"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…
Chương 703: Chương 703
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý cũng mỉm cười nói: “Xin lỗi, chúng tôi ngồi giường mềm, không cùng toa của hai người, chắc là không gặp được rồi."Nói rồi, dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.Tào Mạn Lệ tận mắt thấy bốn người lên toa giường mềm, không khỏi mở to mắt, quay đầu hỏi Tần Như Vân: “Sao bọn họ lại có thể mua được vé giường mềm, không phải cậu nói vé giường mềm toa này không bán cho người bình thường sao?"Lúc này Tần Như Vân cũng tức đến phát điên, đã không còn kiên nhẫn: “Mình làm sao biết được, nếu cậu muốn ngồi giường mềm thì đi cầu xin họ cho cậu đi cùng đi."Tào Mạn Lệ thấy cô ta giận, liền vội vàng cúi đầu giải thích: “Cậu đừng giận mà, mình không có ý đó, mình chỉ hỏi vậy thôi."Hai người đang nói chuyện, thì bên kia ba Tần đang nhét hành lý qua cửa sổ quay đầu gọi một tiếng: "Hai đứa còn ngẩn ra đó làm gì, mau lại đây phụ khiêng đồ đi, còn nhiều đồ chưa chất lên, lát nữa tàu chạy rồi."Tần Như Vân nhìn thấy mấy người đi tay không lên tàu, lại nhìn thấy dưới chân mình cả đống mẫu hàng, không nhịn được tức giận dậm chân."Biết rồi, đến ngay đây ạ!"Nói xong lại hừ lạnh với Tào Mạn Lệ một tiếng: “Còn không mau khuân hàng!"Nói về bên Tô Ý, bốn người tay xách đồ ăn thức uống lên tàu, tìm thấy giường ngủ của mình, vừa hay bốn người cùng một khoang.Bạch Miêu Miêu tò mò nhìn trái nhìn phải, chậc chậc khen ngợi: “Đây là lần *****ên mình ngồi giường mềm, không ngờ ngồi tàu hỏa mà cũng thoải mái thế này."Lâm Thư Thư và Liễu Phương Lâm cũng đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng.Tuy nhiên, về chuyện vừa gặp hai người kia lại càng tò mò hơn: “Lúc hai bọn mình xin nghỉ, giáo viên không có nói Tào Mạn Lệ cũng xin nghỉ đâu, chúng mình cùng lớp, nếu cô ta xin nghỉ giáo viên chắc chắn sẽ nói với chúng mình."Bạch Miêu Miêu nghe vậy, lập tức cũng phản ứng lại: “Đúng rồi, chuyện này thật kỳ quái."“Ba cậu xin trước thì không nói, hôm qua mình mới xin được phép, mình cũng không nghe giáo viên nói gì về việc Tần Như Vân xin nghỉ cả, cô giáo còn dặn mình phải đi theo Tô Ý, đừng làm mất mặt trường đừng bôi nhọ bà ấy.""Đến mình mà còn khó xin nghỉ như vậy, hai đứa kia còn nằm trong danh sách đặc biệt của giáo viên, sao có thể xin nghỉ được chứ?"Bốn người bọn họ vừa bàn bạc, sự thật liền sáng tỏ.Đó chính là Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ căn bản không hề xin phép, mà là trốn học đến đây.Dù sao trước đây khi ở trường, hai người cũng đã từng trốn học.Về phần tại sao lại dám một mạch trốn cả tuần, họ cũng không biết, bây giờ cũng chẳng buồn nghĩ tới.DTVBốn cô gái tầm tuổi nhau, trong một căn phòng nhỏ vừa ăn uống vừa trò chuyện, khi mệt thì mỗi người tự đọc sách, hoặc thảo luận về kế hoạch cho buổi triển lãm.Hơn hai mươi giờ trôi qua không hề thấy dài đằng đẵng.Đến khi họ bước xuống xe, thậm chí trông vẫn rất thần thái.Ngược lại, nhìn Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đang vác những chiếc túi lớn đi ra khỏi ga, hai người trông không còn tinh thần nữa.Bốn người chỉ liếc nhìn qua hai người kia một cái, rồi nhẹ nhàng đi xuyên qua đám đông ra khỏi ga.Họ tìm thấy Lâm Trạch Tây đang đợi ở cổng.Lâm Trạch Tây cũng đã nhìn thấy bốn người từ sớm, vẫy tay chào rồi không kìm được dõi ánh mắt về phía Liễu Phương Lâm."Trên đường đi các em có ổn không? Không gặp phải chuyện gì chứ?"Câu này là hỏi cả bốn người, nhưng người hỏi lại chỉ nhìn chăm chăm vào Liễu Phương Lâm.Liễu Phương Lâm ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt, vội cúi đầu bước nhanh lên trước.Đến khi lên xe, cô ấy cũng đi theo Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu ngồi vào ghế sau.Tô Ý thấy vậy, liền cười ngồi vào ghế phụ lái."Anh ba, các anh đến lúc nào vậy? Trên đường đi có thuận lợi không?"Lâm Trạch Tây mỉm cười gật đầu: “Mọi thứ đều suôn sẻ, bọn anh đến từ hôm qua, giờ anh sẽ đưa các em về khách sạn nhận phòng, rồi dẫn các em đi ăn."Nói xong anh khởi động xe phóng đi.Khi xe đã đi khuất, Tào Mạn Lệ và Tần Như Vân đứng ở cổng ga dường như sắp khóc đến nơi.
Tô Ý cũng mỉm cười nói: “Xin lỗi, chúng tôi ngồi giường mềm, không cùng toa của hai người, chắc là không gặp được rồi."
Nói rồi, dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Tào Mạn Lệ tận mắt thấy bốn người lên toa giường mềm, không khỏi mở to mắt, quay đầu hỏi Tần Như Vân: “Sao bọn họ lại có thể mua được vé giường mềm, không phải cậu nói vé giường mềm toa này không bán cho người bình thường sao?"
Lúc này Tần Như Vân cũng tức đến phát điên, đã không còn kiên nhẫn: “Mình làm sao biết được, nếu cậu muốn ngồi giường mềm thì đi cầu xin họ cho cậu đi cùng đi."
Tào Mạn Lệ thấy cô ta giận, liền vội vàng cúi đầu giải thích: “Cậu đừng giận mà, mình không có ý đó, mình chỉ hỏi vậy thôi."
Hai người đang nói chuyện, thì bên kia ba Tần đang nhét hành lý qua cửa sổ quay đầu gọi một tiếng: "Hai đứa còn ngẩn ra đó làm gì, mau lại đây phụ khiêng đồ đi, còn nhiều đồ chưa chất lên, lát nữa tàu chạy rồi."
Tần Như Vân nhìn thấy mấy người đi tay không lên tàu, lại nhìn thấy dưới chân mình cả đống mẫu hàng, không nhịn được tức giận dậm chân.
"Biết rồi, đến ngay đây ạ!"
Nói xong lại hừ lạnh với Tào Mạn Lệ một tiếng: “Còn không mau khuân hàng!"
Nói về bên Tô Ý, bốn người tay xách đồ ăn thức uống lên tàu, tìm thấy giường ngủ của mình, vừa hay bốn người cùng một khoang.
Bạch Miêu Miêu tò mò nhìn trái nhìn phải, chậc chậc khen ngợi: “Đây là lần *****ên mình ngồi giường mềm, không ngờ ngồi tàu hỏa mà cũng thoải mái thế này."
Lâm Thư Thư và Liễu Phương Lâm cũng đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng.
Tuy nhiên, về chuyện vừa gặp hai người kia lại càng tò mò hơn: “Lúc hai bọn mình xin nghỉ, giáo viên không có nói Tào Mạn Lệ cũng xin nghỉ đâu, chúng mình cùng lớp, nếu cô ta xin nghỉ giáo viên chắc chắn sẽ nói với chúng mình."
Bạch Miêu Miêu nghe vậy, lập tức cũng phản ứng lại: “Đúng rồi, chuyện này thật kỳ quái."
“Ba cậu xin trước thì không nói, hôm qua mình mới xin được phép, mình cũng không nghe giáo viên nói gì về việc Tần Như Vân xin nghỉ cả, cô giáo còn dặn mình phải đi theo Tô Ý, đừng làm mất mặt trường đừng bôi nhọ bà ấy."
"Đến mình mà còn khó xin nghỉ như vậy, hai đứa kia còn nằm trong danh sách đặc biệt của giáo viên, sao có thể xin nghỉ được chứ?"
Bốn người bọn họ vừa bàn bạc, sự thật liền sáng tỏ.
Đó chính là Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ căn bản không hề xin phép, mà là trốn học đến đây.
Dù sao trước đây khi ở trường, hai người cũng đã từng trốn học.
Về phần tại sao lại dám một mạch trốn cả tuần, họ cũng không biết, bây giờ cũng chẳng buồn nghĩ tới.
DTV
Bốn cô gái tầm tuổi nhau, trong một căn phòng nhỏ vừa ăn uống vừa trò chuyện, khi mệt thì mỗi người tự đọc sách, hoặc thảo luận về kế hoạch cho buổi triển lãm.
Hơn hai mươi giờ trôi qua không hề thấy dài đằng đẵng.
Đến khi họ bước xuống xe, thậm chí trông vẫn rất thần thái.
Ngược lại, nhìn Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đang vác những chiếc túi lớn đi ra khỏi ga, hai người trông không còn tinh thần nữa.
Bốn người chỉ liếc nhìn qua hai người kia một cái, rồi nhẹ nhàng đi xuyên qua đám đông ra khỏi ga.
Họ tìm thấy Lâm Trạch Tây đang đợi ở cổng.
Lâm Trạch Tây cũng đã nhìn thấy bốn người từ sớm, vẫy tay chào rồi không kìm được dõi ánh mắt về phía Liễu Phương Lâm.
"Trên đường đi các em có ổn không? Không gặp phải chuyện gì chứ?"
Câu này là hỏi cả bốn người, nhưng người hỏi lại chỉ nhìn chăm chăm vào Liễu Phương Lâm.
Liễu Phương Lâm ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt, vội cúi đầu bước nhanh lên trước.
Đến khi lên xe, cô ấy cũng đi theo Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu ngồi vào ghế sau.
Tô Ý thấy vậy, liền cười ngồi vào ghế phụ lái.
"Anh ba, các anh đến lúc nào vậy? Trên đường đi có thuận lợi không?"
Lâm Trạch Tây mỉm cười gật đầu: “Mọi thứ đều suôn sẻ, bọn anh đến từ hôm qua, giờ anh sẽ đưa các em về khách sạn nhận phòng, rồi dẫn các em đi ăn."
Nói xong anh khởi động xe phóng đi.
Khi xe đã đi khuất, Tào Mạn Lệ và Tần Như Vân đứng ở cổng ga dường như sắp khóc đến nơi.
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Tô Ý cũng mỉm cười nói: “Xin lỗi, chúng tôi ngồi giường mềm, không cùng toa của hai người, chắc là không gặp được rồi."Nói rồi, dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.Tào Mạn Lệ tận mắt thấy bốn người lên toa giường mềm, không khỏi mở to mắt, quay đầu hỏi Tần Như Vân: “Sao bọn họ lại có thể mua được vé giường mềm, không phải cậu nói vé giường mềm toa này không bán cho người bình thường sao?"Lúc này Tần Như Vân cũng tức đến phát điên, đã không còn kiên nhẫn: “Mình làm sao biết được, nếu cậu muốn ngồi giường mềm thì đi cầu xin họ cho cậu đi cùng đi."Tào Mạn Lệ thấy cô ta giận, liền vội vàng cúi đầu giải thích: “Cậu đừng giận mà, mình không có ý đó, mình chỉ hỏi vậy thôi."Hai người đang nói chuyện, thì bên kia ba Tần đang nhét hành lý qua cửa sổ quay đầu gọi một tiếng: "Hai đứa còn ngẩn ra đó làm gì, mau lại đây phụ khiêng đồ đi, còn nhiều đồ chưa chất lên, lát nữa tàu chạy rồi."Tần Như Vân nhìn thấy mấy người đi tay không lên tàu, lại nhìn thấy dưới chân mình cả đống mẫu hàng, không nhịn được tức giận dậm chân."Biết rồi, đến ngay đây ạ!"Nói xong lại hừ lạnh với Tào Mạn Lệ một tiếng: “Còn không mau khuân hàng!"Nói về bên Tô Ý, bốn người tay xách đồ ăn thức uống lên tàu, tìm thấy giường ngủ của mình, vừa hay bốn người cùng một khoang.Bạch Miêu Miêu tò mò nhìn trái nhìn phải, chậc chậc khen ngợi: “Đây là lần *****ên mình ngồi giường mềm, không ngờ ngồi tàu hỏa mà cũng thoải mái thế này."Lâm Thư Thư và Liễu Phương Lâm cũng đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng.Tuy nhiên, về chuyện vừa gặp hai người kia lại càng tò mò hơn: “Lúc hai bọn mình xin nghỉ, giáo viên không có nói Tào Mạn Lệ cũng xin nghỉ đâu, chúng mình cùng lớp, nếu cô ta xin nghỉ giáo viên chắc chắn sẽ nói với chúng mình."Bạch Miêu Miêu nghe vậy, lập tức cũng phản ứng lại: “Đúng rồi, chuyện này thật kỳ quái."“Ba cậu xin trước thì không nói, hôm qua mình mới xin được phép, mình cũng không nghe giáo viên nói gì về việc Tần Như Vân xin nghỉ cả, cô giáo còn dặn mình phải đi theo Tô Ý, đừng làm mất mặt trường đừng bôi nhọ bà ấy.""Đến mình mà còn khó xin nghỉ như vậy, hai đứa kia còn nằm trong danh sách đặc biệt của giáo viên, sao có thể xin nghỉ được chứ?"Bốn người bọn họ vừa bàn bạc, sự thật liền sáng tỏ.Đó chính là Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ căn bản không hề xin phép, mà là trốn học đến đây.Dù sao trước đây khi ở trường, hai người cũng đã từng trốn học.Về phần tại sao lại dám một mạch trốn cả tuần, họ cũng không biết, bây giờ cũng chẳng buồn nghĩ tới.DTVBốn cô gái tầm tuổi nhau, trong một căn phòng nhỏ vừa ăn uống vừa trò chuyện, khi mệt thì mỗi người tự đọc sách, hoặc thảo luận về kế hoạch cho buổi triển lãm.Hơn hai mươi giờ trôi qua không hề thấy dài đằng đẵng.Đến khi họ bước xuống xe, thậm chí trông vẫn rất thần thái.Ngược lại, nhìn Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đang vác những chiếc túi lớn đi ra khỏi ga, hai người trông không còn tinh thần nữa.Bốn người chỉ liếc nhìn qua hai người kia một cái, rồi nhẹ nhàng đi xuyên qua đám đông ra khỏi ga.Họ tìm thấy Lâm Trạch Tây đang đợi ở cổng.Lâm Trạch Tây cũng đã nhìn thấy bốn người từ sớm, vẫy tay chào rồi không kìm được dõi ánh mắt về phía Liễu Phương Lâm."Trên đường đi các em có ổn không? Không gặp phải chuyện gì chứ?"Câu này là hỏi cả bốn người, nhưng người hỏi lại chỉ nhìn chăm chăm vào Liễu Phương Lâm.Liễu Phương Lâm ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt, vội cúi đầu bước nhanh lên trước.Đến khi lên xe, cô ấy cũng đi theo Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu ngồi vào ghế sau.Tô Ý thấy vậy, liền cười ngồi vào ghế phụ lái."Anh ba, các anh đến lúc nào vậy? Trên đường đi có thuận lợi không?"Lâm Trạch Tây mỉm cười gật đầu: “Mọi thứ đều suôn sẻ, bọn anh đến từ hôm qua, giờ anh sẽ đưa các em về khách sạn nhận phòng, rồi dẫn các em đi ăn."Nói xong anh khởi động xe phóng đi.Khi xe đã đi khuất, Tào Mạn Lệ và Tần Như Vân đứng ở cổng ga dường như sắp khóc đến nơi.