng rằng tên đó chỉ ăn trộm mỗi thức ăn thôi chứ, đồng chí Tô, cô yên tâm đi, sau này tất cả rau trộn đều do cô phụ trách.”

Tô Ý cười nhẹ: “Chuyện này thì tôi cũng chẳng lo lắng, dù sao cũng chỉ là ăn trộm thôi nên cũng không nhất định tên đó sẽ làm lại được, nếu như thật sự dễ dàng đến vậy thì cũng đâu cần phải đi ăn cắp làm gì cho phí công.”

Đầu bếp Vương thấy cô cứ một câu ăn trộm, một câu ăn cắp, giận đến mức muốn bùng nổ, thế nhưng ông ấy cũng chẳng thể nói gì.

Nín nhịn nửa ngày, rốt cuộc ông ấy mới thốt ra một lời nói mát: “Thế nhưng cũng sắp vào thu rồi, rau trộn của cô cũng không biết là sẽ bán được trong bao lâu?”

Tô Ý mở to mắt nhìn: “Cảm ơn đầu bếp Vương đã quan tâm, tuy nhiên chúng tôi cũng đã nghĩ xong kế hoạch rồi, chờ đến khi tiết trời mát mẻ hơn rồi nói sau.”

Thấy cô chắc chắn như vậy khiến đầu bếp Vương đột nhiên cảm thấy cực kỳ tò mò.

Món chính và thức ăn nóng quan trọng nhất trong nhà ăn cũng không thể để cô ta làm rối tung rối mù lên được.

Vậy thì cô ta còn có thể bán được cái gì cơ chứ? Có lẽ cô ta chỉ đang huênh hoang khoác lác mà thôi!

…..

Sau khi nghỉ trưa xong, Tô Ý định đích thân đi tới bộ phận hậu cần một chuyến.

Cô muốn đi hỏi xem tình hình chuyện xin ở nhà trọ đến đâu rồi, có thể dành ra một gian phòng trọ đơn cho cô được không..

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý cười lạnh nói: "Tôi không nhớ nhầm, sợ họ không đủ nên trước khi rời đi tôi đã làm một chén dự phòng.Kết quả khi muốn đi lấy thì không thấy đâu."Đầu bếp Vương cau mày: "Chỉ là một bát nước sốt thôi, xem như lấy đi thì thế nào chứ?"Tô Ý trừng mắt nhìn một cách đầy ám chỉ, nhìn về phía đầu bếp Vương: “Chỉ lấy thôi thì đúng là chẳng làm được gì, chẳng qua cái loại hành vi trộm cắp thế này thực sự quá mức ghê tởm, tôi còn nghi ngờ sẽ có người cũng muốn lấy về rồi bắt chước theo, nếu anh ta quang minh chính đại hỏi tới thì tôi cũng không nhất định phải giấu giếm, thế nhưng anh ta lại lựa chọn trở thành kẻ gian, tôi nói ra cốt cũng là để mọi người chú ý đề phòng một chút.”“Dù sao chúng ta cũng đều dựa vào khả năng của bản thân để kiếm tiền cả, ai lại muốn dùng thủ đoạn để che giấu bản lĩnh thật sự của mình làm gì, nếu như có người khác ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm chúng ta, còn muốn trộm luôn cả năng lực đó để thay thế luôn chúng ta thì chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ dọa người hay sao?”Hiện tại đang là thời điểm ăn cơm ở trong bếp, các đầu bếp phân công phụ trách đủ loại món ăn đều đang có mặt ở đây, bọn họ nghe thấy Tô Ý nói như vậy thì tất cả đều rối rít gật đầu phụ họa.“Đúng vậy, mọi người đều là mỗi người một việc, đều dùng chính năng lực của mình để kiếm sống, loại người cứ lén lén lút lút quan tâm đến người khác rốt cuộc là cái loại người gì vậy!”“Lần trước tôi cũng hỏi đồng chí Tô rồi, đồng chí Tô cũng thoải mái cho tôi một thìa đó, rõ ràng là người nào chột dạ thì mới đi ăn trộm như vậy đấy chứ!”Đầu bếp Mã cũng tức giận đứng lên: “Lần này không bắt được cũng không có nghĩa là lần sau không bắt được, sau này mọi người nhất định phải thật đề phòng.Nếu như thật sự phát hiện ra người nào có liên quan đến chuyện hèn hạ này thì lập tức báo cáo lên rồi đuổi việc người đó!”Nói xong ông ấy lại nhìn sang Tô Ý: “Cô yên tâm, tôi và đầu bếp Vương sẽ làm chỗ dựa cho cô, lần này kể cả không tra ra được nhưng cửa sổ bán rau trộn vẫn là của cô.”“Đúng chứ, đầu bếp Vương?”Đột nhiện bị gọi tên khiến đầu bếp Vương thoáng chốc không còn chút kiêu căng nào như mới vừa rồi nữa: “Phải phải, mới vừa rồi tôi không nghĩ tới lại có người ăn trộm nước tương chỉ vì làm cái này, tôi còn tưởng rằng tên đó chỉ ăn trộm mỗi thức ăn thôi chứ, đồng chí Tô, cô yên tâm đi, sau này tất cả rau trộn đều do cô phụ trách.”Tô Ý cười nhẹ: “Chuyện này thì tôi cũng chẳng lo lắng, dù sao cũng chỉ là ăn trộm thôi nên cũng không nhất định tên đó sẽ làm lại được, nếu như thật sự dễ dàng đến vậy thì cũng đâu cần phải đi ăn cắp làm gì cho phí công.”Đầu bếp Vương thấy cô cứ một câu ăn trộm, một câu ăn cắp, giận đến mức muốn bùng nổ, thế nhưng ông ấy cũng chẳng thể nói gì.Nín nhịn nửa ngày, rốt cuộc ông ấy mới thốt ra một lời nói mát: “Thế nhưng cũng sắp vào thu rồi, rau trộn của cô cũng không biết là sẽ bán được trong bao lâu?”Tô Ý mở to mắt nhìn: “Cảm ơn đầu bếp Vương đã quan tâm, tuy nhiên chúng tôi cũng đã nghĩ xong kế hoạch rồi, chờ đến khi tiết trời mát mẻ hơn rồi nói sau.”Thấy cô chắc chắn như vậy khiến đầu bếp Vương đột nhiên cảm thấy cực kỳ tò mò.Món chính và thức ăn nóng quan trọng nhất trong nhà ăn cũng không thể để cô ta làm rối tung rối mù lên được.Vậy thì cô ta còn có thể bán được cái gì cơ chứ? Có lẽ cô ta chỉ đang huênh hoang khoác lác mà thôi!…..Sau khi nghỉ trưa xong, Tô Ý định đích thân đi tới bộ phận hậu cần một chuyến.Cô muốn đi hỏi xem tình hình chuyện xin ở nhà trọ đến đâu rồi, có thể dành ra một gian phòng trọ đơn cho cô được không..

Chương 116: Chương 116