Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 117: Chương 117

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Nếu bên hậu cần cân nhắc đến chuyện hai đứa bé thì quả thật không thể nào tốt hơn được nữa.Còn nếu như thực sự không được, vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác.Dù sao ngày hôm qua cô cũng đã cùng Chu Cận Xuyên thành như vậy rồi nên sẽ thật xấu hổ nếu lại tìm đến anh để đi cửa sau một lần nữa.Từ Tiểu Cần thấy cô còn không biết bộ phận hậu cần ở đâu nên đành chủ động nói đi cùng với cô qua đó.Hai người họ cầm theo tờ giấy mà đầu bếp Mã viết cho rồi trực tiếp đi thẳng tới đó.Đối phương chỉ nhìn qua cái tên thì đã lập tức vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Cô chính là đồng chí Tô Ý sao?”Tô Ý sửng sốt một cái, cô chớp mắt rồi vội vàng trả lời: “Đúng vậy, là tôi, cô biết tôi sao?”Đối phương gật đầu một cái: “Ngày hôm qua đoàn trưởng Chu đã cho người tới đây chào hỏi rồi.”Vừa nói đối phương vừa cầm lấy một tờ đơn và chìa khóa, sau đó trực tiếp đưa cho cô: “Cô ở phòng đơn ở dãy tập thể gần nhất có được không?”Tô Ý vội vàng nhận lấy rồi nói cảm ơn: “Có thể, cảm ơn cô!”Đối phương lại gật đầu một cái: “Vậy là được rồi, sáng sớm hôm nay chúng tôi đã cử người tới đó dọn dẹp cho cô rồi, ngày mai là có thể chuyển vào ở, chờ chút nữa tôi sẽ cho người giúp cô mang chăn qua.”“Không còn vấn đề gì nữa thì cô ký tên vào đây.”Mới vừa rồi Tô Ý và Từ Tiểu Cần còn thương lượng với nhau, chuẩn bị cả một đống những lời giải thích trên đường đi.Không ngờ hiện tại một câu cũng chẳng cần phải nói mà đã lấy được chìa khóa luôn rồi, làm sao có thể không vui cho được.Tô Ý vội vàng ký tên theo yêu cầu của đối phương.Chờ đến lúc hai người bọn họ cầm theo chìa khóa đi ra khỏi bộ phận hậu cần, Tô Ý vẫn còn có chút hoảng hốt.Khuôn mặt Từ Tiểu Cần đầy vẻ tò mò hỏi: “Thành thật khai báo nhanh, tại sao đoàn trưởng Chu lại chăm sóc chị đến vậy hả? Có phải là thích chị rồi đúng không?”Tô Ý vội vàng phục hồi lại tinh thần: “Cô đừng có nói bậy nói bạ như vậy chứ, đoàn trưởng Chu cấp cho tôi một căn phòng đơn là để tôi tiện chăm sóc mấy đứa bé thay anh ấy thôi.”DTVSuy nghĩ một chút, cô lại nói tiếp: “Nhất định là Tiểu Vũ đã đi tìm anh ấy nhờ giúp đỡ rồi.”Nếu không làm sao tự nhiên anh ấy lại nhớ đến cô được?Khuôn mặt Từ Tiểu Cần có hai chữ “không tin” thật to: “Chị cũng đừng có lừa mình dối người thế chứ? Chẳng lẽ chính chị lại không nhìn ra được sao? Mỗi lần đoàn trưởng Chu tới nhà ăn tìm chị, rõ ràng anh ấy đều nhìn chị với một ánh mắt không giống khi nhìn những người khác chút nào cả mà.”“Chẳng trách người khác vẫn luôn lời ra tiếng vào bàn tán về hai người, giờ kể cả hai người có đứng cạnh nhau thôi, cái gì cũng chẳng làm đi nữa thì cảm giác cũng không trong sáng lên được đâu.”Tô Ý: “...”Từ Tiểu Cần hoàn toàn chẳng có ý định dừng lại, cô ấy thở dài một cái rồi lại nói: “Thật là thương xót cho người anh trai của em mà, hoàn toàn chẳng có tí may mắn nào cả.”Tô Ý bị cô ấy chọc cười, cô chớp mắt một cái rồi cũng không phản ứng lại nữa.Cứ thế đi thẳng về phía nhà ăn.Thế nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nổi lên suy tư.Không ngờ hành động của Chu Cận Xuyên lại nhanh đến vậy.Nếu đã thế thì ngày mai cô sẽ thay đổi thời gian tới nhà ăn vậy.Nếu không làm vậy thì đến khi ở chung một chỗ với nhau hẳn là bầu không khí sẽ lúng túng lắm.Đến giữa trưa ngày hôm sau, cửa sổ nhà ăn vừa khép lại thì Trương Thiên Hoa đã bảo hai người Từ Tiểu Cần và Tô Ý đi dọn nhà trước, còn anh ta thì ở lại tự mình dọn dẹp.Hai người họ thấy vật thì trực tiếp đi tới khu tập thể.Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cùng sang để hỗ trợ dọn dẹp..

Nếu bên hậu cần cân nhắc đến chuyện hai đứa bé thì quả thật không thể nào tốt hơn được nữa.

Còn nếu như thực sự không được, vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Dù sao ngày hôm qua cô cũng đã cùng Chu Cận Xuyên thành như vậy rồi nên sẽ thật xấu hổ nếu lại tìm đến anh để đi cửa sau một lần nữa.

Từ Tiểu Cần thấy cô còn không biết bộ phận hậu cần ở đâu nên đành chủ động nói đi cùng với cô qua đó.

Hai người họ cầm theo tờ giấy mà đầu bếp Mã viết cho rồi trực tiếp đi thẳng tới đó.

Đối phương chỉ nhìn qua cái tên thì đã lập tức vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Cô chính là đồng chí Tô Ý sao?”

Tô Ý sửng sốt một cái, cô chớp mắt rồi vội vàng trả lời: “Đúng vậy, là tôi, cô biết tôi sao?”

Đối phương gật đầu một cái: “Ngày hôm qua đoàn trưởng Chu đã cho người tới đây chào hỏi rồi.”

Vừa nói đối phương vừa cầm lấy một tờ đơn và chìa khóa, sau đó trực tiếp đưa cho cô: “Cô ở phòng đơn ở dãy tập thể gần nhất có được không?”

Tô Ý vội vàng nhận lấy rồi nói cảm ơn: “Có thể, cảm ơn cô!”

Đối phương lại gật đầu một cái: “Vậy là được rồi, sáng sớm hôm nay chúng tôi đã cử người tới đó dọn dẹp cho cô rồi, ngày mai là có thể chuyển vào ở, chờ chút nữa tôi sẽ cho người giúp cô mang chăn qua.”

“Không còn vấn đề gì nữa thì cô ký tên vào đây.”

Mới vừa rồi Tô Ý và Từ Tiểu Cần còn thương lượng với nhau, chuẩn bị cả một đống những lời giải thích trên đường đi.

Không ngờ hiện tại một câu cũng chẳng cần phải nói mà đã lấy được chìa khóa luôn rồi, làm sao có thể không vui cho được.

Tô Ý vội vàng ký tên theo yêu cầu của đối phương.

Chờ đến lúc hai người bọn họ cầm theo chìa khóa đi ra khỏi bộ phận hậu cần, Tô Ý vẫn còn có chút hoảng hốt.

Khuôn mặt Từ Tiểu Cần đầy vẻ tò mò hỏi: “Thành thật khai báo nhanh, tại sao đoàn trưởng Chu lại chăm sóc chị đến vậy hả? Có phải là thích chị rồi đúng không?”

Tô Ý vội vàng phục hồi lại tinh thần: “Cô đừng có nói bậy nói bạ như vậy chứ, đoàn trưởng Chu cấp cho tôi một căn phòng đơn là để tôi tiện chăm sóc mấy đứa bé thay anh ấy thôi.”

DTV

Suy nghĩ một chút, cô lại nói tiếp: “Nhất định là Tiểu Vũ đã đi tìm anh ấy nhờ giúp đỡ rồi.”

Nếu không làm sao tự nhiên anh ấy lại nhớ đến cô được?

Khuôn mặt Từ Tiểu Cần có hai chữ “không tin” thật to: “Chị cũng đừng có lừa mình dối người thế chứ? Chẳng lẽ chính chị lại không nhìn ra được sao? Mỗi lần đoàn trưởng Chu tới nhà ăn tìm chị, rõ ràng anh ấy đều nhìn chị với một ánh mắt không giống khi nhìn những người khác chút nào cả mà.”

“Chẳng trách người khác vẫn luôn lời ra tiếng vào bàn tán về hai người, giờ kể cả hai người có đứng cạnh nhau thôi, cái gì cũng chẳng làm đi nữa thì cảm giác cũng không trong sáng lên được đâu.”

Tô Ý: “...”

Từ Tiểu Cần hoàn toàn chẳng có ý định dừng lại, cô ấy thở dài một cái rồi lại nói: “Thật là thương xót cho người anh trai của em mà, hoàn toàn chẳng có tí may mắn nào cả.”

Tô Ý bị cô ấy chọc cười, cô chớp mắt một cái rồi cũng không phản ứng lại nữa.

Cứ thế đi thẳng về phía nhà ăn.

Thế nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nổi lên suy tư.

Không ngờ hành động của Chu Cận Xuyên lại nhanh đến vậy.

Nếu đã thế thì ngày mai cô sẽ thay đổi thời gian tới nhà ăn vậy.

Nếu không làm vậy thì đến khi ở chung một chỗ với nhau hẳn là bầu không khí sẽ lúng túng lắm.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, cửa sổ nhà ăn vừa khép lại thì Trương Thiên Hoa đã bảo hai người Từ Tiểu Cần và Tô Ý đi dọn nhà trước, còn anh ta thì ở lại tự mình dọn dẹp.

Hai người họ thấy vật thì trực tiếp đi tới khu tập thể.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cùng sang để hỗ trợ dọn dẹp..

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Nếu bên hậu cần cân nhắc đến chuyện hai đứa bé thì quả thật không thể nào tốt hơn được nữa.Còn nếu như thực sự không được, vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác.Dù sao ngày hôm qua cô cũng đã cùng Chu Cận Xuyên thành như vậy rồi nên sẽ thật xấu hổ nếu lại tìm đến anh để đi cửa sau một lần nữa.Từ Tiểu Cần thấy cô còn không biết bộ phận hậu cần ở đâu nên đành chủ động nói đi cùng với cô qua đó.Hai người họ cầm theo tờ giấy mà đầu bếp Mã viết cho rồi trực tiếp đi thẳng tới đó.Đối phương chỉ nhìn qua cái tên thì đã lập tức vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Cô chính là đồng chí Tô Ý sao?”Tô Ý sửng sốt một cái, cô chớp mắt rồi vội vàng trả lời: “Đúng vậy, là tôi, cô biết tôi sao?”Đối phương gật đầu một cái: “Ngày hôm qua đoàn trưởng Chu đã cho người tới đây chào hỏi rồi.”Vừa nói đối phương vừa cầm lấy một tờ đơn và chìa khóa, sau đó trực tiếp đưa cho cô: “Cô ở phòng đơn ở dãy tập thể gần nhất có được không?”Tô Ý vội vàng nhận lấy rồi nói cảm ơn: “Có thể, cảm ơn cô!”Đối phương lại gật đầu một cái: “Vậy là được rồi, sáng sớm hôm nay chúng tôi đã cử người tới đó dọn dẹp cho cô rồi, ngày mai là có thể chuyển vào ở, chờ chút nữa tôi sẽ cho người giúp cô mang chăn qua.”“Không còn vấn đề gì nữa thì cô ký tên vào đây.”Mới vừa rồi Tô Ý và Từ Tiểu Cần còn thương lượng với nhau, chuẩn bị cả một đống những lời giải thích trên đường đi.Không ngờ hiện tại một câu cũng chẳng cần phải nói mà đã lấy được chìa khóa luôn rồi, làm sao có thể không vui cho được.Tô Ý vội vàng ký tên theo yêu cầu của đối phương.Chờ đến lúc hai người bọn họ cầm theo chìa khóa đi ra khỏi bộ phận hậu cần, Tô Ý vẫn còn có chút hoảng hốt.Khuôn mặt Từ Tiểu Cần đầy vẻ tò mò hỏi: “Thành thật khai báo nhanh, tại sao đoàn trưởng Chu lại chăm sóc chị đến vậy hả? Có phải là thích chị rồi đúng không?”Tô Ý vội vàng phục hồi lại tinh thần: “Cô đừng có nói bậy nói bạ như vậy chứ, đoàn trưởng Chu cấp cho tôi một căn phòng đơn là để tôi tiện chăm sóc mấy đứa bé thay anh ấy thôi.”DTVSuy nghĩ một chút, cô lại nói tiếp: “Nhất định là Tiểu Vũ đã đi tìm anh ấy nhờ giúp đỡ rồi.”Nếu không làm sao tự nhiên anh ấy lại nhớ đến cô được?Khuôn mặt Từ Tiểu Cần có hai chữ “không tin” thật to: “Chị cũng đừng có lừa mình dối người thế chứ? Chẳng lẽ chính chị lại không nhìn ra được sao? Mỗi lần đoàn trưởng Chu tới nhà ăn tìm chị, rõ ràng anh ấy đều nhìn chị với một ánh mắt không giống khi nhìn những người khác chút nào cả mà.”“Chẳng trách người khác vẫn luôn lời ra tiếng vào bàn tán về hai người, giờ kể cả hai người có đứng cạnh nhau thôi, cái gì cũng chẳng làm đi nữa thì cảm giác cũng không trong sáng lên được đâu.”Tô Ý: “...”Từ Tiểu Cần hoàn toàn chẳng có ý định dừng lại, cô ấy thở dài một cái rồi lại nói: “Thật là thương xót cho người anh trai của em mà, hoàn toàn chẳng có tí may mắn nào cả.”Tô Ý bị cô ấy chọc cười, cô chớp mắt một cái rồi cũng không phản ứng lại nữa.Cứ thế đi thẳng về phía nhà ăn.Thế nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nổi lên suy tư.Không ngờ hành động của Chu Cận Xuyên lại nhanh đến vậy.Nếu đã thế thì ngày mai cô sẽ thay đổi thời gian tới nhà ăn vậy.Nếu không làm vậy thì đến khi ở chung một chỗ với nhau hẳn là bầu không khí sẽ lúng túng lắm.Đến giữa trưa ngày hôm sau, cửa sổ nhà ăn vừa khép lại thì Trương Thiên Hoa đã bảo hai người Từ Tiểu Cần và Tô Ý đi dọn nhà trước, còn anh ta thì ở lại tự mình dọn dẹp.Hai người họ thấy vật thì trực tiếp đi tới khu tập thể.Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cùng sang để hỗ trợ dọn dẹp..

Chương 117: Chương 117