Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 695: Chương 695

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ở bên kia.Lâm Trạch Tây ra khỏi nhà rồi lái xe thẳng tới cổng trường.Xuống xe, anh lấy một bao thuốc từ trên xe, chạy tới phòng bảo vệ.Rất lịch sự đưa cho bác bảo vệ một bao thuốc, nhờ bác ấy gọi điện cho Liễu Phương Lâm.Chưa bao lâu sau, quả nhiên anh ta thấy cô ấy chạy vội từ trong khuôn viên trường ra.Khi đến gần, thấy người đến là Lâm Trạch Tây, cô ấy có chút ngỡ ngàng."Sao lại là anh?""Sao em mặc ít vậy?"Lâm Trạch Tây thấy cô ấy mặc ít như vậy, không kịp giải thích, vội vàng gọi cô ấy lên xe cho ấm áp.Liễu Phương Lâm thực sự không ngờ ngoài trời lạnh như vậy, thấy anh có vẻ có việc, nếu không thì sẽ không gọi cô ấy ra vào đêm ba mươi Tết.Cô ấy vội vàng lên xe.Vừa lên xe, Liễu Phương Lâm liền căng thẳng xoa tay, rồi đưa lên miệng hà hơi."Đồng chí Lâm, anh có chuyện gì vậy?"Lâm Trạch Tây lấy hộp cơm từ trong áo khoác quân đội ra: “Thực ra là em gái của anh á, lúc ăn cơm mà nó cứ lo lắng cho em, sợ em một mình ở trong ký túc xá ăn mì gói, nên định mang sủi cảo đến cho em.""Anh thấy trời lạnh thế này, không yên tâm để nó đi một mình, nên đã thay nó mang sủi cảo cho em, em mau thử đi, đây là sủi cảo do mẹ anh vừa nấu xong."Nói rồi, anh đưa cả chai giấm qua cho cô ấy.Liễu Phương Lâm nhìn hộp cơm vẫn còn bốc hơi, trong lòng cảm thấy ấm áp."Đồng chí Lâm, phiền anh nói giúp em lời cảm ơn Tiểu Ý nhé."Nói rồi, cô ấy cúi xuống ăn thử một miếng.Lâm Trạch Tây thấy cô ấy ăn, vui mừng cười hỏi: "Mùi vị thế nào?"Liễu Phương Lâm ăn được một nửa, vội vàng nuốt xuống rồi ngẩng đầu nói: “Ngon lắm, hay là để em mang về ăn, ăn ở đây cũng làm lỡ thời gian của anh.""Đừng đừng đừng—" Lâm Trạch Tây khế họ một tiếng rồi giải thích: “Anh đã ăn xong rồi, về nhà cũng không có việc gì, em mang về ăn cũng sẽ nguội, cứ nhân lúc còn nóng thì ăn ở đây luôn đi, lát nữa anh còn phải mang hộp cơm về."Nói xong Lâm Trạch Tây quay đầu đi, không làm phiền cô ấy nữa, để tránh cô ấy ngại ngùng.Liễu Phương Lâm nghĩ cũng đúng, nên vội vàng ăn hết.Để không phụ lòng Tô Ý và dì, Liễu Phương Lâm một mạch ăn hết tất cả sủi cảo.Ăn xong, cô ấy không nhịn được mà ợ một cái, vội vàng che miệng ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, hơi nhiều sủi cảo quá."Lâm Trạch Tây thấy cô ấy lúc bình thường luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, nay như vậy lại trông thật đáng yêu.Anh cười lắc đầu: “Không sao, anh sợ em ăn không no, nên gói hơi nhiều."Nói xong anh đề nghị: “Hay là thế này đi, anh đưa em đi đạo một vòng, tiện tiêu cơm luôn nhé?"Liễu Phương Lâm ở một tiếng: “Đi đâu?"Thấy cô ấy không từ chối ngay, Lâm Trạch Tây liền khởi động xe, vừa lái vừa nói: “Đi trượt băng thì sao? Buổi tối ở đó rất náo nhiệt, toàn là người trẻ, cùng nhau đón năm mới cũng vui."Nếu là bình thường Liễu Phương Lâm chắc chắn sẽ từ chối ngay.Nhưng hôm nay không hiểu sao.Có lẽ vì là ngày Tết, ở một mình trong ký túc xá thực sự quá khó chịu, nghĩ một lúc thì cô ấy chợt đồng ý.Lâm Trạch Tây không ngờ cô ấy lại đồng ý dễ dàng như vậy, trong lòng đang nghĩ nếu cô ấy từ chối, thì anh sẽ ngay lập tức đề nghị đi nơi khác.Giờ thấy cô ấy đồng ý, anh vui mừng đạp mạnh ga hướng về sân trượt băng.Đến nơi, Lâm Trạch Tây còn rất chu đáo đưa áo khoác quân đội trên xe cho cô ấy."Ở ngoài trời lạnh, em mặc vào đi, lát nữa vào trong đừng lo lắng, anh sẽ dạy em một số kỹ thuật trượt băng cơ bản, rất dễ học thôi."DTVLiễu Phương Lâm nghe xong khẽ cười, đáp lại một chữ: "Vâng."Hai người bước vào, thuê giày trượt rồi thay giày, Lâm Trạch Tây đột nhiên đưa tay ra: “Anh đỡ em qua bên kia, bên đó ít người, chúng ta sẽ luyện trước rồi trượt sau."Liễu Phương Lâm nhìn tay anh đưa ra, ngại ngùng lắc đầu: “Không cần đâu, em muốn tự trượt thử trước."Nói xong, cô ấy liền trượt thẳng ra.Lâm Trạch Tây giật mình, tưởng cô ấy đang cố gắng, liền vội vàng đuổi theo.Không ngờ khi nhìn lên, cô ấy lại trượt còn mượt mà hơn cả anh.Hai người trượt một lúc, Lâm Trạch Tây mới dừng lại hỏi: "Em giỏi thật đấy, không ngờ em thực sự biết trượt.".

Ở bên kia.

Lâm Trạch Tây ra khỏi nhà rồi lái xe thẳng tới cổng trường.

Xuống xe, anh lấy một bao thuốc từ trên xe, chạy tới phòng bảo vệ.

Rất lịch sự đưa cho bác bảo vệ một bao thuốc, nhờ bác ấy gọi điện cho Liễu Phương Lâm.

Chưa bao lâu sau, quả nhiên anh ta thấy cô ấy chạy vội từ trong khuôn viên trường ra.

Khi đến gần, thấy người đến là Lâm Trạch Tây, cô ấy có chút ngỡ ngàng.

"Sao lại là anh?"

"Sao em mặc ít vậy?"

Lâm Trạch Tây thấy cô ấy mặc ít như vậy, không kịp giải thích, vội vàng gọi cô ấy lên xe cho ấm áp.

Liễu Phương Lâm thực sự không ngờ ngoài trời lạnh như vậy, thấy anh có vẻ có việc, nếu không thì sẽ không gọi cô ấy ra vào đêm ba mươi Tết.

Cô ấy vội vàng lên xe.

Vừa lên xe, Liễu Phương Lâm liền căng thẳng xoa tay, rồi đưa lên miệng hà hơi.

"Đồng chí Lâm, anh có chuyện gì vậy?"

Lâm Trạch Tây lấy hộp cơm từ trong áo khoác quân đội ra: “Thực ra là em gái của anh á, lúc ăn cơm mà nó cứ lo lắng cho em, sợ em một mình ở trong ký túc xá ăn mì gói, nên định mang sủi cảo đến cho em."

"Anh thấy trời lạnh thế này, không yên tâm để nó đi một mình, nên đã thay nó mang sủi cảo cho em, em mau thử đi, đây là sủi cảo do mẹ anh vừa nấu xong."

Nói rồi, anh đưa cả chai giấm qua cho cô ấy.

Liễu Phương Lâm nhìn hộp cơm vẫn còn bốc hơi, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Đồng chí Lâm, phiền anh nói giúp em lời cảm ơn Tiểu Ý nhé."

Nói rồi, cô ấy cúi xuống ăn thử một miếng.

Lâm Trạch Tây thấy cô ấy ăn, vui mừng cười hỏi: "Mùi vị thế nào?"

Liễu Phương Lâm ăn được một nửa, vội vàng nuốt xuống rồi ngẩng đầu nói: “Ngon lắm, hay là để em mang về ăn, ăn ở đây cũng làm lỡ thời gian của anh."

"Đừng đừng đừng—" Lâm Trạch Tây khế họ một tiếng rồi giải thích: “Anh đã ăn xong rồi, về nhà cũng không có việc gì, em mang về ăn cũng sẽ nguội, cứ nhân lúc còn nóng thì ăn ở đây luôn đi, lát nữa anh còn phải mang hộp cơm về."

Nói xong Lâm Trạch Tây quay đầu đi, không làm phiền cô ấy nữa, để tránh cô ấy ngại ngùng.

Liễu Phương Lâm nghĩ cũng đúng, nên vội vàng ăn hết.

Để không phụ lòng Tô Ý và dì, Liễu Phương Lâm một mạch ăn hết tất cả sủi cảo.

Ăn xong, cô ấy không nhịn được mà ợ một cái, vội vàng che miệng ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, hơi nhiều sủi cảo quá."

Lâm Trạch Tây thấy cô ấy lúc bình thường luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, nay như vậy lại trông thật đáng yêu.

Anh cười lắc đầu: “Không sao, anh sợ em ăn không no, nên gói hơi nhiều."

Nói xong anh đề nghị: “Hay là thế này đi, anh đưa em đi đạo một vòng, tiện tiêu cơm luôn nhé?"

Liễu Phương Lâm ở một tiếng: “Đi đâu?"

Thấy cô ấy không từ chối ngay, Lâm Trạch Tây liền khởi động xe, vừa lái vừa nói: “Đi trượt băng thì sao? Buổi tối ở đó rất náo nhiệt, toàn là người trẻ, cùng nhau đón năm mới cũng vui."

Nếu là bình thường Liễu Phương Lâm chắc chắn sẽ từ chối ngay.

Nhưng hôm nay không hiểu sao.

Có lẽ vì là ngày Tết, ở một mình trong ký túc xá thực sự quá khó chịu, nghĩ một lúc thì cô ấy chợt đồng ý.

Lâm Trạch Tây không ngờ cô ấy lại đồng ý dễ dàng như vậy, trong lòng đang nghĩ nếu cô ấy từ chối, thì anh sẽ ngay lập tức đề nghị đi nơi khác.

Giờ thấy cô ấy đồng ý, anh vui mừng đạp mạnh ga hướng về sân trượt băng.

Đến nơi, Lâm Trạch Tây còn rất chu đáo đưa áo khoác quân đội trên xe cho cô ấy.

"Ở ngoài trời lạnh, em mặc vào đi, lát nữa vào trong đừng lo lắng, anh sẽ dạy em một số kỹ thuật trượt băng cơ bản, rất dễ học thôi."

DTV

Liễu Phương Lâm nghe xong khẽ cười, đáp lại một chữ: "Vâng."

Hai người bước vào, thuê giày trượt rồi thay giày, Lâm Trạch Tây đột nhiên đưa tay ra: “Anh đỡ em qua bên kia, bên đó ít người, chúng ta sẽ luyện trước rồi trượt sau."

Liễu Phương Lâm nhìn tay anh đưa ra, ngại ngùng lắc đầu: “Không cần đâu, em muốn tự trượt thử trước."

Nói xong, cô ấy liền trượt thẳng ra.

Lâm Trạch Tây giật mình, tưởng cô ấy đang cố gắng, liền vội vàng đuổi theo.

Không ngờ khi nhìn lên, cô ấy lại trượt còn mượt mà hơn cả anh.

Hai người trượt một lúc, Lâm Trạch Tây mới dừng lại hỏi: "Em giỏi thật đấy, không ngờ em thực sự biết trượt.".

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ở bên kia.Lâm Trạch Tây ra khỏi nhà rồi lái xe thẳng tới cổng trường.Xuống xe, anh lấy một bao thuốc từ trên xe, chạy tới phòng bảo vệ.Rất lịch sự đưa cho bác bảo vệ một bao thuốc, nhờ bác ấy gọi điện cho Liễu Phương Lâm.Chưa bao lâu sau, quả nhiên anh ta thấy cô ấy chạy vội từ trong khuôn viên trường ra.Khi đến gần, thấy người đến là Lâm Trạch Tây, cô ấy có chút ngỡ ngàng."Sao lại là anh?""Sao em mặc ít vậy?"Lâm Trạch Tây thấy cô ấy mặc ít như vậy, không kịp giải thích, vội vàng gọi cô ấy lên xe cho ấm áp.Liễu Phương Lâm thực sự không ngờ ngoài trời lạnh như vậy, thấy anh có vẻ có việc, nếu không thì sẽ không gọi cô ấy ra vào đêm ba mươi Tết.Cô ấy vội vàng lên xe.Vừa lên xe, Liễu Phương Lâm liền căng thẳng xoa tay, rồi đưa lên miệng hà hơi."Đồng chí Lâm, anh có chuyện gì vậy?"Lâm Trạch Tây lấy hộp cơm từ trong áo khoác quân đội ra: “Thực ra là em gái của anh á, lúc ăn cơm mà nó cứ lo lắng cho em, sợ em một mình ở trong ký túc xá ăn mì gói, nên định mang sủi cảo đến cho em.""Anh thấy trời lạnh thế này, không yên tâm để nó đi một mình, nên đã thay nó mang sủi cảo cho em, em mau thử đi, đây là sủi cảo do mẹ anh vừa nấu xong."Nói rồi, anh đưa cả chai giấm qua cho cô ấy.Liễu Phương Lâm nhìn hộp cơm vẫn còn bốc hơi, trong lòng cảm thấy ấm áp."Đồng chí Lâm, phiền anh nói giúp em lời cảm ơn Tiểu Ý nhé."Nói rồi, cô ấy cúi xuống ăn thử một miếng.Lâm Trạch Tây thấy cô ấy ăn, vui mừng cười hỏi: "Mùi vị thế nào?"Liễu Phương Lâm ăn được một nửa, vội vàng nuốt xuống rồi ngẩng đầu nói: “Ngon lắm, hay là để em mang về ăn, ăn ở đây cũng làm lỡ thời gian của anh.""Đừng đừng đừng—" Lâm Trạch Tây khế họ một tiếng rồi giải thích: “Anh đã ăn xong rồi, về nhà cũng không có việc gì, em mang về ăn cũng sẽ nguội, cứ nhân lúc còn nóng thì ăn ở đây luôn đi, lát nữa anh còn phải mang hộp cơm về."Nói xong Lâm Trạch Tây quay đầu đi, không làm phiền cô ấy nữa, để tránh cô ấy ngại ngùng.Liễu Phương Lâm nghĩ cũng đúng, nên vội vàng ăn hết.Để không phụ lòng Tô Ý và dì, Liễu Phương Lâm một mạch ăn hết tất cả sủi cảo.Ăn xong, cô ấy không nhịn được mà ợ một cái, vội vàng che miệng ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, hơi nhiều sủi cảo quá."Lâm Trạch Tây thấy cô ấy lúc bình thường luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, nay như vậy lại trông thật đáng yêu.Anh cười lắc đầu: “Không sao, anh sợ em ăn không no, nên gói hơi nhiều."Nói xong anh đề nghị: “Hay là thế này đi, anh đưa em đi đạo một vòng, tiện tiêu cơm luôn nhé?"Liễu Phương Lâm ở một tiếng: “Đi đâu?"Thấy cô ấy không từ chối ngay, Lâm Trạch Tây liền khởi động xe, vừa lái vừa nói: “Đi trượt băng thì sao? Buổi tối ở đó rất náo nhiệt, toàn là người trẻ, cùng nhau đón năm mới cũng vui."Nếu là bình thường Liễu Phương Lâm chắc chắn sẽ từ chối ngay.Nhưng hôm nay không hiểu sao.Có lẽ vì là ngày Tết, ở một mình trong ký túc xá thực sự quá khó chịu, nghĩ một lúc thì cô ấy chợt đồng ý.Lâm Trạch Tây không ngờ cô ấy lại đồng ý dễ dàng như vậy, trong lòng đang nghĩ nếu cô ấy từ chối, thì anh sẽ ngay lập tức đề nghị đi nơi khác.Giờ thấy cô ấy đồng ý, anh vui mừng đạp mạnh ga hướng về sân trượt băng.Đến nơi, Lâm Trạch Tây còn rất chu đáo đưa áo khoác quân đội trên xe cho cô ấy."Ở ngoài trời lạnh, em mặc vào đi, lát nữa vào trong đừng lo lắng, anh sẽ dạy em một số kỹ thuật trượt băng cơ bản, rất dễ học thôi."DTVLiễu Phương Lâm nghe xong khẽ cười, đáp lại một chữ: "Vâng."Hai người bước vào, thuê giày trượt rồi thay giày, Lâm Trạch Tây đột nhiên đưa tay ra: “Anh đỡ em qua bên kia, bên đó ít người, chúng ta sẽ luyện trước rồi trượt sau."Liễu Phương Lâm nhìn tay anh đưa ra, ngại ngùng lắc đầu: “Không cần đâu, em muốn tự trượt thử trước."Nói xong, cô ấy liền trượt thẳng ra.Lâm Trạch Tây giật mình, tưởng cô ấy đang cố gắng, liền vội vàng đuổi theo.Không ngờ khi nhìn lên, cô ấy lại trượt còn mượt mà hơn cả anh.Hai người trượt một lúc, Lâm Trạch Tây mới dừng lại hỏi: "Em giỏi thật đấy, không ngờ em thực sự biết trượt.".

Chương 695: Chương 695