Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 490: Chương 490

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Lâm Lạp Bắc gật đầu một cái: “Thôi được rồi, vậy thì ăn thử một chút xem sao, lát nữa các cậu ăn nhiều một chút, tôi không ăn được cay như vậy.”Thấy anh ta có vẻ không vui, những người khác cũng chỉ đành lắc đầu một cái, không nói gì thêm.Chỉ cảm thấy người bạn cùng phòng này gần đây giống như đã gặp phải chuyện gì đó, mỗi ngày giống như đã biến thành một người khác vậy.Chỉ biết là đột nhiên anh ta tiết kiệm hẳn đi, giống như là rất thiếu tiền vậy.Trước kia anh ta là người có điều kiện tốt nhất trong phòng của bọn họ, tiền sinh hoạt của mấy người cộng lại cũng không bằng của anh ta.Bây giờ thì thế nào, anh ta lại trở thành người tiết kiệm nhất trong phòng bọn họ.Trong lúc mọi người trò chuyện, món ăn nhanh chóng được mang lên.Đều là những chàng trai trẻ hai mươi tuổi, lúc này đang ở thời điểm có sức ăn sức uống.Chỉ thấy mọi người ào ào cầm chén cơm lên, ăn mấy món ăn trên bàn một cách ngon lành.“A, ngon quá, đậm đà! Giống hệt mùi vị ở quê hương tôi.”“Thật tuyệt vời, món cà tím này ăn có vị giống như thịt vậy.”Lâm Lạp Bắc nghe vậy không nhịn được cười khẩy: “Món cà tím này ít thịt quá, có khoa trương như vậy hay không?”DTV“Cậu biết cái gì chứ? Món này gọi là cà tím thịt băm, ăn ngon hay không thì cậu tự nếm thử một chút là biết.”Nói xong, một người bạn nhiệt tình gặp một miếng cà tím thịt băm bỏ vào chén của anh ta.Lâm Lạp Bắc chê hừ một tiếng: “Để tôi tự gắp.”Nói xong, anh ta nghi ngờ gắp một miếng cà tím kèm với một ít cơm ăn thử.Mọi người thấy sắc mặt của Lâm Lạp Bắc thay đổi, cười hỏi: “Mùi vị thế nào? Không lừa cậu đúng không?”Lâm Lạp Bắc yên lặng nuốt thức ăn trong miệng: “Cũng được.”“Ăn nhanh lên, chậm thì sẽ hết đấy!”Lâm Lạp Bắc ừ một tiếng, không liếc mắt một cái về phía quầy lễ tân, thấy Tô Ý đã không còn ở đó nữa.Anh ta nhanh chóng gắp vài món ăn, cúi đầu há to miệng ăn cơm.Tô Ý vừa mới lên lầu chào hỏi mấy người bạn và người thân đến ủng hộ, đồng thời cũng đã báo cho Tô Nhân biết, chuyện Lâm Lạp Bắc và bạn cùng phòng của anh ta đến đây ăn cơm.Ban đầu Tô Nhân còn có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe nói trước đó anh ta không biết chuyện này, cũng không có ý định đến để quậy phá, lúc này bà ấy mới yên tâm.“Để bọn họ ăn đi, miễn không gây rối là được.”Tô Ý ừ một tiếng, trước tiên tiễn Triệu Lam và các bạn của bà xuống lầu.Sau khi tiễn xong mấy người, Tô Nhân cũng dẫn bạn của mình xuống.Khi xuống cầu thang, Tô Nhân liếc nhìn chỗ gần cửa sổ, sau đó lặng lẽ quay đi.Người bạn đi sát phía sau bà ấy nhận ra trước: “Đó không phải là lão tứ nhà các người hay sao? Sao không gọi thằng bé lên lầu ăn cùng?”Tô Nhân mỉm cười gật đầu: “Không cần phải để ý đến thằng bé, thằng bé có chủ kiến của riêng mình.”Mấy người nghe xong liền hiểu giữa hai người bọn họ đang có xích mích gì đó, liền không nói thêm gì nữa.Một lát sau, Lâm Trạch Tây cũng ăn xong, từ trên lầu xuống, thấy mẹ mình và bạn của mẹ, liền nhiệt tình chào hỏi.Động tĩnh của mấy người nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người ngồi gần cửa sổ.Những người bạn cùng phòng của Lâm Lạp Bắc đều rối rít nhìn qua: “Lạp Bắc, cậu nhìn kìa đó có phải là mẹ cậu và anh trai thứ ba của cậu hay không? Thật giống hai người trước kia chúng tôi đã từng gặp ở trường học.”Thật ra thì Lâm Lạp Bắc đã nghe thấy giọng của mẹ và anh ba của mình, nhưng thấy bọn họ giả vờ như không nhận ra mình, cho nên anh ta cũng không tiện đứng dậy chào hỏi trước.Bây giờ bị bạn cùng phòng nhận ra, cũng không thể chối bỏ ngay lập tức, chỉ đành mơ hồ nói: “Có lẽ bọn họ đến ăn cơm, đừng bận tâm, chúng ta cứ ăn phần của mình đi.”.

Lâm Lạp Bắc gật đầu một cái: “Thôi được rồi, vậy thì ăn thử một chút xem sao, lát nữa các cậu ăn nhiều một chút, tôi không ăn được cay như vậy.”

Thấy anh ta có vẻ không vui, những người khác cũng chỉ đành lắc đầu một cái, không nói gì thêm.

Chỉ cảm thấy người bạn cùng phòng này gần đây giống như đã gặp phải chuyện gì đó, mỗi ngày giống như đã biến thành một người khác vậy.

Chỉ biết là đột nhiên anh ta tiết kiệm hẳn đi, giống như là rất thiếu tiền vậy.

Trước kia anh ta là người có điều kiện tốt nhất trong phòng của bọn họ, tiền sinh hoạt của mấy người cộng lại cũng không bằng của anh ta.

Bây giờ thì thế nào, anh ta lại trở thành người tiết kiệm nhất trong phòng bọn họ.

Trong lúc mọi người trò chuyện, món ăn nhanh chóng được mang lên.

Đều là những chàng trai trẻ hai mươi tuổi, lúc này đang ở thời điểm có sức ăn sức uống.

Chỉ thấy mọi người ào ào cầm chén cơm lên, ăn mấy món ăn trên bàn một cách ngon lành.

“A, ngon quá, đậm đà! Giống hệt mùi vị ở quê hương tôi.”

“Thật tuyệt vời, món cà tím này ăn có vị giống như thịt vậy.”

Lâm Lạp Bắc nghe vậy không nhịn được cười khẩy: “Món cà tím này ít thịt quá, có khoa trương như vậy hay không?”

DTV

“Cậu biết cái gì chứ? Món này gọi là cà tím thịt băm, ăn ngon hay không thì cậu tự nếm thử một chút là biết.”

Nói xong, một người bạn nhiệt tình gặp một miếng cà tím thịt băm bỏ vào chén của anh ta.

Lâm Lạp Bắc chê hừ một tiếng: “Để tôi tự gắp.”

Nói xong, anh ta nghi ngờ gắp một miếng cà tím kèm với một ít cơm ăn thử.

Mọi người thấy sắc mặt của Lâm Lạp Bắc thay đổi, cười hỏi: “Mùi vị thế nào? Không lừa cậu đúng không?”

Lâm Lạp Bắc yên lặng nuốt thức ăn trong miệng: “Cũng được.”

“Ăn nhanh lên, chậm thì sẽ hết đấy!”

Lâm Lạp Bắc ừ một tiếng, không liếc mắt một cái về phía quầy lễ tân, thấy Tô Ý đã không còn ở đó nữa.

Anh ta nhanh chóng gắp vài món ăn, cúi đầu há to miệng ăn cơm.

Tô Ý vừa mới lên lầu chào hỏi mấy người bạn và người thân đến ủng hộ, đồng thời cũng đã báo cho Tô Nhân biết, chuyện Lâm Lạp Bắc và bạn cùng phòng của anh ta đến đây ăn cơm.

Ban đầu Tô Nhân còn có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe nói trước đó anh ta không biết chuyện này, cũng không có ý định đến để quậy phá, lúc này bà ấy mới yên tâm.

“Để bọn họ ăn đi, miễn không gây rối là được.”

Tô Ý ừ một tiếng, trước tiên tiễn Triệu Lam và các bạn của bà xuống lầu.

Sau khi tiễn xong mấy người, Tô Nhân cũng dẫn bạn của mình xuống.

Khi xuống cầu thang, Tô Nhân liếc nhìn chỗ gần cửa sổ, sau đó lặng lẽ quay đi.

Người bạn đi sát phía sau bà ấy nhận ra trước: “Đó không phải là lão tứ nhà các người hay sao? Sao không gọi thằng bé lên lầu ăn cùng?”

Tô Nhân mỉm cười gật đầu: “Không cần phải để ý đến thằng bé, thằng bé có chủ kiến của riêng mình.”

Mấy người nghe xong liền hiểu giữa hai người bọn họ đang có xích mích gì đó, liền không nói thêm gì nữa.

Một lát sau, Lâm Trạch Tây cũng ăn xong, từ trên lầu xuống, thấy mẹ mình và bạn của mẹ, liền nhiệt tình chào hỏi.

Động tĩnh của mấy người nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người ngồi gần cửa sổ.

Những người bạn cùng phòng của Lâm Lạp Bắc đều rối rít nhìn qua: “Lạp Bắc, cậu nhìn kìa đó có phải là mẹ cậu và anh trai thứ ba của cậu hay không? Thật giống hai người trước kia chúng tôi đã từng gặp ở trường học.”

Thật ra thì Lâm Lạp Bắc đã nghe thấy giọng của mẹ và anh ba của mình, nhưng thấy bọn họ giả vờ như không nhận ra mình, cho nên anh ta cũng không tiện đứng dậy chào hỏi trước.

Bây giờ bị bạn cùng phòng nhận ra, cũng không thể chối bỏ ngay lập tức, chỉ đành mơ hồ nói: “Có lẽ bọn họ đến ăn cơm, đừng bận tâm, chúng ta cứ ăn phần của mình đi.”.

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Lâm Lạp Bắc gật đầu một cái: “Thôi được rồi, vậy thì ăn thử một chút xem sao, lát nữa các cậu ăn nhiều một chút, tôi không ăn được cay như vậy.”Thấy anh ta có vẻ không vui, những người khác cũng chỉ đành lắc đầu một cái, không nói gì thêm.Chỉ cảm thấy người bạn cùng phòng này gần đây giống như đã gặp phải chuyện gì đó, mỗi ngày giống như đã biến thành một người khác vậy.Chỉ biết là đột nhiên anh ta tiết kiệm hẳn đi, giống như là rất thiếu tiền vậy.Trước kia anh ta là người có điều kiện tốt nhất trong phòng của bọn họ, tiền sinh hoạt của mấy người cộng lại cũng không bằng của anh ta.Bây giờ thì thế nào, anh ta lại trở thành người tiết kiệm nhất trong phòng bọn họ.Trong lúc mọi người trò chuyện, món ăn nhanh chóng được mang lên.Đều là những chàng trai trẻ hai mươi tuổi, lúc này đang ở thời điểm có sức ăn sức uống.Chỉ thấy mọi người ào ào cầm chén cơm lên, ăn mấy món ăn trên bàn một cách ngon lành.“A, ngon quá, đậm đà! Giống hệt mùi vị ở quê hương tôi.”“Thật tuyệt vời, món cà tím này ăn có vị giống như thịt vậy.”Lâm Lạp Bắc nghe vậy không nhịn được cười khẩy: “Món cà tím này ít thịt quá, có khoa trương như vậy hay không?”DTV“Cậu biết cái gì chứ? Món này gọi là cà tím thịt băm, ăn ngon hay không thì cậu tự nếm thử một chút là biết.”Nói xong, một người bạn nhiệt tình gặp một miếng cà tím thịt băm bỏ vào chén của anh ta.Lâm Lạp Bắc chê hừ một tiếng: “Để tôi tự gắp.”Nói xong, anh ta nghi ngờ gắp một miếng cà tím kèm với một ít cơm ăn thử.Mọi người thấy sắc mặt của Lâm Lạp Bắc thay đổi, cười hỏi: “Mùi vị thế nào? Không lừa cậu đúng không?”Lâm Lạp Bắc yên lặng nuốt thức ăn trong miệng: “Cũng được.”“Ăn nhanh lên, chậm thì sẽ hết đấy!”Lâm Lạp Bắc ừ một tiếng, không liếc mắt một cái về phía quầy lễ tân, thấy Tô Ý đã không còn ở đó nữa.Anh ta nhanh chóng gắp vài món ăn, cúi đầu há to miệng ăn cơm.Tô Ý vừa mới lên lầu chào hỏi mấy người bạn và người thân đến ủng hộ, đồng thời cũng đã báo cho Tô Nhân biết, chuyện Lâm Lạp Bắc và bạn cùng phòng của anh ta đến đây ăn cơm.Ban đầu Tô Nhân còn có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe nói trước đó anh ta không biết chuyện này, cũng không có ý định đến để quậy phá, lúc này bà ấy mới yên tâm.“Để bọn họ ăn đi, miễn không gây rối là được.”Tô Ý ừ một tiếng, trước tiên tiễn Triệu Lam và các bạn của bà xuống lầu.Sau khi tiễn xong mấy người, Tô Nhân cũng dẫn bạn của mình xuống.Khi xuống cầu thang, Tô Nhân liếc nhìn chỗ gần cửa sổ, sau đó lặng lẽ quay đi.Người bạn đi sát phía sau bà ấy nhận ra trước: “Đó không phải là lão tứ nhà các người hay sao? Sao không gọi thằng bé lên lầu ăn cùng?”Tô Nhân mỉm cười gật đầu: “Không cần phải để ý đến thằng bé, thằng bé có chủ kiến của riêng mình.”Mấy người nghe xong liền hiểu giữa hai người bọn họ đang có xích mích gì đó, liền không nói thêm gì nữa.Một lát sau, Lâm Trạch Tây cũng ăn xong, từ trên lầu xuống, thấy mẹ mình và bạn của mẹ, liền nhiệt tình chào hỏi.Động tĩnh của mấy người nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người ngồi gần cửa sổ.Những người bạn cùng phòng của Lâm Lạp Bắc đều rối rít nhìn qua: “Lạp Bắc, cậu nhìn kìa đó có phải là mẹ cậu và anh trai thứ ba của cậu hay không? Thật giống hai người trước kia chúng tôi đã từng gặp ở trường học.”Thật ra thì Lâm Lạp Bắc đã nghe thấy giọng của mẹ và anh ba của mình, nhưng thấy bọn họ giả vờ như không nhận ra mình, cho nên anh ta cũng không tiện đứng dậy chào hỏi trước.Bây giờ bị bạn cùng phòng nhận ra, cũng không thể chối bỏ ngay lập tức, chỉ đành mơ hồ nói: “Có lẽ bọn họ đến ăn cơm, đừng bận tâm, chúng ta cứ ăn phần của mình đi.”.

Chương 490: Chương 490