"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 643: Chương 643
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ngoài thực phẩm, ông ấy còn kinh doanh thời trang khách sạn, bất động sản...Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Liêu Chính Dân muốn đưa Tô Nhân đi dạo, đến những nơi ông ấy thường lui tới những năm qua.Thấy hai người khó khăn lắm mới có thời gian ra ngoài, Tô Ý cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi.Cô rủ Lâm Trạch Tây đi mua sắm.Ban đầu, Tô Nhân còn lo lắng: "Hai đứa không quen đường xá, lỡ như lạc đường thì làm sao?"Tô Ý bất đắc dĩ cười: "Mẹ, mẹ xem bọn con là trẻ con sao? Yên tâm đi, không lạc đâu!"Liêu Chính Dân cũng cười nói: "Người trẻ thích náo nhiệt, ra ngoài dạo chơi cũng tốt, tôi sẽ cho tài xế đi theo bọn họ, không sao đâu."Cứ như vậy, hai anh em thành công đến được khu phố thương mại sầm uất nhất Hong Kong, bắt đầu công cuộc mua sắm điên cuồng.Lúc đầu Tô Ý không dám để lộ bí mật về không gian của mình.Nên cô chỉ dẫn Lâm Trạch Tây đi mua một ít mỗi thứ, ngoài những thứ dùng cho bản thân còn có quà cho mọi người.Quần áo, giày dép, khăn quàng cổ, đồ chơi, sôcôla, mỹ phẩm...Thứ gì mua được cô đều mua một ít.Lâm Trạch Tây cũng mua một ít t.h.u.ố.c lá và rượu ngoại để tặng người khác.Rồi anh ta mua cho mình một chiếc đồng hồ và một chiếc kính râm.Mua xong những thứ này, Lâm Trạch Tây đã không muốn đi nữa: "Phụ nữ các em đi mua sắm thật đáng sợ, anh đi không nổi nữa rồi, hay là ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi một lát đi? Lát nữa chúng ta đi tiếp."Tô Ý đã đợi câu nói này từ lâu, cô mỉm cười đề nghị: "Anh ba, anh ngồi đây đợi em, vừa rồi em thấy mấy bộ quần áo đẹp lắm, em lên lầu thử đồ."Lâm Trạch Tây hơi lo lắng: "Em đi một mình, có an toàn không?"“Yên tâm đi, chỉ ở trên lầu thôi, hơn nữa em cũng không đi lung tung, em sẽ về ngay."Nghe cô nói vậy, Lâm Trạch Tây gật đầu đồng ý: "Vậy được, em đừng đi lung tung, mua xong thì về sớm, anh đợi em ở đây."Thấy anh đồng ý, Tô Ý chạy thẳng lên lầu hai.Nhưng cô không phải đi mua quần áo mà là quay lại quầy mỹ phẩm vừa rồi.Chỉ là lần này, cô không mua một, hai bộ như lúc nãy mà mua hẳn mười mấy bộ.Dù sao những thứ này để trong không gian cũng không sợ hết hạn, mang về dùng dần hoặc tặng người khác đều rất tốt.DTVMua xong mỹ phẩm, Tô Ý lại mua thêm mấy thùng băng vệ sinh.Hai năm nay, cô dùng băng vệ sinh vải rất khổ sở, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, cô lại vô cùng nhớ nhung băng vệ sinh dùng một lần.Vì vậy, nhân cơ hội này cô nhất định phải mua thật nhiều.Mua xong những thứ này, Tô Ý lại mua thêm một ít sôcôla và sữa bột.Nhìn thời gian trôi qua khá lâu rồi, sợ Lâm Trạch Tây sốt ruột, cô vội vàng quay lại.Đến nơi quả nhiên Lâm Trạch Tây đã sốt ruột, anh đang đứng dậy nhìn quanh tìm kiếm.Nhìn thấy Tô Ý, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Hù c.h.ế.t anh rồi, anh còn tưởng em gặp chuyện gì, suýt nữa thì anh lên lầu tìm em nhưng lại sợ em quay lại không thấy anh."Tô Ý cười ngại ngùng giơ túi đồ trên tay cho anh ta xem: "Vừa rồi thử đồ quên cả thời gian, anh ba, anh có đói không? Chúng ta đi ăn cơm đi!"Nghe cô nói vậy, Lâm Trạch Tây cũng cảm thấy hơi đói, vui vẻ gật đầu: "Đi, vừa nãy anh thấy có một nhà hàng trông cũng được, để anh mời em."Mấy ngày ở Hong Kong trôi qua rất nhanh, vừa bận rộn vừa phong phú.Ngoài việc đi mua sắm và ăn uống, thời gian còn lại Tô Ý và Lâm Trạch Tây đều theo Liêu Chính Dẫn đến công ty học hỏi.Kiến thức quản lý công ty tiên tiến ở đây khiến ba người đều thu hoạch được rất nhiều.Chỉ là thời gian trôi qua, Tô Ý bắt đầu nhớ nhà.Đặc biệt là ở đây không thể liên lạc trực tiếp với Bắc Kinh khiến cô càng thêm khó chịu.Còn ở Bắc Kinh.Chu Cận Xuyên mấy ngày nay ủ rũ, gầy rộc đi trông thấy.Tạ Tiểu Quân và những người khác cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, bình thường, ở trong quân đội, Chu Cận Xuyên luôn tràn đầy năng lượng.Tuy bây giờ làm việc vẫn nghiêm túc như trước, nhưng Tạ Tiểu Quân biết rõ chắc chắn anh có vấn đề.
Ngoài thực phẩm, ông ấy còn kinh doanh thời trang khách sạn, bất động sản...
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Liêu Chính Dân muốn đưa Tô Nhân đi dạo, đến những nơi ông ấy thường lui tới những năm qua.
Thấy hai người khó khăn lắm mới có thời gian ra ngoài, Tô Ý cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi.
Cô rủ Lâm Trạch Tây đi mua sắm.
Ban đầu, Tô Nhân còn lo lắng: "Hai đứa không quen đường xá, lỡ như lạc đường thì làm sao?"
Tô Ý bất đắc dĩ cười: "Mẹ, mẹ xem bọn con là trẻ con sao? Yên tâm đi, không lạc đâu!"
Liêu Chính Dân cũng cười nói: "Người trẻ thích náo nhiệt, ra ngoài dạo chơi cũng tốt, tôi sẽ cho tài xế đi theo bọn họ, không sao đâu."
Cứ như vậy, hai anh em thành công đến được khu phố thương mại sầm uất nhất Hong Kong, bắt đầu công cuộc mua sắm điên cuồng.
Lúc đầu Tô Ý không dám để lộ bí mật về không gian của mình.
Nên cô chỉ dẫn Lâm Trạch Tây đi mua một ít mỗi thứ, ngoài những thứ dùng cho bản thân còn có quà cho mọi người.
Quần áo, giày dép, khăn quàng cổ, đồ chơi, sôcôla, mỹ phẩm...
Thứ gì mua được cô đều mua một ít.
Lâm Trạch Tây cũng mua một ít t.h.u.ố.c lá và rượu ngoại để tặng người khác.
Rồi anh ta mua cho mình một chiếc đồng hồ và một chiếc kính râm.
Mua xong những thứ này, Lâm Trạch Tây đã không muốn đi nữa: "Phụ nữ các em đi mua sắm thật đáng sợ, anh đi không nổi nữa rồi, hay là ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi một lát đi? Lát nữa chúng ta đi tiếp."
Tô Ý đã đợi câu nói này từ lâu, cô mỉm cười đề nghị: "Anh ba, anh ngồi đây đợi em, vừa rồi em thấy mấy bộ quần áo đẹp lắm, em lên lầu thử đồ."
Lâm Trạch Tây hơi lo lắng: "Em đi một mình, có an toàn không?"
“Yên tâm đi, chỉ ở trên lầu thôi, hơn nữa em cũng không đi lung tung, em sẽ về ngay."
Nghe cô nói vậy, Lâm Trạch Tây gật đầu đồng ý: "Vậy được, em đừng đi lung tung, mua xong thì về sớm, anh đợi em ở đây."
Thấy anh đồng ý, Tô Ý chạy thẳng lên lầu hai.
Nhưng cô không phải đi mua quần áo mà là quay lại quầy mỹ phẩm vừa rồi.
Chỉ là lần này, cô không mua một, hai bộ như lúc nãy mà mua hẳn mười mấy bộ.
Dù sao những thứ này để trong không gian cũng không sợ hết hạn, mang về dùng dần hoặc tặng người khác đều rất tốt.
DTV
Mua xong mỹ phẩm, Tô Ý lại mua thêm mấy thùng băng vệ sinh.
Hai năm nay, cô dùng băng vệ sinh vải rất khổ sở, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, cô lại vô cùng nhớ nhung băng vệ sinh dùng một lần.
Vì vậy, nhân cơ hội này cô nhất định phải mua thật nhiều.
Mua xong những thứ này, Tô Ý lại mua thêm một ít sôcôla và sữa bột.
Nhìn thời gian trôi qua khá lâu rồi, sợ Lâm Trạch Tây sốt ruột, cô vội vàng quay lại.
Đến nơi quả nhiên Lâm Trạch Tây đã sốt ruột, anh đang đứng dậy nhìn quanh tìm kiếm.
Nhìn thấy Tô Ý, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Hù c.h.ế.t anh rồi, anh còn tưởng em gặp chuyện gì, suýt nữa thì anh lên lầu tìm em nhưng lại sợ em quay lại không thấy anh."
Tô Ý cười ngại ngùng giơ túi đồ trên tay cho anh ta xem: "Vừa rồi thử đồ quên cả thời gian, anh ba, anh có đói không? Chúng ta đi ăn cơm đi!"
Nghe cô nói vậy, Lâm Trạch Tây cũng cảm thấy hơi đói, vui vẻ gật đầu: "Đi, vừa nãy anh thấy có một nhà hàng trông cũng được, để anh mời em."
Mấy ngày ở Hong Kong trôi qua rất nhanh, vừa bận rộn vừa phong phú.
Ngoài việc đi mua sắm và ăn uống, thời gian còn lại Tô Ý và Lâm Trạch Tây đều theo Liêu Chính Dẫn đến công ty học hỏi.
Kiến thức quản lý công ty tiên tiến ở đây khiến ba người đều thu hoạch được rất nhiều.
Chỉ là thời gian trôi qua, Tô Ý bắt đầu nhớ nhà.
Đặc biệt là ở đây không thể liên lạc trực tiếp với Bắc Kinh khiến cô càng thêm khó chịu.
Còn ở Bắc Kinh.
Chu Cận Xuyên mấy ngày nay ủ rũ, gầy rộc đi trông thấy.
Tạ Tiểu Quân và những người khác cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, bình thường, ở trong quân đội, Chu Cận Xuyên luôn tràn đầy năng lượng.
Tuy bây giờ làm việc vẫn nghiêm túc như trước, nhưng Tạ Tiểu Quân biết rõ chắc chắn anh có vấn đề.
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ngoài thực phẩm, ông ấy còn kinh doanh thời trang khách sạn, bất động sản...Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Liêu Chính Dân muốn đưa Tô Nhân đi dạo, đến những nơi ông ấy thường lui tới những năm qua.Thấy hai người khó khăn lắm mới có thời gian ra ngoài, Tô Ý cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi.Cô rủ Lâm Trạch Tây đi mua sắm.Ban đầu, Tô Nhân còn lo lắng: "Hai đứa không quen đường xá, lỡ như lạc đường thì làm sao?"Tô Ý bất đắc dĩ cười: "Mẹ, mẹ xem bọn con là trẻ con sao? Yên tâm đi, không lạc đâu!"Liêu Chính Dân cũng cười nói: "Người trẻ thích náo nhiệt, ra ngoài dạo chơi cũng tốt, tôi sẽ cho tài xế đi theo bọn họ, không sao đâu."Cứ như vậy, hai anh em thành công đến được khu phố thương mại sầm uất nhất Hong Kong, bắt đầu công cuộc mua sắm điên cuồng.Lúc đầu Tô Ý không dám để lộ bí mật về không gian của mình.Nên cô chỉ dẫn Lâm Trạch Tây đi mua một ít mỗi thứ, ngoài những thứ dùng cho bản thân còn có quà cho mọi người.Quần áo, giày dép, khăn quàng cổ, đồ chơi, sôcôla, mỹ phẩm...Thứ gì mua được cô đều mua một ít.Lâm Trạch Tây cũng mua một ít t.h.u.ố.c lá và rượu ngoại để tặng người khác.Rồi anh ta mua cho mình một chiếc đồng hồ và một chiếc kính râm.Mua xong những thứ này, Lâm Trạch Tây đã không muốn đi nữa: "Phụ nữ các em đi mua sắm thật đáng sợ, anh đi không nổi nữa rồi, hay là ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi một lát đi? Lát nữa chúng ta đi tiếp."Tô Ý đã đợi câu nói này từ lâu, cô mỉm cười đề nghị: "Anh ba, anh ngồi đây đợi em, vừa rồi em thấy mấy bộ quần áo đẹp lắm, em lên lầu thử đồ."Lâm Trạch Tây hơi lo lắng: "Em đi một mình, có an toàn không?"“Yên tâm đi, chỉ ở trên lầu thôi, hơn nữa em cũng không đi lung tung, em sẽ về ngay."Nghe cô nói vậy, Lâm Trạch Tây gật đầu đồng ý: "Vậy được, em đừng đi lung tung, mua xong thì về sớm, anh đợi em ở đây."Thấy anh đồng ý, Tô Ý chạy thẳng lên lầu hai.Nhưng cô không phải đi mua quần áo mà là quay lại quầy mỹ phẩm vừa rồi.Chỉ là lần này, cô không mua một, hai bộ như lúc nãy mà mua hẳn mười mấy bộ.Dù sao những thứ này để trong không gian cũng không sợ hết hạn, mang về dùng dần hoặc tặng người khác đều rất tốt.DTVMua xong mỹ phẩm, Tô Ý lại mua thêm mấy thùng băng vệ sinh.Hai năm nay, cô dùng băng vệ sinh vải rất khổ sở, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, cô lại vô cùng nhớ nhung băng vệ sinh dùng một lần.Vì vậy, nhân cơ hội này cô nhất định phải mua thật nhiều.Mua xong những thứ này, Tô Ý lại mua thêm một ít sôcôla và sữa bột.Nhìn thời gian trôi qua khá lâu rồi, sợ Lâm Trạch Tây sốt ruột, cô vội vàng quay lại.Đến nơi quả nhiên Lâm Trạch Tây đã sốt ruột, anh đang đứng dậy nhìn quanh tìm kiếm.Nhìn thấy Tô Ý, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Hù c.h.ế.t anh rồi, anh còn tưởng em gặp chuyện gì, suýt nữa thì anh lên lầu tìm em nhưng lại sợ em quay lại không thấy anh."Tô Ý cười ngại ngùng giơ túi đồ trên tay cho anh ta xem: "Vừa rồi thử đồ quên cả thời gian, anh ba, anh có đói không? Chúng ta đi ăn cơm đi!"Nghe cô nói vậy, Lâm Trạch Tây cũng cảm thấy hơi đói, vui vẻ gật đầu: "Đi, vừa nãy anh thấy có một nhà hàng trông cũng được, để anh mời em."Mấy ngày ở Hong Kong trôi qua rất nhanh, vừa bận rộn vừa phong phú.Ngoài việc đi mua sắm và ăn uống, thời gian còn lại Tô Ý và Lâm Trạch Tây đều theo Liêu Chính Dẫn đến công ty học hỏi.Kiến thức quản lý công ty tiên tiến ở đây khiến ba người đều thu hoạch được rất nhiều.Chỉ là thời gian trôi qua, Tô Ý bắt đầu nhớ nhà.Đặc biệt là ở đây không thể liên lạc trực tiếp với Bắc Kinh khiến cô càng thêm khó chịu.Còn ở Bắc Kinh.Chu Cận Xuyên mấy ngày nay ủ rũ, gầy rộc đi trông thấy.Tạ Tiểu Quân và những người khác cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, bình thường, ở trong quân đội, Chu Cận Xuyên luôn tràn đầy năng lượng.Tuy bây giờ làm việc vẫn nghiêm túc như trước, nhưng Tạ Tiểu Quân biết rõ chắc chắn anh có vấn đề.