Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 644: Chương 644

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ngoài Tạ Tiểu Quân, người nhà họ Chu cũng phát hiện Chu Cận Xuyên có vấn đề.Trước đây khi Tô Ý còn ở nhà, mỗi tối Chu Cận Xuyên đều ăn hai bát cơm.Bây giờ đừng nói là hai bát cơm, một bát cơm đầy ú ụ anh cũng ăn không hết.Triệu Lam nhìn mà xót ruột, bà ấy đặc biệt bảo người nấu những món anh thích ăn rồi gọi anh về ǎn cơm sớm.Thấy anh ăn cơm cứ im lặng, ăn cũng không ngon miệng.Bà ấy lo lắng hỏi: "Vẫn chưa liên lạc được với Tiểu Ý? Hay là bảo ba con gọi điện thoại đến đơn vị, gửi điện báo sang đó hỏi thăm?"Chu Cận Xuyên nghe vậy, cười khổ từ chối: "Mẹ, không có chuyện gì đâu, không cần phải làm phiền đến vậy, không có tin tức nghĩa là không có chuyện gì."Triệu Lam liếc nhìn anh: "Mẹ cũng lo lắng thôi mà! Con xem, mới mấy ngày mà con đã gầy đi mấy cân rồi?"Chu Cận Xuyên chột dạ, cười gượng gạo: "Dạo này trời nóng quá, ăn không ngon cũng là chuyện bình thường, đợi trời mát mẻ hơn, con sẽ bồi bổ lại.""Ừ, ừ, đợi trời mát mẻ hơn, Tiểu Ý cũng về rồi, con phải bồi bổ lại."Bị mẹ vạch trần, Chu Cận Xuyên cũng hơi ngượng ngùng.Nhưng anh không thể nào nói thẳng ra là mình nhớ vợ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.Từ ngày kết hôn, dường như anh đã quen với việc ngày nào cũng có Tô Ý ở bên cạnh.Quen với việc cùng cô ăn cơm.Cũng quen với việc mỗi tối hai người đóng cửa phòng trò chuyện, mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy gương mặt say ngủ của cô.Những chuyện hết sức bình thường như vậy nhưng một khi biến mất, anh lại cảm thấy bứt rứt, khó chiu.Hàng ngày dù là làm việc hay sinh hoạt, anh đều không có tinh thần.Ngủ một mình vào ban đêm, anh thường xuyên giật mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại nhìn thấy bên cạnh trống rỗng lòng anh cũng trống rỗng theo.Nhưng những lời này, anh không thể nói ra với người khác.Nếu không, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo.Thấy con trai không chịu thừa nhận, Triệu Lam cũng không nói gì, chỉ biết thở dài: "Haiz, chủ yếu là bây giờ không sang đó được, nếu không thì con sang đó xem sao cũng được."Trên bàn ăn, ông Chu nghe thấy con dâu Triệu Lam thở dài, bỗng nhiên đặt đũa xuống.Ông ấy nhìn Chu Cận Xuyên, nói: "Ai nói không sang được? Muốn sang thì cũng không phải là không có cách."Nói xong, ông ấy lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.Triệu Lam nghe vậy ngẩn người: "Ba, thật sự có thể sang sao?"Chu Cận Xuyên cũng lập tức hiểu ra, vội vàng gắp một miếng thịt kho tàu vào bát ông nội: "Ông nội, ông đừng chỉ ăn cơm không, ăn thêm miếng thịt đi ạ."Triệu Lam trừng mắt nhìn anh: "Con đừng có làm loạn, ông nội không ăn thịt mỡ đâu."DTVVừa dứt lời, ông Chu đã cười tủm tỉm gắp miếng thịt mà cháu trai gắp cho vào miệng, ăn ngon lành.Ăn xong ông ấy lau miệng nhìn Chu Cận Xuyên đã ngồi không yên từ nãy: "Lát nữa ăn xong cháu đến phòng làm việc của ông.Hoằng Nghĩa cũng đến."Nói xong ông ấy chắp tay sau lưng, thong thả bước vào phòng làm việc.Mắt Chu Cận Xuyên sáng lên, anh vội vàng ăn hết cơm trong bát, đứng dậy: "Ba, con vào trong trước đây."Chu Hoằng Nghĩa vốn đang chậm rãi ăn cơm, thấy hai ông cháu như vậy, ông ấy cũng không dám chậm trễ vội vàng đặt bát đũa xuống đứng dậy.Triệu Lam thấy vậy, vội vàng đi theo, xem ra là định nghe lén.Chu Hoằng Nghĩa bước vào phòng, nhìn thấy vợ mình vẫn còn đứng ở cửa, vẫy tay, nhỏ giọng nói: "Chắc chắn là ba nói chuyện công việc, em không nên nghe lén."Triệu Lam nghe vậy hừ lạnh: "Không nghe thì không nghe."Nói xong bà ấy quay người bỏ đi.Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Triệu Lam rón rén áp tai vào cửa.Bà ấy ra hiệu cho Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn im lặng.Trong phòng làm việc.Ông Chu và Chu Hoằng Nghĩa đều đang ngồi trên ghế, chỉ có Chu Cận Xuyên là đứng đối diện, vẻ mặt sốt ruột."Ông nội, vừa nãy ông nói có cách sang Hong Kong, có thật không ạ?"Ông Chu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Ông có lừa cháu bao giờ đâu.""Vậy ông nói nhanh xem có cách nào."Ông Chu liếc nhìn Chu Cận Xuyên, nói: "Cách thì có, nhưng cháu đừng vội, ông phải nói trước, đây là nhiệm vụ vô cùng nghiêm trọng, vô cùng trọng đại, không phải đi chơi đâu."Tiếp đó, ông Chu nói rõ nội dung nhiệm vụ cho Chu Cận Xuyên..

Ngoài Tạ Tiểu Quân, người nhà họ Chu cũng phát hiện Chu Cận Xuyên có vấn đề.

Trước đây khi Tô Ý còn ở nhà, mỗi tối Chu Cận Xuyên đều ăn hai bát cơm.

Bây giờ đừng nói là hai bát cơm, một bát cơm đầy ú ụ anh cũng ăn không hết.

Triệu Lam nhìn mà xót ruột, bà ấy đặc biệt bảo người nấu những món anh thích ăn rồi gọi anh về ǎn cơm sớm.

Thấy anh ăn cơm cứ im lặng, ăn cũng không ngon miệng.

Bà ấy lo lắng hỏi: "Vẫn chưa liên lạc được với Tiểu Ý? Hay là bảo ba con gọi điện thoại đến đơn vị, gửi điện báo sang đó hỏi thăm?"

Chu Cận Xuyên nghe vậy, cười khổ từ chối: "Mẹ, không có chuyện gì đâu, không cần phải làm phiền đến vậy, không có tin tức nghĩa là không có chuyện gì."

Triệu Lam liếc nhìn anh: "Mẹ cũng lo lắng thôi mà! Con xem, mới mấy ngày mà con đã gầy đi mấy cân rồi?"

Chu Cận Xuyên chột dạ, cười gượng gạo: "Dạo này trời nóng quá, ăn không ngon cũng là chuyện bình thường, đợi trời mát mẻ hơn, con sẽ bồi bổ lại."

"Ừ, ừ, đợi trời mát mẻ hơn, Tiểu Ý cũng về rồi, con phải bồi bổ lại."

Bị mẹ vạch trần, Chu Cận Xuyên cũng hơi ngượng ngùng.

Nhưng anh không thể nào nói thẳng ra là mình nhớ vợ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.

Từ ngày kết hôn, dường như anh đã quen với việc ngày nào cũng có Tô Ý ở bên cạnh.

Quen với việc cùng cô ăn cơm.

Cũng quen với việc mỗi tối hai người đóng cửa phòng trò chuyện, mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy gương mặt say ngủ của cô.

Những chuyện hết sức bình thường như vậy nhưng một khi biến mất, anh lại cảm thấy bứt rứt, khó chiu.

Hàng ngày dù là làm việc hay sinh hoạt, anh đều không có tinh thần.

Ngủ một mình vào ban đêm, anh thường xuyên giật mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại nhìn thấy bên cạnh trống rỗng lòng anh cũng trống rỗng theo.

Nhưng những lời này, anh không thể nói ra với người khác.

Nếu không, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo.

Thấy con trai không chịu thừa nhận, Triệu Lam cũng không nói gì, chỉ biết thở dài: "Haiz, chủ yếu là bây giờ không sang đó được, nếu không thì con sang đó xem sao cũng được."

Trên bàn ăn, ông Chu nghe thấy con dâu Triệu Lam thở dài, bỗng nhiên đặt đũa xuống.

Ông ấy nhìn Chu Cận Xuyên, nói: "Ai nói không sang được? Muốn sang thì cũng không phải là không có cách."

Nói xong, ông ấy lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.

Triệu Lam nghe vậy ngẩn người: "Ba, thật sự có thể sang sao?"

Chu Cận Xuyên cũng lập tức hiểu ra, vội vàng gắp một miếng thịt kho tàu vào bát ông nội: "Ông nội, ông đừng chỉ ăn cơm không, ăn thêm miếng thịt đi ạ."

Triệu Lam trừng mắt nhìn anh: "Con đừng có làm loạn, ông nội không ăn thịt mỡ đâu."

DTV

Vừa dứt lời, ông Chu đã cười tủm tỉm gắp miếng thịt mà cháu trai gắp cho vào miệng, ăn ngon lành.

Ăn xong ông ấy lau miệng nhìn Chu Cận Xuyên đã ngồi không yên từ nãy: "Lát nữa ăn xong cháu đến phòng làm việc của ông.

Hoằng Nghĩa cũng đến."

Nói xong ông ấy chắp tay sau lưng, thong thả bước vào phòng làm việc.

Mắt Chu Cận Xuyên sáng lên, anh vội vàng ăn hết cơm trong bát, đứng dậy: "Ba, con vào trong trước đây."

Chu Hoằng Nghĩa vốn đang chậm rãi ăn cơm, thấy hai ông cháu như vậy, ông ấy cũng không dám chậm trễ vội vàng đặt bát đũa xuống đứng dậy.

Triệu Lam thấy vậy, vội vàng đi theo, xem ra là định nghe lén.

Chu Hoằng Nghĩa bước vào phòng, nhìn thấy vợ mình vẫn còn đứng ở cửa, vẫy tay, nhỏ giọng nói: "Chắc chắn là ba nói chuyện công việc, em không nên nghe lén."

Triệu Lam nghe vậy hừ lạnh: "Không nghe thì không nghe."

Nói xong bà ấy quay người bỏ đi.

Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Triệu Lam rón rén áp tai vào cửa.

Bà ấy ra hiệu cho Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn im lặng.

Trong phòng làm việc.

Ông Chu và Chu Hoằng Nghĩa đều đang ngồi trên ghế, chỉ có Chu Cận Xuyên là đứng đối diện, vẻ mặt sốt ruột.

"Ông nội, vừa nãy ông nói có cách sang Hong Kong, có thật không ạ?"

Ông Chu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Ông có lừa cháu bao giờ đâu."

"Vậy ông nói nhanh xem có cách nào."

Ông Chu liếc nhìn Chu Cận Xuyên, nói: "Cách thì có, nhưng cháu đừng vội, ông phải nói trước, đây là nhiệm vụ vô cùng nghiêm trọng, vô cùng trọng đại, không phải đi chơi đâu."

Tiếp đó, ông Chu nói rõ nội dung nhiệm vụ cho Chu Cận Xuyên..

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ngoài Tạ Tiểu Quân, người nhà họ Chu cũng phát hiện Chu Cận Xuyên có vấn đề.Trước đây khi Tô Ý còn ở nhà, mỗi tối Chu Cận Xuyên đều ăn hai bát cơm.Bây giờ đừng nói là hai bát cơm, một bát cơm đầy ú ụ anh cũng ăn không hết.Triệu Lam nhìn mà xót ruột, bà ấy đặc biệt bảo người nấu những món anh thích ăn rồi gọi anh về ǎn cơm sớm.Thấy anh ăn cơm cứ im lặng, ăn cũng không ngon miệng.Bà ấy lo lắng hỏi: "Vẫn chưa liên lạc được với Tiểu Ý? Hay là bảo ba con gọi điện thoại đến đơn vị, gửi điện báo sang đó hỏi thăm?"Chu Cận Xuyên nghe vậy, cười khổ từ chối: "Mẹ, không có chuyện gì đâu, không cần phải làm phiền đến vậy, không có tin tức nghĩa là không có chuyện gì."Triệu Lam liếc nhìn anh: "Mẹ cũng lo lắng thôi mà! Con xem, mới mấy ngày mà con đã gầy đi mấy cân rồi?"Chu Cận Xuyên chột dạ, cười gượng gạo: "Dạo này trời nóng quá, ăn không ngon cũng là chuyện bình thường, đợi trời mát mẻ hơn, con sẽ bồi bổ lại.""Ừ, ừ, đợi trời mát mẻ hơn, Tiểu Ý cũng về rồi, con phải bồi bổ lại."Bị mẹ vạch trần, Chu Cận Xuyên cũng hơi ngượng ngùng.Nhưng anh không thể nào nói thẳng ra là mình nhớ vợ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.Từ ngày kết hôn, dường như anh đã quen với việc ngày nào cũng có Tô Ý ở bên cạnh.Quen với việc cùng cô ăn cơm.Cũng quen với việc mỗi tối hai người đóng cửa phòng trò chuyện, mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy gương mặt say ngủ của cô.Những chuyện hết sức bình thường như vậy nhưng một khi biến mất, anh lại cảm thấy bứt rứt, khó chiu.Hàng ngày dù là làm việc hay sinh hoạt, anh đều không có tinh thần.Ngủ một mình vào ban đêm, anh thường xuyên giật mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại nhìn thấy bên cạnh trống rỗng lòng anh cũng trống rỗng theo.Nhưng những lời này, anh không thể nói ra với người khác.Nếu không, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo.Thấy con trai không chịu thừa nhận, Triệu Lam cũng không nói gì, chỉ biết thở dài: "Haiz, chủ yếu là bây giờ không sang đó được, nếu không thì con sang đó xem sao cũng được."Trên bàn ăn, ông Chu nghe thấy con dâu Triệu Lam thở dài, bỗng nhiên đặt đũa xuống.Ông ấy nhìn Chu Cận Xuyên, nói: "Ai nói không sang được? Muốn sang thì cũng không phải là không có cách."Nói xong, ông ấy lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.Triệu Lam nghe vậy ngẩn người: "Ba, thật sự có thể sang sao?"Chu Cận Xuyên cũng lập tức hiểu ra, vội vàng gắp một miếng thịt kho tàu vào bát ông nội: "Ông nội, ông đừng chỉ ăn cơm không, ăn thêm miếng thịt đi ạ."Triệu Lam trừng mắt nhìn anh: "Con đừng có làm loạn, ông nội không ăn thịt mỡ đâu."DTVVừa dứt lời, ông Chu đã cười tủm tỉm gắp miếng thịt mà cháu trai gắp cho vào miệng, ăn ngon lành.Ăn xong ông ấy lau miệng nhìn Chu Cận Xuyên đã ngồi không yên từ nãy: "Lát nữa ăn xong cháu đến phòng làm việc của ông.Hoằng Nghĩa cũng đến."Nói xong ông ấy chắp tay sau lưng, thong thả bước vào phòng làm việc.Mắt Chu Cận Xuyên sáng lên, anh vội vàng ăn hết cơm trong bát, đứng dậy: "Ba, con vào trong trước đây."Chu Hoằng Nghĩa vốn đang chậm rãi ăn cơm, thấy hai ông cháu như vậy, ông ấy cũng không dám chậm trễ vội vàng đặt bát đũa xuống đứng dậy.Triệu Lam thấy vậy, vội vàng đi theo, xem ra là định nghe lén.Chu Hoằng Nghĩa bước vào phòng, nhìn thấy vợ mình vẫn còn đứng ở cửa, vẫy tay, nhỏ giọng nói: "Chắc chắn là ba nói chuyện công việc, em không nên nghe lén."Triệu Lam nghe vậy hừ lạnh: "Không nghe thì không nghe."Nói xong bà ấy quay người bỏ đi.Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Triệu Lam rón rén áp tai vào cửa.Bà ấy ra hiệu cho Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn im lặng.Trong phòng làm việc.Ông Chu và Chu Hoằng Nghĩa đều đang ngồi trên ghế, chỉ có Chu Cận Xuyên là đứng đối diện, vẻ mặt sốt ruột."Ông nội, vừa nãy ông nói có cách sang Hong Kong, có thật không ạ?"Ông Chu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Ông có lừa cháu bao giờ đâu.""Vậy ông nói nhanh xem có cách nào."Ông Chu liếc nhìn Chu Cận Xuyên, nói: "Cách thì có, nhưng cháu đừng vội, ông phải nói trước, đây là nhiệm vụ vô cùng nghiêm trọng, vô cùng trọng đại, không phải đi chơi đâu."Tiếp đó, ông Chu nói rõ nội dung nhiệm vụ cho Chu Cận Xuyên..

Chương 644: Chương 644