"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 694: Chương 694
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Chớp mắt đã đến dịp cuối năm.Sau một năm bận rộn, cuối cùng cũng đến lúc được nghỉ ngơi.Tô Ý vẫn như mọi năm, sớm chuẩn bị sẵn vé tàu về quê cho mấy người ở nhà hàng.Nhưng năm nay, đoàn về Tây Bắc lại có thêm một người, đó là Bạch Miêu Miêu, lần *****ên xa nhà.Thì ra Tạ Tiểu Quân đã sớm mời Bạch Miêu Miêu về quê anh ta chơi.Dù so với Bắc Kinh thì hai nơi có sự khác biệt rất lớn, nhưng trước khi tiến thêm một bước, anh ta nghĩ nên đưa Bạch Miêu Miêu về quê mình một lần.Nếu cô ấy thấy hối hận, ít ra cũng tốt hơn là sau này khi hai người thật sự ở bên nhau thì cô ấy mới cảm thấy hối tiếc.Hơn nữa Tạ Tiểu Quyên thường ngày cũng rất thân thiết với Bạch Miêu Miêu, lấy danh nghĩa của cô để dẫn Bạch Miêu Miêu về quê cùng đón Tết, người ngoài cũng không có lý do để dị nghị.Nhà họ Bạch cân nhắc kỹ càng, cuối cùng cũng đồng ý để Bạch Miêu Miêu đi theo.Dù sao bọn họ cũng đã gặp Tạ Tiểu Quân, đứa trẻ này không phải người hỗn láo.Sau khi Bạch Miêu Miêu đi, Lâm Thư Thư cũng ở nhà phụ giúp gia đình chuẩn bị đồ Tết.Tất nhiên Tô Ý thì khỏi phải nói.Thế là trong nhóm bốn người Thanh Bắc, chỉ còn lại một mình Liễu Phương Lâm.Tính tình Liễu Phương Lâm vốn trầm lặng, ít nói.Dù Tô Ý và Lâm Thư Thư rủ cô ấy đến chơi Tết cùng họ, cô ấy cũng nhất quyết không chịu.Một phần vì ngại làm phiền người khác, sợ thêm phiền phức.Phần khác, cô ấy cảm thấy nếu có người ngoài, không khí gia đình người ta cũng sẽ không tự nhiên.Dù sao thì sống c.h.ế.t cũng không chịu đi.Tô Ý và Lâm Thư Thư thấy vậy đành thôi.Đến ngày ba mươi Tết, mọi thứ đã sẵn sàng.Tô Ý và Chu Cận Xuyên lại chuẩn bị chạy hai nơi.Họ theo lệ thường ăn bữa cơm tất niên ở nhà họ Chu trước, rồi mới về nhà ngoại tiếp tục nửa sau.May mắn là năm nay hai nhà ở gần nhau, chạy qua chạy lại dễ dàng hơn năm ngoái.Năm nay, vợ chồng Lâm Vọng Đông còn có thêm con nhỏ, không khí còn náo nhiệt hơn năm ngoái.Khi mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, vừa vui vẻ trò chuyện về những chuyện thú vị năm qua thì Lâm Trạch Tây thường náo nhiệt nhất lại có vẻ tâm trạng không yên.Lâm Hạo Nam không biết tình hình, là người ngạc nhiên nhất: "Thằng ba, hôm nay em bị sao vậy? Sao tự dưng trở nên trầm tĩnh, không lẽ muốn từ lãng tử trở thành thanh niên nghệ sĩ?"Tô Ý không nhịn được cười: "Em nghĩ không phải đâu, có khi là mắc bệnh tương tư rồi."Lâm Trạch Tây bị trêu chọc đến đỏ mặt: "Nói lung tung gì vậy, làm gì có chuyện đó cơ chứ?"Thấy anh ta không chịu thừa nhận, Tô Ý cười nói: "Không biết giờ này Phương Lâm đã ăn chưa? Hôm nay chỗ nào cũng nghỉ Tết, không biết cậu ấy có ăn được sủi cảo nóng không nhỉ?"Nghe thấy vậy, Tô Nhân liền quan tâm hỏi: "Có phải là cô gái người Đông Bắc ở ký túc xá của các con, người mà trước đó đã gọi đến nhưng không chịu tới không?"Tô Ý gật đầu: “Đúng ạ, cậu ấy ngại ngùng nên không dám đến."Tô Nhân thở dài: “Cô gái này cũng thật là, hôm nay ở bên ngoài chỗ nào cũng đóng cửa, không biết căng tin có mở không nữa."Tô Ý nhún vai, nhìn Lâm Trạch Tây đầy ẩn ý: “Bạn cùng phòng của con rất tiết kiệm, thời tiết lạnh thế này, có khi cô ấy cũng lười ra ngoài, ở trong ký túc xá ăn mì gói cũng nên."Lâm Trạch Tây vốn đã lo lắng về chuyện này, nghe Tô Ý nói vậy, anh ta không quan tâm đến việc giữ mặt mũi nữa, liền vào phòng lấy một hộp cơm ra."Mẹ, hay là con gói một ít sủi cảo mang qua cho cô ấy nhé?"Tô Nhân ngạc nhiên một chút, nhìn sang Tô Ý rồi mới hiểu ra.Bà ấy vội đứng dậy: “Cái này đã nguội rồi, lại còn là đồ thừa nữa, để mẹ nấu cho con một phần mới."Nói rồi, bà ấy nhanh chóng vào bếp nấu một phần sủi cảo khác.Khi sủi cảo vừa chín, Lâm Trạch Tây liền đổ vào hộp cơm nhôm, bọc lại bằng áo khoác quân đội, rồi thuận tay lấy thêm một chai giấm, đi ra ngoài.Tô Nhân rửa tay xong từ bếp đi ra, chỉ thấy người đã đi mấtBà ấy không nhịn được ngạc nhiên, hỏi Tô Ý: “Anh ba con làm sao vậy?"DTVTô Ý cắn một miếng sủi cảo cười nói: “Anh ba con ấy à, chắc là đã rơi vào lưới tình rồi."
Chớp mắt đã đến dịp cuối năm.
Sau một năm bận rộn, cuối cùng cũng đến lúc được nghỉ ngơi.
Tô Ý vẫn như mọi năm, sớm chuẩn bị sẵn vé tàu về quê cho mấy người ở nhà hàng.
Nhưng năm nay, đoàn về Tây Bắc lại có thêm một người, đó là Bạch Miêu Miêu, lần *****ên xa nhà.
Thì ra Tạ Tiểu Quân đã sớm mời Bạch Miêu Miêu về quê anh ta chơi.
Dù so với Bắc Kinh thì hai nơi có sự khác biệt rất lớn, nhưng trước khi tiến thêm một bước, anh ta nghĩ nên đưa Bạch Miêu Miêu về quê mình một lần.
Nếu cô ấy thấy hối hận, ít ra cũng tốt hơn là sau này khi hai người thật sự ở bên nhau thì cô ấy mới cảm thấy hối tiếc.
Hơn nữa Tạ Tiểu Quyên thường ngày cũng rất thân thiết với Bạch Miêu Miêu, lấy danh nghĩa của cô để dẫn Bạch Miêu Miêu về quê cùng đón Tết, người ngoài cũng không có lý do để dị nghị.
Nhà họ Bạch cân nhắc kỹ càng, cuối cùng cũng đồng ý để Bạch Miêu Miêu đi theo.
Dù sao bọn họ cũng đã gặp Tạ Tiểu Quân, đứa trẻ này không phải người hỗn láo.
Sau khi Bạch Miêu Miêu đi, Lâm Thư Thư cũng ở nhà phụ giúp gia đình chuẩn bị đồ Tết.
Tất nhiên Tô Ý thì khỏi phải nói.
Thế là trong nhóm bốn người Thanh Bắc, chỉ còn lại một mình Liễu Phương Lâm.
Tính tình Liễu Phương Lâm vốn trầm lặng, ít nói.
Dù Tô Ý và Lâm Thư Thư rủ cô ấy đến chơi Tết cùng họ, cô ấy cũng nhất quyết không chịu.
Một phần vì ngại làm phiền người khác, sợ thêm phiền phức.
Phần khác, cô ấy cảm thấy nếu có người ngoài, không khí gia đình người ta cũng sẽ không tự nhiên.
Dù sao thì sống c.h.ế.t cũng không chịu đi.
Tô Ý và Lâm Thư Thư thấy vậy đành thôi.
Đến ngày ba mươi Tết, mọi thứ đã sẵn sàng.
Tô Ý và Chu Cận Xuyên lại chuẩn bị chạy hai nơi.
Họ theo lệ thường ăn bữa cơm tất niên ở nhà họ Chu trước, rồi mới về nhà ngoại tiếp tục nửa sau.
May mắn là năm nay hai nhà ở gần nhau, chạy qua chạy lại dễ dàng hơn năm ngoái.
Năm nay, vợ chồng Lâm Vọng Đông còn có thêm con nhỏ, không khí còn náo nhiệt hơn năm ngoái.
Khi mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, vừa vui vẻ trò chuyện về những chuyện thú vị năm qua thì Lâm Trạch Tây thường náo nhiệt nhất lại có vẻ tâm trạng không yên.
Lâm Hạo Nam không biết tình hình, là người ngạc nhiên nhất: "Thằng ba, hôm nay em bị sao vậy? Sao tự dưng trở nên trầm tĩnh, không lẽ muốn từ lãng tử trở thành thanh niên nghệ sĩ?"
Tô Ý không nhịn được cười: "Em nghĩ không phải đâu, có khi là mắc bệnh tương tư rồi."
Lâm Trạch Tây bị trêu chọc đến đỏ mặt: "Nói lung tung gì vậy, làm gì có chuyện đó cơ chứ?"
Thấy anh ta không chịu thừa nhận, Tô Ý cười nói: "Không biết giờ này Phương Lâm đã ăn chưa? Hôm nay chỗ nào cũng nghỉ Tết, không biết cậu ấy có ăn được sủi cảo nóng không nhỉ?"
Nghe thấy vậy, Tô Nhân liền quan tâm hỏi: "Có phải là cô gái người Đông Bắc ở ký túc xá của các con, người mà trước đó đã gọi đến nhưng không chịu tới không?"
Tô Ý gật đầu: “Đúng ạ, cậu ấy ngại ngùng nên không dám đến."
Tô Nhân thở dài: “Cô gái này cũng thật là, hôm nay ở bên ngoài chỗ nào cũng đóng cửa, không biết căng tin có mở không nữa."
Tô Ý nhún vai, nhìn Lâm Trạch Tây đầy ẩn ý: “Bạn cùng phòng của con rất tiết kiệm, thời tiết lạnh thế này, có khi cô ấy cũng lười ra ngoài, ở trong ký túc xá ăn mì gói cũng nên."
Lâm Trạch Tây vốn đã lo lắng về chuyện này, nghe Tô Ý nói vậy, anh ta không quan tâm đến việc giữ mặt mũi nữa, liền vào phòng lấy một hộp cơm ra.
"Mẹ, hay là con gói một ít sủi cảo mang qua cho cô ấy nhé?"
Tô Nhân ngạc nhiên một chút, nhìn sang Tô Ý rồi mới hiểu ra.
Bà ấy vội đứng dậy: “Cái này đã nguội rồi, lại còn là đồ thừa nữa, để mẹ nấu cho con một phần mới."
Nói rồi, bà ấy nhanh chóng vào bếp nấu một phần sủi cảo khác.
Khi sủi cảo vừa chín, Lâm Trạch Tây liền đổ vào hộp cơm nhôm, bọc lại bằng áo khoác quân đội, rồi thuận tay lấy thêm một chai giấm, đi ra ngoài.
Tô Nhân rửa tay xong từ bếp đi ra, chỉ thấy người đã đi mất
Bà ấy không nhịn được ngạc nhiên, hỏi Tô Ý: “Anh ba con làm sao vậy?"
DTV
Tô Ý cắn một miếng sủi cảo cười nói: “Anh ba con ấy à, chắc là đã rơi vào lưới tình rồi."
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Chớp mắt đã đến dịp cuối năm.Sau một năm bận rộn, cuối cùng cũng đến lúc được nghỉ ngơi.Tô Ý vẫn như mọi năm, sớm chuẩn bị sẵn vé tàu về quê cho mấy người ở nhà hàng.Nhưng năm nay, đoàn về Tây Bắc lại có thêm một người, đó là Bạch Miêu Miêu, lần *****ên xa nhà.Thì ra Tạ Tiểu Quân đã sớm mời Bạch Miêu Miêu về quê anh ta chơi.Dù so với Bắc Kinh thì hai nơi có sự khác biệt rất lớn, nhưng trước khi tiến thêm một bước, anh ta nghĩ nên đưa Bạch Miêu Miêu về quê mình một lần.Nếu cô ấy thấy hối hận, ít ra cũng tốt hơn là sau này khi hai người thật sự ở bên nhau thì cô ấy mới cảm thấy hối tiếc.Hơn nữa Tạ Tiểu Quyên thường ngày cũng rất thân thiết với Bạch Miêu Miêu, lấy danh nghĩa của cô để dẫn Bạch Miêu Miêu về quê cùng đón Tết, người ngoài cũng không có lý do để dị nghị.Nhà họ Bạch cân nhắc kỹ càng, cuối cùng cũng đồng ý để Bạch Miêu Miêu đi theo.Dù sao bọn họ cũng đã gặp Tạ Tiểu Quân, đứa trẻ này không phải người hỗn láo.Sau khi Bạch Miêu Miêu đi, Lâm Thư Thư cũng ở nhà phụ giúp gia đình chuẩn bị đồ Tết.Tất nhiên Tô Ý thì khỏi phải nói.Thế là trong nhóm bốn người Thanh Bắc, chỉ còn lại một mình Liễu Phương Lâm.Tính tình Liễu Phương Lâm vốn trầm lặng, ít nói.Dù Tô Ý và Lâm Thư Thư rủ cô ấy đến chơi Tết cùng họ, cô ấy cũng nhất quyết không chịu.Một phần vì ngại làm phiền người khác, sợ thêm phiền phức.Phần khác, cô ấy cảm thấy nếu có người ngoài, không khí gia đình người ta cũng sẽ không tự nhiên.Dù sao thì sống c.h.ế.t cũng không chịu đi.Tô Ý và Lâm Thư Thư thấy vậy đành thôi.Đến ngày ba mươi Tết, mọi thứ đã sẵn sàng.Tô Ý và Chu Cận Xuyên lại chuẩn bị chạy hai nơi.Họ theo lệ thường ăn bữa cơm tất niên ở nhà họ Chu trước, rồi mới về nhà ngoại tiếp tục nửa sau.May mắn là năm nay hai nhà ở gần nhau, chạy qua chạy lại dễ dàng hơn năm ngoái.Năm nay, vợ chồng Lâm Vọng Đông còn có thêm con nhỏ, không khí còn náo nhiệt hơn năm ngoái.Khi mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, vừa vui vẻ trò chuyện về những chuyện thú vị năm qua thì Lâm Trạch Tây thường náo nhiệt nhất lại có vẻ tâm trạng không yên.Lâm Hạo Nam không biết tình hình, là người ngạc nhiên nhất: "Thằng ba, hôm nay em bị sao vậy? Sao tự dưng trở nên trầm tĩnh, không lẽ muốn từ lãng tử trở thành thanh niên nghệ sĩ?"Tô Ý không nhịn được cười: "Em nghĩ không phải đâu, có khi là mắc bệnh tương tư rồi."Lâm Trạch Tây bị trêu chọc đến đỏ mặt: "Nói lung tung gì vậy, làm gì có chuyện đó cơ chứ?"Thấy anh ta không chịu thừa nhận, Tô Ý cười nói: "Không biết giờ này Phương Lâm đã ăn chưa? Hôm nay chỗ nào cũng nghỉ Tết, không biết cậu ấy có ăn được sủi cảo nóng không nhỉ?"Nghe thấy vậy, Tô Nhân liền quan tâm hỏi: "Có phải là cô gái người Đông Bắc ở ký túc xá của các con, người mà trước đó đã gọi đến nhưng không chịu tới không?"Tô Ý gật đầu: “Đúng ạ, cậu ấy ngại ngùng nên không dám đến."Tô Nhân thở dài: “Cô gái này cũng thật là, hôm nay ở bên ngoài chỗ nào cũng đóng cửa, không biết căng tin có mở không nữa."Tô Ý nhún vai, nhìn Lâm Trạch Tây đầy ẩn ý: “Bạn cùng phòng của con rất tiết kiệm, thời tiết lạnh thế này, có khi cô ấy cũng lười ra ngoài, ở trong ký túc xá ăn mì gói cũng nên."Lâm Trạch Tây vốn đã lo lắng về chuyện này, nghe Tô Ý nói vậy, anh ta không quan tâm đến việc giữ mặt mũi nữa, liền vào phòng lấy một hộp cơm ra."Mẹ, hay là con gói một ít sủi cảo mang qua cho cô ấy nhé?"Tô Nhân ngạc nhiên một chút, nhìn sang Tô Ý rồi mới hiểu ra.Bà ấy vội đứng dậy: “Cái này đã nguội rồi, lại còn là đồ thừa nữa, để mẹ nấu cho con một phần mới."Nói rồi, bà ấy nhanh chóng vào bếp nấu một phần sủi cảo khác.Khi sủi cảo vừa chín, Lâm Trạch Tây liền đổ vào hộp cơm nhôm, bọc lại bằng áo khoác quân đội, rồi thuận tay lấy thêm một chai giấm, đi ra ngoài.Tô Nhân rửa tay xong từ bếp đi ra, chỉ thấy người đã đi mấtBà ấy không nhịn được ngạc nhiên, hỏi Tô Ý: “Anh ba con làm sao vậy?"DTVTô Ý cắn một miếng sủi cảo cười nói: “Anh ba con ấy à, chắc là đã rơi vào lưới tình rồi."