"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 282: Chương 282
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Bạch Nhược Lâm bị đưa đến tận ga tàu, nhưng nhất quyết không chịu xuống xe."Phòng đợi đông người quá, tôi muốn ngồi trên xe đợi."Tần Vân Phong hừ lạnh: “Chính là tôi không muốn ngồi chung với cô."Bạch Nhược Lâm cong môi: “Vậy anh về trước đi, tôi tự ngồi xe về."Tần Vân Phong nghi ngờ nhìn cô ta: “Tôi đã hứa với Chính ủy Vương đưa cô lên xe, đừng hòng giở trò."DTVBạch Nhược Lâm thấy anh ta lạnh lùng với mình, cả ngày chỉ toàn nói lời cay nghiệt.Chỉ có khoảnh khắc cầm được tờ đơn ly hôn, anh ta mới nở nụ cười thật lòng.Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm tràn đầy căm hận: “Tần Vân Phong, ly hôn với tôi, sớm muộn gì anh cũng phải hối hận."Tần Vân Phong cười khẩy: “Hối hận? Tôi hối hận nhất là cưới cô, hối hận vì đã không sớm nhận ra bộ mặt thật của cô để mà ly hôn cho xong."Bạch Nhược Lâm trừng mắt nhìn anh ta: “Tần Vân Phong, dù sao tôi cũng đi rồi, sau này khó mà gặp lại, tôi sẽ nói cho anh biết sự thật!""Anh có biết, ngày hôm sau khi cưới, tôi đã đến cầu xin Chính ủy Vương cho chúng ta ly hôn không? Anh có biết vì sao không?""Anh có biết vì sao tôi lại ghét mẹ con nhà anh như vậy không?""Còn cả con tiện nhân Tô Ý nữa, chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao tôi lại hận cô ta?"Tần Vân Phong đang định xuống xe, nghe vậy lại ngồi xuống.Anh ta cảnh giác nhìn cô ta: “Muốn nói gì thì nói, đừng có úp úp mở mở."Bạch Nhược Lâm cười lạnh: “Nói cho anh biết, vì tôi là người trọng sinh, nhưng đáng tiếc là tôi lại trọng sinh sau khi đã động phòng với anh!""Tôi hận là đã không thể quay lại sớm hơn! Bởi vì kiếp trước tôi đã chịu đựng đủ cái loại đàn ông hèn nhát như anh, chịu đựng đủ người mẹ ích kỷ giả dối và cô em gái chỉ biết thêm đầu vào lửa nhà anh!""Vốn dĩ, tôi nghĩ đời này anh có thể thay đổi, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng chính anh là người không biết trân trọng!""Bây giờ, gia đình chúng ta đã tan vỡ, đời này anh đừng mơ tưởng đến chuyện đổi đời, đừng mơ tưởng được hưởng vinh hoa phú quý từ gia đình tôi như kiếp trước nữa!"Tần Vân Phong càng nghe càng kinh hãi, trong lòng dậy sóng.Anh ta nhớ lại những biểu hiện của cô ta sau khi kết hôn, càng nghĩ càng thấy rùng mình.Thấy cô ta vẫn thao thao bất tuyệt kể lể chuyện kiếp trước, Tần Vân Phong không nhịn được quát lên: “Câm mồm, đồ điên! Tôi sẽ không tin một chữ nào từ cô nữa!""Cho dù ly hôn với cô rồi tôi có thành người vô dụng, tôi cũng mặc kệ! Bất kể kiếp trước thế nào, đời này tôi cũng sẽ không dính dáng gì đến cô nữa!"Bạch Nhược Lâm sững người, nghe anh ta mắng xong thì cười lớn."Tần Vân Phong, anh biết là anh sẽ tin mà! Ha ha ha! Anh hối hận rồi chứ?""Anh có biết không? Kiếp trước anh đã tàn nhẫn với Tô Ý như thế nào, chính anh là người xúi giục cô ấy gả cho con trai của dì anh! Anh muốn biết sau đó cô ấy sống ra sao không? Thật thảm! Bị bán lên núi—"Tần Vân Phong không thể nghe thêm nữa: “Câm miệng! Tôi không bao giờ làm chuyện như vậy.""Sao lại không thể? Nói cũng lạ, kiếp trước Tô Ý yêu anh như vậy, anh lại lạnh nhạt với cô ấy, còn kiếp này Tô Ý xa cách với anh, anh lại cứ bám lấy cô ấy? Đúng là đàn ông thật ti tiện!"Thấy sắc mặt Tần Vân Phong lúc xanh lúc trắng, sắp sửa nổ tung.Bạch Nhược Lâm được thể cười hả hê.Tần Vân Phong lập tức xuống xe, lôi cô ta xuống theo.Sau đó, hắn đẩy cô ta vào phòng đợi, tận mắt nhìn cô ta vào trong, lúc này mới quay người rời khỏi nhà ga.Trên đường đi, Tần Vân Phong không ngừng nghĩ về những lời Bạch Nhược Lâm vừa nói.Anh ta nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người.Cuối cùng, anh takinh hoàng nhận ra, những gì Bạch Nhược Lâm nói có thể là sự thật!Vậy chẳng lẽ Tô Ý cũng trọng sinh?Nếu vậy, tại sao kiếp này cô ấy lại lạnh nhạt với mình như vậy?Nghĩ đến đây, Tần Vân Phong nhấn ga lao xe đi.
Bạch Nhược Lâm bị đưa đến tận ga tàu, nhưng nhất quyết không chịu xuống xe.
"Phòng đợi đông người quá, tôi muốn ngồi trên xe đợi."
Tần Vân Phong hừ lạnh: “Chính là tôi không muốn ngồi chung với cô."
Bạch Nhược Lâm cong môi: “Vậy anh về trước đi, tôi tự ngồi xe về."
Tần Vân Phong nghi ngờ nhìn cô ta: “Tôi đã hứa với Chính ủy Vương đưa cô lên xe, đừng hòng giở trò."
DTV
Bạch Nhược Lâm thấy anh ta lạnh lùng với mình, cả ngày chỉ toàn nói lời cay nghiệt.
Chỉ có khoảnh khắc cầm được tờ đơn ly hôn, anh ta mới nở nụ cười thật lòng.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm tràn đầy căm hận: “Tần Vân Phong, ly hôn với tôi, sớm muộn gì anh cũng phải hối hận."
Tần Vân Phong cười khẩy: “Hối hận? Tôi hối hận nhất là cưới cô, hối hận vì đã không sớm nhận ra bộ mặt thật của cô để mà ly hôn cho xong."
Bạch Nhược Lâm trừng mắt nhìn anh ta: “Tần Vân Phong, dù sao tôi cũng đi rồi, sau này khó mà gặp lại, tôi sẽ nói cho anh biết sự thật!"
"Anh có biết, ngày hôm sau khi cưới, tôi đã đến cầu xin Chính ủy Vương cho chúng ta ly hôn không? Anh có biết vì sao không?"
"Anh có biết vì sao tôi lại ghét mẹ con nhà anh như vậy không?"
"Còn cả con tiện nhân Tô Ý nữa, chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao tôi lại hận cô ta?"
Tần Vân Phong đang định xuống xe, nghe vậy lại ngồi xuống.
Anh ta cảnh giác nhìn cô ta: “Muốn nói gì thì nói, đừng có úp úp mở mở."
Bạch Nhược Lâm cười lạnh: “Nói cho anh biết, vì tôi là người trọng sinh, nhưng đáng tiếc là tôi lại trọng sinh sau khi đã động phòng với anh!"
"Tôi hận là đã không thể quay lại sớm hơn! Bởi vì kiếp trước tôi đã chịu đựng đủ cái loại đàn ông hèn nhát như anh, chịu đựng đủ người mẹ ích kỷ giả dối và cô em gái chỉ biết thêm đầu vào lửa nhà anh!"
"Vốn dĩ, tôi nghĩ đời này anh có thể thay đổi, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng chính anh là người không biết trân trọng!"
"Bây giờ, gia đình chúng ta đã tan vỡ, đời này anh đừng mơ tưởng đến chuyện đổi đời, đừng mơ tưởng được hưởng vinh hoa phú quý từ gia đình tôi như kiếp trước nữa!"
Tần Vân Phong càng nghe càng kinh hãi, trong lòng dậy sóng.
Anh ta nhớ lại những biểu hiện của cô ta sau khi kết hôn, càng nghĩ càng thấy rùng mình.
Thấy cô ta vẫn thao thao bất tuyệt kể lể chuyện kiếp trước, Tần Vân Phong không nhịn được quát lên: “Câm mồm, đồ điên! Tôi sẽ không tin một chữ nào từ cô nữa!"
"Cho dù ly hôn với cô rồi tôi có thành người vô dụng, tôi cũng mặc kệ! Bất kể kiếp trước thế nào, đời này tôi cũng sẽ không dính dáng gì đến cô nữa!"
Bạch Nhược Lâm sững người, nghe anh ta mắng xong thì cười lớn.
"Tần Vân Phong, anh biết là anh sẽ tin mà! Ha ha ha! Anh hối hận rồi chứ?"
"Anh có biết không? Kiếp trước anh đã tàn nhẫn với Tô Ý như thế nào, chính anh là người xúi giục cô ấy gả cho con trai của dì anh! Anh muốn biết sau đó cô ấy sống ra sao không? Thật thảm! Bị bán lên núi—"
Tần Vân Phong không thể nghe thêm nữa: “Câm miệng! Tôi không bao giờ làm chuyện như vậy."
"Sao lại không thể? Nói cũng lạ, kiếp trước Tô Ý yêu anh như vậy, anh lại lạnh nhạt với cô ấy, còn kiếp này Tô Ý xa cách với anh, anh lại cứ bám lấy cô ấy? Đúng là đàn ông thật ti tiện!"
Thấy sắc mặt Tần Vân Phong lúc xanh lúc trắng, sắp sửa nổ tung.
Bạch Nhược Lâm được thể cười hả hê.
Tần Vân Phong lập tức xuống xe, lôi cô ta xuống theo.
Sau đó, hắn đẩy cô ta vào phòng đợi, tận mắt nhìn cô ta vào trong, lúc này mới quay người rời khỏi nhà ga.
Trên đường đi, Tần Vân Phong không ngừng nghĩ về những lời Bạch Nhược Lâm vừa nói.
Anh ta nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người.
Cuối cùng, anh takinh hoàng nhận ra, những gì Bạch Nhược Lâm nói có thể là sự thật!
Vậy chẳng lẽ Tô Ý cũng trọng sinh?
Nếu vậy, tại sao kiếp này cô ấy lại lạnh nhạt với mình như vậy?
Nghĩ đến đây, Tần Vân Phong nhấn ga lao xe đi.
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Bạch Nhược Lâm bị đưa đến tận ga tàu, nhưng nhất quyết không chịu xuống xe."Phòng đợi đông người quá, tôi muốn ngồi trên xe đợi."Tần Vân Phong hừ lạnh: “Chính là tôi không muốn ngồi chung với cô."Bạch Nhược Lâm cong môi: “Vậy anh về trước đi, tôi tự ngồi xe về."Tần Vân Phong nghi ngờ nhìn cô ta: “Tôi đã hứa với Chính ủy Vương đưa cô lên xe, đừng hòng giở trò."DTVBạch Nhược Lâm thấy anh ta lạnh lùng với mình, cả ngày chỉ toàn nói lời cay nghiệt.Chỉ có khoảnh khắc cầm được tờ đơn ly hôn, anh ta mới nở nụ cười thật lòng.Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm tràn đầy căm hận: “Tần Vân Phong, ly hôn với tôi, sớm muộn gì anh cũng phải hối hận."Tần Vân Phong cười khẩy: “Hối hận? Tôi hối hận nhất là cưới cô, hối hận vì đã không sớm nhận ra bộ mặt thật của cô để mà ly hôn cho xong."Bạch Nhược Lâm trừng mắt nhìn anh ta: “Tần Vân Phong, dù sao tôi cũng đi rồi, sau này khó mà gặp lại, tôi sẽ nói cho anh biết sự thật!""Anh có biết, ngày hôm sau khi cưới, tôi đã đến cầu xin Chính ủy Vương cho chúng ta ly hôn không? Anh có biết vì sao không?""Anh có biết vì sao tôi lại ghét mẹ con nhà anh như vậy không?""Còn cả con tiện nhân Tô Ý nữa, chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao tôi lại hận cô ta?"Tần Vân Phong đang định xuống xe, nghe vậy lại ngồi xuống.Anh ta cảnh giác nhìn cô ta: “Muốn nói gì thì nói, đừng có úp úp mở mở."Bạch Nhược Lâm cười lạnh: “Nói cho anh biết, vì tôi là người trọng sinh, nhưng đáng tiếc là tôi lại trọng sinh sau khi đã động phòng với anh!""Tôi hận là đã không thể quay lại sớm hơn! Bởi vì kiếp trước tôi đã chịu đựng đủ cái loại đàn ông hèn nhát như anh, chịu đựng đủ người mẹ ích kỷ giả dối và cô em gái chỉ biết thêm đầu vào lửa nhà anh!""Vốn dĩ, tôi nghĩ đời này anh có thể thay đổi, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng chính anh là người không biết trân trọng!""Bây giờ, gia đình chúng ta đã tan vỡ, đời này anh đừng mơ tưởng đến chuyện đổi đời, đừng mơ tưởng được hưởng vinh hoa phú quý từ gia đình tôi như kiếp trước nữa!"Tần Vân Phong càng nghe càng kinh hãi, trong lòng dậy sóng.Anh ta nhớ lại những biểu hiện của cô ta sau khi kết hôn, càng nghĩ càng thấy rùng mình.Thấy cô ta vẫn thao thao bất tuyệt kể lể chuyện kiếp trước, Tần Vân Phong không nhịn được quát lên: “Câm mồm, đồ điên! Tôi sẽ không tin một chữ nào từ cô nữa!""Cho dù ly hôn với cô rồi tôi có thành người vô dụng, tôi cũng mặc kệ! Bất kể kiếp trước thế nào, đời này tôi cũng sẽ không dính dáng gì đến cô nữa!"Bạch Nhược Lâm sững người, nghe anh ta mắng xong thì cười lớn."Tần Vân Phong, anh biết là anh sẽ tin mà! Ha ha ha! Anh hối hận rồi chứ?""Anh có biết không? Kiếp trước anh đã tàn nhẫn với Tô Ý như thế nào, chính anh là người xúi giục cô ấy gả cho con trai của dì anh! Anh muốn biết sau đó cô ấy sống ra sao không? Thật thảm! Bị bán lên núi—"Tần Vân Phong không thể nghe thêm nữa: “Câm miệng! Tôi không bao giờ làm chuyện như vậy.""Sao lại không thể? Nói cũng lạ, kiếp trước Tô Ý yêu anh như vậy, anh lại lạnh nhạt với cô ấy, còn kiếp này Tô Ý xa cách với anh, anh lại cứ bám lấy cô ấy? Đúng là đàn ông thật ti tiện!"Thấy sắc mặt Tần Vân Phong lúc xanh lúc trắng, sắp sửa nổ tung.Bạch Nhược Lâm được thể cười hả hê.Tần Vân Phong lập tức xuống xe, lôi cô ta xuống theo.Sau đó, hắn đẩy cô ta vào phòng đợi, tận mắt nhìn cô ta vào trong, lúc này mới quay người rời khỏi nhà ga.Trên đường đi, Tần Vân Phong không ngừng nghĩ về những lời Bạch Nhược Lâm vừa nói.Anh ta nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người.Cuối cùng, anh takinh hoàng nhận ra, những gì Bạch Nhược Lâm nói có thể là sự thật!Vậy chẳng lẽ Tô Ý cũng trọng sinh?Nếu vậy, tại sao kiếp này cô ấy lại lạnh nhạt với mình như vậy?Nghĩ đến đây, Tần Vân Phong nhấn ga lao xe đi.