Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 601: Chương 601

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Thấy Tần Vân Phong lo lắng cho mình như vậy, trong lòng Lâm Thư Tuyết thoáng an ủi, cho rằng có lẽ anh ta vì quá căng thẳng nên mới lỡ miệng nói ra chi tiết chuyện hai người qua lại.Vì vậy cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Không sao, anh nói rất hay, anh nói tiếp chuyện của anh và Tô Ý đi!"Tân Vân Phong như chợt hiểu ra, gật đầu lia lịa: "À, nói về Tô Ý, từ nhỏ cô ấy đã bị người ta tráo đổi với Thu Tuyết, vì vậy nên mới lớn lên ở trong thôn chúng tôi, sau đó người nhà nói tuổi tác bọn tôi tương đương nên đã thuận miệng hứa gả cô ấy cho tôi.""Nhưng sau đó tôi đi bộ đội, cũng không về nhà, sau này tôi quen biết và kết hôn với vợ cũ ở trong quân đội.DTVTô Ý biết tôi đã có vợ con ở trong quân đội nên đã chủ động hủy hôn ước với tôi."Lâm Thư Tuyết nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Hết rồi?"Tần Vân Phong giả vờ như không biết chuyện gì: “Hết rồi."Lâm Thư Tuyết tức đến muốn thổ huyết, nhìn các bạn học xung quanh đang bụm miệng cười trộm chỉ có thể nghiến răng nhắc nhở: "Hai người đính hôn cũng phải được mấy năm rồi chẳng lẽ ở trong thôn không xảy ra chuyện gì sao?"Lời vừa dứt, Tần Vân Phong lập tức cau mày: "Thư Tuyết, trước giờ anh vẫn nghĩ em là cô gái tốt bụng, không ngờ suy nghĩ của em lại đen tối như vậy, lúc đó bọn anh đều còn nhỏ, chưa thành niên, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?"Nói xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Chẳng lẽ ai cũng phóng khoáng như em sao? Con người khác nhau mà."Vừa dứt lời, dưới lớp học vang lên tiếng cười ồ.Tần Vân Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên: "Thư Tuyết, hình như anh lại nói sai rồi, em đừng giận nhé?""Thật ra anh thích em hơn, nhưng anh là quân nhân xuất ngũ, có nguyên tắc của riêng mình, đó là không được nói dối, chuyện khác anh đều có thể chiều theo em, nhưng bảo anh nói dối vu khống Tô Ý, anh thật sự không làm được, sau này em cũng đừng nói dối nữa, được không?"Mặt Lâm Thư Tuyết lúc xanh lúc trắng, xấu hổ và nhục nhã tột độ.Trong tiếng cười nhạo của các bạn học, cô ta hét lên một tiếng rồi chạy ra khỏi lớp.Ai ngờ vừa chạy đến cửa, đã bị người ta chặn lại."Đứng lại."Lâm Thư Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Chu Cận Xuyên.Lúc này cô ta mới nhớ ra, chính mình đã gọi anh đến đây.Chỉ là, cô ta muốn Chu Cận Xuyên nghe thấy những chuyện giữa Tần Vân Phong và Tô Ý.Không ngờ lời nói của Tần Vân Phong chẳng những không gây bất lợi gì cho Tô Ý, ngược lại còn tự rước họa vào thân.Giờ phút này bị Chu Cận Xuyên bắt gặp tận mắt, liệu anh có tha cho mình không?Nghĩ đến đây, Lâm Thư Tuyết bật khóc: "Anh Cận Xuyên, tôi không cố ý, tôi cũng không biết tại sao Tần Vân Phong lại đột nhiên bênh vực Tô Ý, trước đây anh ta không hề nói với tôi như vậy, có lẽ sau khi gặp lại Tô Ý, anh ta đã phát hiện mình vẫn còn lưu luyến chị ấy."Thật ra Chu Cận Xuyên đã chạy đến từ lúc Tần Vân Phong vừa bước vào lớp học.Ban đầu, anh tưởng Tần Vân Phong thật sự muốn gây bất lợi cho Tô Ý, nên sau khi nhận được điện thoại của Lâm Thư Tuyết, lập tức chạy đến.Ai ngờ Tần Vân Phong lại như biến thành một người khác.Vì vậy anh chỉ âm thầm nấp sau cửa sổ, không vào lớp, lặng lẽ quan sát động tĩnh bên trong.Lúc này thấy Lâm Thư Tuyết cố tình bôi nhọ vợ mình trước mặt mình, anh lập tức nổi giận: "Lâm Thư Tuyết, cô chán sống rồi sao?"Đây là lần *****ên Lâm Thư Tuyết nhìn thấy vẻ mặt hung ác, nham hiểm của Chu Cận Xuyên, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy: "Chu, Chu Cận Xuyên, anh đừng manh động, tôi, tôi xin lỗi, xin lỗi còn không được sao?".

Thấy Tần Vân Phong lo lắng cho mình như vậy, trong lòng Lâm Thư Tuyết thoáng an ủi, cho rằng có lẽ anh ta vì quá căng thẳng nên mới lỡ miệng nói ra chi tiết chuyện hai người qua lại.

Vì vậy cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Không sao, anh nói rất hay, anh nói tiếp chuyện của anh và Tô Ý đi!"

Tân Vân Phong như chợt hiểu ra, gật đầu lia lịa: "À, nói về Tô Ý, từ nhỏ cô ấy đã bị người ta tráo đổi với Thu Tuyết, vì vậy nên mới lớn lên ở trong thôn chúng tôi, sau đó người nhà nói tuổi tác bọn tôi tương đương nên đã thuận miệng hứa gả cô ấy cho tôi."

"Nhưng sau đó tôi đi bộ đội, cũng không về nhà, sau này tôi quen biết và kết hôn với vợ cũ ở trong quân đội.

DTV

Tô Ý biết tôi đã có vợ con ở trong quân đội nên đã chủ động hủy hôn ước với tôi."

Lâm Thư Tuyết nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Hết rồi?"

Tần Vân Phong giả vờ như không biết chuyện gì: “Hết rồi."

Lâm Thư Tuyết tức đến muốn thổ huyết, nhìn các bạn học xung quanh đang bụm miệng cười trộm chỉ có thể nghiến răng nhắc nhở: "Hai người đính hôn cũng phải được mấy năm rồi chẳng lẽ ở trong thôn không xảy ra chuyện gì sao?"

Lời vừa dứt, Tần Vân Phong lập tức cau mày: "Thư Tuyết, trước giờ anh vẫn nghĩ em là cô gái tốt bụng, không ngờ suy nghĩ của em lại đen tối như vậy, lúc đó bọn anh đều còn nhỏ, chưa thành niên, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?"

Nói xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Chẳng lẽ ai cũng phóng khoáng như em sao? Con người khác nhau mà."

Vừa dứt lời, dưới lớp học vang lên tiếng cười ồ.

Tần Vân Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên: "Thư Tuyết, hình như anh lại nói sai rồi, em đừng giận nhé?"

"Thật ra anh thích em hơn, nhưng anh là quân nhân xuất ngũ, có nguyên tắc của riêng mình, đó là không được nói dối, chuyện khác anh đều có thể chiều theo em, nhưng bảo anh nói dối vu khống Tô Ý, anh thật sự không làm được, sau này em cũng đừng nói dối nữa, được không?"

Mặt Lâm Thư Tuyết lúc xanh lúc trắng, xấu hổ và nhục nhã tột độ.

Trong tiếng cười nhạo của các bạn học, cô ta hét lên một tiếng rồi chạy ra khỏi lớp.

Ai ngờ vừa chạy đến cửa, đã bị người ta chặn lại.

"Đứng lại."

Lâm Thư Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Chu Cận Xuyên.

Lúc này cô ta mới nhớ ra, chính mình đã gọi anh đến đây.

Chỉ là, cô ta muốn Chu Cận Xuyên nghe thấy những chuyện giữa Tần Vân Phong và Tô Ý.

Không ngờ lời nói của Tần Vân Phong chẳng những không gây bất lợi gì cho Tô Ý, ngược lại còn tự rước họa vào thân.

Giờ phút này bị Chu Cận Xuyên bắt gặp tận mắt, liệu anh có tha cho mình không?

Nghĩ đến đây, Lâm Thư Tuyết bật khóc: "Anh Cận Xuyên, tôi không cố ý, tôi cũng không biết tại sao Tần Vân Phong lại đột nhiên bênh vực Tô Ý, trước đây anh ta không hề nói với tôi như vậy, có lẽ sau khi gặp lại Tô Ý, anh ta đã phát hiện mình vẫn còn lưu luyến chị ấy."

Thật ra Chu Cận Xuyên đã chạy đến từ lúc Tần Vân Phong vừa bước vào lớp học.

Ban đầu, anh tưởng Tần Vân Phong thật sự muốn gây bất lợi cho Tô Ý, nên sau khi nhận được điện thoại của Lâm Thư Tuyết, lập tức chạy đến.

Ai ngờ Tần Vân Phong lại như biến thành một người khác.

Vì vậy anh chỉ âm thầm nấp sau cửa sổ, không vào lớp, lặng lẽ quan sát động tĩnh bên trong.

Lúc này thấy Lâm Thư Tuyết cố tình bôi nhọ vợ mình trước mặt mình, anh lập tức nổi giận: "Lâm Thư Tuyết, cô chán sống rồi sao?"

Đây là lần *****ên Lâm Thư Tuyết nhìn thấy vẻ mặt hung ác, nham hiểm của Chu Cận Xuyên, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy: "Chu, Chu Cận Xuyên, anh đừng manh động, tôi, tôi xin lỗi, xin lỗi còn không được sao?".

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Thấy Tần Vân Phong lo lắng cho mình như vậy, trong lòng Lâm Thư Tuyết thoáng an ủi, cho rằng có lẽ anh ta vì quá căng thẳng nên mới lỡ miệng nói ra chi tiết chuyện hai người qua lại.Vì vậy cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Không sao, anh nói rất hay, anh nói tiếp chuyện của anh và Tô Ý đi!"Tân Vân Phong như chợt hiểu ra, gật đầu lia lịa: "À, nói về Tô Ý, từ nhỏ cô ấy đã bị người ta tráo đổi với Thu Tuyết, vì vậy nên mới lớn lên ở trong thôn chúng tôi, sau đó người nhà nói tuổi tác bọn tôi tương đương nên đã thuận miệng hứa gả cô ấy cho tôi.""Nhưng sau đó tôi đi bộ đội, cũng không về nhà, sau này tôi quen biết và kết hôn với vợ cũ ở trong quân đội.DTVTô Ý biết tôi đã có vợ con ở trong quân đội nên đã chủ động hủy hôn ước với tôi."Lâm Thư Tuyết nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Hết rồi?"Tần Vân Phong giả vờ như không biết chuyện gì: “Hết rồi."Lâm Thư Tuyết tức đến muốn thổ huyết, nhìn các bạn học xung quanh đang bụm miệng cười trộm chỉ có thể nghiến răng nhắc nhở: "Hai người đính hôn cũng phải được mấy năm rồi chẳng lẽ ở trong thôn không xảy ra chuyện gì sao?"Lời vừa dứt, Tần Vân Phong lập tức cau mày: "Thư Tuyết, trước giờ anh vẫn nghĩ em là cô gái tốt bụng, không ngờ suy nghĩ của em lại đen tối như vậy, lúc đó bọn anh đều còn nhỏ, chưa thành niên, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?"Nói xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Chẳng lẽ ai cũng phóng khoáng như em sao? Con người khác nhau mà."Vừa dứt lời, dưới lớp học vang lên tiếng cười ồ.Tần Vân Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên: "Thư Tuyết, hình như anh lại nói sai rồi, em đừng giận nhé?""Thật ra anh thích em hơn, nhưng anh là quân nhân xuất ngũ, có nguyên tắc của riêng mình, đó là không được nói dối, chuyện khác anh đều có thể chiều theo em, nhưng bảo anh nói dối vu khống Tô Ý, anh thật sự không làm được, sau này em cũng đừng nói dối nữa, được không?"Mặt Lâm Thư Tuyết lúc xanh lúc trắng, xấu hổ và nhục nhã tột độ.Trong tiếng cười nhạo của các bạn học, cô ta hét lên một tiếng rồi chạy ra khỏi lớp.Ai ngờ vừa chạy đến cửa, đã bị người ta chặn lại."Đứng lại."Lâm Thư Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Chu Cận Xuyên.Lúc này cô ta mới nhớ ra, chính mình đã gọi anh đến đây.Chỉ là, cô ta muốn Chu Cận Xuyên nghe thấy những chuyện giữa Tần Vân Phong và Tô Ý.Không ngờ lời nói của Tần Vân Phong chẳng những không gây bất lợi gì cho Tô Ý, ngược lại còn tự rước họa vào thân.Giờ phút này bị Chu Cận Xuyên bắt gặp tận mắt, liệu anh có tha cho mình không?Nghĩ đến đây, Lâm Thư Tuyết bật khóc: "Anh Cận Xuyên, tôi không cố ý, tôi cũng không biết tại sao Tần Vân Phong lại đột nhiên bênh vực Tô Ý, trước đây anh ta không hề nói với tôi như vậy, có lẽ sau khi gặp lại Tô Ý, anh ta đã phát hiện mình vẫn còn lưu luyến chị ấy."Thật ra Chu Cận Xuyên đã chạy đến từ lúc Tần Vân Phong vừa bước vào lớp học.Ban đầu, anh tưởng Tần Vân Phong thật sự muốn gây bất lợi cho Tô Ý, nên sau khi nhận được điện thoại của Lâm Thư Tuyết, lập tức chạy đến.Ai ngờ Tần Vân Phong lại như biến thành một người khác.Vì vậy anh chỉ âm thầm nấp sau cửa sổ, không vào lớp, lặng lẽ quan sát động tĩnh bên trong.Lúc này thấy Lâm Thư Tuyết cố tình bôi nhọ vợ mình trước mặt mình, anh lập tức nổi giận: "Lâm Thư Tuyết, cô chán sống rồi sao?"Đây là lần *****ên Lâm Thư Tuyết nhìn thấy vẻ mặt hung ác, nham hiểm của Chu Cận Xuyên, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy: "Chu, Chu Cận Xuyên, anh đừng manh động, tôi, tôi xin lỗi, xin lỗi còn không được sao?".

Chương 601: Chương 601