Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 602: Chương 602

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Chu Cận Xuyên nheo mắt, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt từ trong lớp.Anh quay đầu lại thì thấy Tô Ý đang nhìn mình.Sắc mặt anh dịu đi, khí thế trên người cũng tiêu tan đi phần nào.Nhân cơ hội này, Lâm Thư Tuyết vội vàng hít sâu một hơi, như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc: "Xin lỗi, tôi lập tức đi xin lỗi Tô Ý."DTVChu Cận Xuyên nghiến răng: "Vào lớp xin lỗi! Chuyện còn lại từ từ tính sau!"Lâm Thư Tuyết như được đại xá, vội vàng chạy vào lớp, cúi đầu nói với Tô Ý hai chữ: "Xin lỗi."Tô Ý nhướng mày, cười khẩy: "Tôi không nghe thấy."Lâm Thư Tuyết trừng mắt nhìn Tô Ý đầy căm hận, nhưng dưới áp lực vô hình cực lớn phía sau, cô ta đành phải cúi đầu."Tô Ý, xin lỗi, là em không tìm hiểu rõ ràng đã vội vàng tung tin đồn nhảm về chị trước mặt mọi người, em xin lỗi chị."Lâm Thư Tuyết vội vàng nói lời xin lỗi, trên mặt đã đầy nước mắt nước mũi.Cô ta định cầm cặp sách bỏ chạy.Nhưng lại bị Chu Cận Xuyên gọi giật lại: "Ai cho cô đi? Cô còn quên gì nữa thì phải?"Nói xong, anh chỉ tay về phía Chu Tĩnh Đồng.Chu Tĩnh Đồng run b.ắ.n cả người, vội vàng chạy đến trước mặt Tô Ý cúi đầu: "Bạn học Tô, xin lỗi, là Lâm Thư Tuyết bảo tôi nói như vậy, tôi thật sự không biết cô ấy lừa tôi, xin lỗi."Hai người vừa xin lỗi xong, định chuồn lẹ.Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp hiệu trưởng Trần được Chu Cận Xuyên gọi đến."Hiệu, hiệu trưởng Trần, sao thầy lại đến đây?"Thầy hiệu trưởng Trần dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người: "Hai em nói xem, là tôi đích thân tuyển hai em đến sao? Sao tôi không nhớ gì hết vậy?"Lâm Thư Tuyết và Chu Tĩnh Đồng chột dạ nhìn nhau."Hiệu trưởng Trần, chúng em..."Thấy hai người ấp úng, hiệu trưởng Trần đưa hai người đến văn phòng.Ép hai người nói rõ rốt cuộc là giáo viên nào đã tuyến bọn họ vào.Giáo viên kia thấy không thể giấu được nữa, đành phải đứng dậy thừa nhận: "Hiệu trưởng Trần, chẳng phải trường chúng ta cho phép giáo viên giới thiệu học sinh sao? Tôi làm vậy cũng không tính là vi phạm kỷ luật, đúng không?"Hiệu trưởng Trần không trả lời, chỉ bảo hai người lấy sách vở bài tập trong cặp ra.Liếc mắt nhìn qua, ông ta im lặng ném lại cho giáo viên kia."Giới thiệu với điều kiện là phải ưu tú, đúng không? Thôi, không nói đến ưu tú, ít nhất thành tích cũng phải đạt yêu cầu chứ, cậu tự xem bài tập của hai em này đi."Giáo viên kia liếc mắt nhìn, sắc mặt cũng trắng bệch."Tôi cũng không biết, lúc đầu phụ huynh của các em ấy nói thành tích rất tốt, nên tôi mới..."Hiệu trưởng Trần không đợi anh ta nói hết, phất tay."Thôi được rồi, trường chúng ta không chứa nổi người như cậu, cậu thu dọn đồ đạc rồi đi đi.Còn hai em học sinh này, lập tức làm thủ tục thôi học cho các em ấy, cậu đã nhận bao nhiêu tiền thì tự tìm cách trả lại cho người ta.Ban đầu Lâm Thư Tuyết và Chu Tĩnh Đồng cứ tưởng hôm nay sẽ bị mắng một trận.Ai ngờ lại bị yêu cầu thôi học?Nghĩ đến lúc trước Lâm Gia Quốc đã căn dặn mình phải thể hiện thật tốt ở trường như thế nào, Lâm Thư Tuyết tối sầm mặt mũi.Lúc đầu Lâm Gia Quốc đổi ý, đồng ý cho cô ta về Bắc Kinh cũng là vì muốn chọc tức hai mẹ con kia.Sau đó ông ta bỏ ra rất nhiều tiền, nhờ vả rất nhiều mối quan hệ mới đưa được cô ta vào đây, một mặt là hy vọng cô ta có thể thi đỗ đại học để thay ông ta ngẩng mặt lên, mặt khác cũng là muốn cô ta nhân cơ hội này gây khó dễ cho Tô Ý.Ai ngờ cô ta vừa ra tay đã bị đuổi học.Nếu Lâm Gia Quốc biết được, chắc chắn sẽ tức chết?Nghĩ đến đây, Lâm Thư Tuyết không nhịn được nữa, sợ hãi đến mức ngất xỉu.Thấy cô ta ngất xỉu, hiệu trưởng Trần sợ hãi vội vàng cho người đưa cô ta đến phòng y tế, sau đó gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh đến đón..

Chu Cận Xuyên nheo mắt, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt từ trong lớp.

Anh quay đầu lại thì thấy Tô Ý đang nhìn mình.

Sắc mặt anh dịu đi, khí thế trên người cũng tiêu tan đi phần nào.

Nhân cơ hội này, Lâm Thư Tuyết vội vàng hít sâu một hơi, như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc: "Xin lỗi, tôi lập tức đi xin lỗi Tô Ý."

DTV

Chu Cận Xuyên nghiến răng: "Vào lớp xin lỗi! Chuyện còn lại từ từ tính sau!"

Lâm Thư Tuyết như được đại xá, vội vàng chạy vào lớp, cúi đầu nói với Tô Ý hai chữ: "Xin lỗi."

Tô Ý nhướng mày, cười khẩy: "Tôi không nghe thấy."

Lâm Thư Tuyết trừng mắt nhìn Tô Ý đầy căm hận, nhưng dưới áp lực vô hình cực lớn phía sau, cô ta đành phải cúi đầu.

"Tô Ý, xin lỗi, là em không tìm hiểu rõ ràng đã vội vàng tung tin đồn nhảm về chị trước mặt mọi người, em xin lỗi chị."

Lâm Thư Tuyết vội vàng nói lời xin lỗi, trên mặt đã đầy nước mắt nước mũi.

Cô ta định cầm cặp sách bỏ chạy.

Nhưng lại bị Chu Cận Xuyên gọi giật lại: "Ai cho cô đi? Cô còn quên gì nữa thì phải?"

Nói xong, anh chỉ tay về phía Chu Tĩnh Đồng.

Chu Tĩnh Đồng run b.ắ.n cả người, vội vàng chạy đến trước mặt Tô Ý cúi đầu: "Bạn học Tô, xin lỗi, là Lâm Thư Tuyết bảo tôi nói như vậy, tôi thật sự không biết cô ấy lừa tôi, xin lỗi."

Hai người vừa xin lỗi xong, định chuồn lẹ.

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp hiệu trưởng Trần được Chu Cận Xuyên gọi đến.

"Hiệu, hiệu trưởng Trần, sao thầy lại đến đây?"

Thầy hiệu trưởng Trần dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người: "Hai em nói xem, là tôi đích thân tuyển hai em đến sao? Sao tôi không nhớ gì hết vậy?"

Lâm Thư Tuyết và Chu Tĩnh Đồng chột dạ nhìn nhau.

"Hiệu trưởng Trần, chúng em..."

Thấy hai người ấp úng, hiệu trưởng Trần đưa hai người đến văn phòng.

Ép hai người nói rõ rốt cuộc là giáo viên nào đã tuyến bọn họ vào.

Giáo viên kia thấy không thể giấu được nữa, đành phải đứng dậy thừa nhận: "Hiệu trưởng Trần, chẳng phải trường chúng ta cho phép giáo viên giới thiệu học sinh sao? Tôi làm vậy cũng không tính là vi phạm kỷ luật, đúng không?"

Hiệu trưởng Trần không trả lời, chỉ bảo hai người lấy sách vở bài tập trong cặp ra.

Liếc mắt nhìn qua, ông ta im lặng ném lại cho giáo viên kia.

"Giới thiệu với điều kiện là phải ưu tú, đúng không? Thôi, không nói đến ưu tú, ít nhất thành tích cũng phải đạt yêu cầu chứ, cậu tự xem bài tập của hai em này đi."

Giáo viên kia liếc mắt nhìn, sắc mặt cũng trắng bệch.

"Tôi cũng không biết, lúc đầu phụ huynh của các em ấy nói thành tích rất tốt, nên tôi mới..."

Hiệu trưởng Trần không đợi anh ta nói hết, phất tay.

"Thôi được rồi, trường chúng ta không chứa nổi người như cậu, cậu thu dọn đồ đạc rồi đi đi.

Còn hai em học sinh này, lập tức làm thủ tục thôi học cho các em ấy, cậu đã nhận bao nhiêu tiền thì tự tìm cách trả lại cho người ta.

Ban đầu Lâm Thư Tuyết và Chu Tĩnh Đồng cứ tưởng hôm nay sẽ bị mắng một trận.

Ai ngờ lại bị yêu cầu thôi học?

Nghĩ đến lúc trước Lâm Gia Quốc đã căn dặn mình phải thể hiện thật tốt ở trường như thế nào, Lâm Thư Tuyết tối sầm mặt mũi.

Lúc đầu Lâm Gia Quốc đổi ý, đồng ý cho cô ta về Bắc Kinh cũng là vì muốn chọc tức hai mẹ con kia.

Sau đó ông ta bỏ ra rất nhiều tiền, nhờ vả rất nhiều mối quan hệ mới đưa được cô ta vào đây, một mặt là hy vọng cô ta có thể thi đỗ đại học để thay ông ta ngẩng mặt lên, mặt khác cũng là muốn cô ta nhân cơ hội này gây khó dễ cho Tô Ý.

Ai ngờ cô ta vừa ra tay đã bị đuổi học.

Nếu Lâm Gia Quốc biết được, chắc chắn sẽ tức chết?

Nghĩ đến đây, Lâm Thư Tuyết không nhịn được nữa, sợ hãi đến mức ngất xỉu.

Thấy cô ta ngất xỉu, hiệu trưởng Trần sợ hãi vội vàng cho người đưa cô ta đến phòng y tế, sau đó gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh đến đón..

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Chu Cận Xuyên nheo mắt, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt từ trong lớp.Anh quay đầu lại thì thấy Tô Ý đang nhìn mình.Sắc mặt anh dịu đi, khí thế trên người cũng tiêu tan đi phần nào.Nhân cơ hội này, Lâm Thư Tuyết vội vàng hít sâu một hơi, như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc: "Xin lỗi, tôi lập tức đi xin lỗi Tô Ý."DTVChu Cận Xuyên nghiến răng: "Vào lớp xin lỗi! Chuyện còn lại từ từ tính sau!"Lâm Thư Tuyết như được đại xá, vội vàng chạy vào lớp, cúi đầu nói với Tô Ý hai chữ: "Xin lỗi."Tô Ý nhướng mày, cười khẩy: "Tôi không nghe thấy."Lâm Thư Tuyết trừng mắt nhìn Tô Ý đầy căm hận, nhưng dưới áp lực vô hình cực lớn phía sau, cô ta đành phải cúi đầu."Tô Ý, xin lỗi, là em không tìm hiểu rõ ràng đã vội vàng tung tin đồn nhảm về chị trước mặt mọi người, em xin lỗi chị."Lâm Thư Tuyết vội vàng nói lời xin lỗi, trên mặt đã đầy nước mắt nước mũi.Cô ta định cầm cặp sách bỏ chạy.Nhưng lại bị Chu Cận Xuyên gọi giật lại: "Ai cho cô đi? Cô còn quên gì nữa thì phải?"Nói xong, anh chỉ tay về phía Chu Tĩnh Đồng.Chu Tĩnh Đồng run b.ắ.n cả người, vội vàng chạy đến trước mặt Tô Ý cúi đầu: "Bạn học Tô, xin lỗi, là Lâm Thư Tuyết bảo tôi nói như vậy, tôi thật sự không biết cô ấy lừa tôi, xin lỗi."Hai người vừa xin lỗi xong, định chuồn lẹ.Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp hiệu trưởng Trần được Chu Cận Xuyên gọi đến."Hiệu, hiệu trưởng Trần, sao thầy lại đến đây?"Thầy hiệu trưởng Trần dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người: "Hai em nói xem, là tôi đích thân tuyển hai em đến sao? Sao tôi không nhớ gì hết vậy?"Lâm Thư Tuyết và Chu Tĩnh Đồng chột dạ nhìn nhau."Hiệu trưởng Trần, chúng em..."Thấy hai người ấp úng, hiệu trưởng Trần đưa hai người đến văn phòng.Ép hai người nói rõ rốt cuộc là giáo viên nào đã tuyến bọn họ vào.Giáo viên kia thấy không thể giấu được nữa, đành phải đứng dậy thừa nhận: "Hiệu trưởng Trần, chẳng phải trường chúng ta cho phép giáo viên giới thiệu học sinh sao? Tôi làm vậy cũng không tính là vi phạm kỷ luật, đúng không?"Hiệu trưởng Trần không trả lời, chỉ bảo hai người lấy sách vở bài tập trong cặp ra.Liếc mắt nhìn qua, ông ta im lặng ném lại cho giáo viên kia."Giới thiệu với điều kiện là phải ưu tú, đúng không? Thôi, không nói đến ưu tú, ít nhất thành tích cũng phải đạt yêu cầu chứ, cậu tự xem bài tập của hai em này đi."Giáo viên kia liếc mắt nhìn, sắc mặt cũng trắng bệch."Tôi cũng không biết, lúc đầu phụ huynh của các em ấy nói thành tích rất tốt, nên tôi mới..."Hiệu trưởng Trần không đợi anh ta nói hết, phất tay."Thôi được rồi, trường chúng ta không chứa nổi người như cậu, cậu thu dọn đồ đạc rồi đi đi.Còn hai em học sinh này, lập tức làm thủ tục thôi học cho các em ấy, cậu đã nhận bao nhiêu tiền thì tự tìm cách trả lại cho người ta.Ban đầu Lâm Thư Tuyết và Chu Tĩnh Đồng cứ tưởng hôm nay sẽ bị mắng một trận.Ai ngờ lại bị yêu cầu thôi học?Nghĩ đến lúc trước Lâm Gia Quốc đã căn dặn mình phải thể hiện thật tốt ở trường như thế nào, Lâm Thư Tuyết tối sầm mặt mũi.Lúc đầu Lâm Gia Quốc đổi ý, đồng ý cho cô ta về Bắc Kinh cũng là vì muốn chọc tức hai mẹ con kia.Sau đó ông ta bỏ ra rất nhiều tiền, nhờ vả rất nhiều mối quan hệ mới đưa được cô ta vào đây, một mặt là hy vọng cô ta có thể thi đỗ đại học để thay ông ta ngẩng mặt lên, mặt khác cũng là muốn cô ta nhân cơ hội này gây khó dễ cho Tô Ý.Ai ngờ cô ta vừa ra tay đã bị đuổi học.Nếu Lâm Gia Quốc biết được, chắc chắn sẽ tức chết?Nghĩ đến đây, Lâm Thư Tuyết không nhịn được nữa, sợ hãi đến mức ngất xỉu.Thấy cô ta ngất xỉu, hiệu trưởng Trần sợ hãi vội vàng cho người đưa cô ta đến phòng y tế, sau đó gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh đến đón..

Chương 602: Chương 602