Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 704: Chương 704

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ban đầu việc đến Dương Thành là chuyện khiến hai người vui mừng nhất trong thời gian qua.Trước khi đến, hai người đã mơ mộng biết bao điều tốt đẹp.Không ngờ lên xe lại gặp bốn người kia, giờ xuống xe lại thấy họ.DTVNhìn thấy họ thoải mái ngồi xe, vừa nói vừa cười rời đi.Hai người ghen tỵ đến phát điên.Ba của Tần Như Vân thấy hai người đứng bất động, liền quay đầu thúc giục: “Hai đứa nhanh lên, còn phải đi một đoạn xe buýt nữa, trễ là không kịp đâu."Tào Mạn Lệ thấy vậy, đành kéo tay Tần Như Vân bước nhanh theo.Vừa rồi ba Tần cũng nhìn thấy xe của Lâm Trạch Tây, biết họ đã đến.Thấy hai người ủ rũ không vui, ông ta cũng đoán ra được đôi chút.Vì vậy, ông ta không nhịn được mà lên tiếng cảnh cáo hai người: “Ba cảnh cáo hai đứa, lần này đến đây tuyệt đối đừng có gây rắc rối gì cho Tô Ý.Ba khó khăn lắm mới thuyết phục được giám đốc nhà máy cho hai đứa đến đây giúp đỡ miễn phí, hai đứa đừng có làm ba mất mặt!""Còn nữa, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội người nhà họ, hai đứa phải nhớ kỹ!"Tần Như Vân thấy ba lại bắt đầu càu nhàu không ngừng, nhất là lại còn ở trước mặt bạn bè, càng cảm thấy mất mặt.Cô ta bèn lí nhí đáp: “Biết rồi mà ba, ba đừng càu nhàu nữa được không."…..Bốn người đi chuyến tàu tối thứ sáu, đến chiều thứ bảy thì tới nơi.Sau khi tới, được Lâm Trạch Tây dẫn đến khách sạn, ăn uống đơn giản ở gần đó rồi đi ngủ sớm.Ngày hôm sau là chủ nhật, hội chợ chưa chính thức bắt đầu, nhưng mấy người bọn họ đều phải đến hội trường giúp dựng gian hàng, chuẩn bị mẫu sản phẩm.Nếu là đồ ăn thông thường thường sẽ được chuyển đến quầy hàng từ hôm nay, trưng bày sản phẩm trước.Để ngày mai chính thức khai mạc không phải vội vàng tay chân lóng ngóng.Nhưng lần này mì ly và mì cốc mà Tô Ý mang đến đều là sản phẩm mới, chưa từng được bán trên thị trường hay quảng cáo.Chính là chờ đến ngày mai sẽ chính thức vén màn bí mật trước công chúng.Vì vậy khi họ đến hội trường, chỉ dọn dẹp gian hàng đơn giản, sắp xếp sẵn kệ để ngày mai bày sản phẩm.Sau đó rời khỏi hội trường sớm, ra ngoài chơi.Ngoại trừ Lâm Trạch Tây và Tô Ý, ba cô gái còn lại đều là lần đầu đến Dương Thành, thấy cái gì cũng thấy tò mò.Đặc biệt là quần áo ở đây, càng nhìn càng thấy hoa cả mắt, khiến ba người không thể bước đi nổi.Vì ba người đều là quyết định đến vào phút chót, Tô Ý vẫn chưa kịp chuẩn bị đồng phục thống nhất cho mọi người.Vì vậy liền nhân cơ hội này chuẩn bị.Tô Ý nhìn trúng một chiếc áo sơ mi màu kem, chất liệu là vải cotton, nhưng mềm mại hơn nhiều so với cotton thông thường, cổ áo còn có dây thắt, nhìn vào thấy có thêm phần nữ tính hơn so với áo sơ mi trắng trang trọng.Để tiện cho việc thay đổi, cô lấy luôn một chiếc màu trắng và một chiếc màu vàng nhạt.Chọn xong áo sơ mi, Tô Ý lại đi chọn áo vest, hỏi ý kiến mọi người, ai cũng khen đẹp.Liền trực tiếp bảo nhân viên lấy mỗi loại bốn chiếc.Vừa rồi ba người đều tưởng Tô Ý mua cho mình, không ngờ một hơi lấy bốn bộ, ai nấy đều ngẩn người.Tô Ý thấy vậy cười giải thích: “Đây là nhu cầu công việc, ngày mai chúng ta sẽ mặc đồng phục."Ba người vốn xấu hổ không muốn nhận, nhưng thấy Tô Ý đã nói vậy, cũng không tiện từ chối, dưới sự thúc giục của cô liền lần lượt đi thử.Lâm Trạch Tây thấy vậy cũng động tâm: “Em gái, vậy có phải anh cũng nên kiếm bộ vest để mặc không?"Tô Ý nhìn thấy anh vẫn mặc áo sơ mi hoa quần ống loe, không nhịn được chê: “Quả thật là nên trang hoàng lại cho anh."Mua xong đồ cho bốn người, Tô Ý liền dẫn mọi người lên tầng trên chọn đồ nam, để mọi người cùng tư vấn cho Lâm Trạch Tây.Tô Ý chọn cho anh một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo sơ mi đen, bên ngoài kết hợp với áo vest xám và đen.Đôi giày da lỗ lưới trước đó cũng được thay bằng giày da đen chính thức.Đợi đến khi anh thay xong đồ bước ra khỏi phòng thử, gương mặt của Tô Ý và mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc."Anh ba, được đấy, đẹp trai quá!"

Ban đầu việc đến Dương Thành là chuyện khiến hai người vui mừng nhất trong thời gian qua.

Trước khi đến, hai người đã mơ mộng biết bao điều tốt đẹp.

Không ngờ lên xe lại gặp bốn người kia, giờ xuống xe lại thấy họ.

DTV

Nhìn thấy họ thoải mái ngồi xe, vừa nói vừa cười rời đi.

Hai người ghen tỵ đến phát điên.

Ba của Tần Như Vân thấy hai người đứng bất động, liền quay đầu thúc giục: “Hai đứa nhanh lên, còn phải đi một đoạn xe buýt nữa, trễ là không kịp đâu."

Tào Mạn Lệ thấy vậy, đành kéo tay Tần Như Vân bước nhanh theo.

Vừa rồi ba Tần cũng nhìn thấy xe của Lâm Trạch Tây, biết họ đã đến.

Thấy hai người ủ rũ không vui, ông ta cũng đoán ra được đôi chút.

Vì vậy, ông ta không nhịn được mà lên tiếng cảnh cáo hai người: “Ba cảnh cáo hai đứa, lần này đến đây tuyệt đối đừng có gây rắc rối gì cho Tô Ý.

Ba khó khăn lắm mới thuyết phục được giám đốc nhà máy cho hai đứa đến đây giúp đỡ miễn phí, hai đứa đừng có làm ba mất mặt!"

"Còn nữa, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội người nhà họ, hai đứa phải nhớ kỹ!"

Tần Như Vân thấy ba lại bắt đầu càu nhàu không ngừng, nhất là lại còn ở trước mặt bạn bè, càng cảm thấy mất mặt.

Cô ta bèn lí nhí đáp: “Biết rồi mà ba, ba đừng càu nhàu nữa được không."

…..

Bốn người đi chuyến tàu tối thứ sáu, đến chiều thứ bảy thì tới nơi.

Sau khi tới, được Lâm Trạch Tây dẫn đến khách sạn, ăn uống đơn giản ở gần đó rồi đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau là chủ nhật, hội chợ chưa chính thức bắt đầu, nhưng mấy người bọn họ đều phải đến hội trường giúp dựng gian hàng, chuẩn bị mẫu sản phẩm.

Nếu là đồ ăn thông thường thường sẽ được chuyển đến quầy hàng từ hôm nay, trưng bày sản phẩm trước.

Để ngày mai chính thức khai mạc không phải vội vàng tay chân lóng ngóng.

Nhưng lần này mì ly và mì cốc mà Tô Ý mang đến đều là sản phẩm mới, chưa từng được bán trên thị trường hay quảng cáo.

Chính là chờ đến ngày mai sẽ chính thức vén màn bí mật trước công chúng.

Vì vậy khi họ đến hội trường, chỉ dọn dẹp gian hàng đơn giản, sắp xếp sẵn kệ để ngày mai bày sản phẩm.

Sau đó rời khỏi hội trường sớm, ra ngoài chơi.

Ngoại trừ Lâm Trạch Tây và Tô Ý, ba cô gái còn lại đều là lần đầu đến Dương Thành, thấy cái gì cũng thấy tò mò.

Đặc biệt là quần áo ở đây, càng nhìn càng thấy hoa cả mắt, khiến ba người không thể bước đi nổi.

Vì ba người đều là quyết định đến vào phút chót, Tô Ý vẫn chưa kịp chuẩn bị đồng phục thống nhất cho mọi người.

Vì vậy liền nhân cơ hội này chuẩn bị.

Tô Ý nhìn trúng một chiếc áo sơ mi màu kem, chất liệu là vải cotton, nhưng mềm mại hơn nhiều so với cotton thông thường, cổ áo còn có dây thắt, nhìn vào thấy có thêm phần nữ tính hơn so với áo sơ mi trắng trang trọng.

Để tiện cho việc thay đổi, cô lấy luôn một chiếc màu trắng và một chiếc màu vàng nhạt.

Chọn xong áo sơ mi, Tô Ý lại đi chọn áo vest, hỏi ý kiến mọi người, ai cũng khen đẹp.

Liền trực tiếp bảo nhân viên lấy mỗi loại bốn chiếc.

Vừa rồi ba người đều tưởng Tô Ý mua cho mình, không ngờ một hơi lấy bốn bộ, ai nấy đều ngẩn người.

Tô Ý thấy vậy cười giải thích: “Đây là nhu cầu công việc, ngày mai chúng ta sẽ mặc đồng phục."

Ba người vốn xấu hổ không muốn nhận, nhưng thấy Tô Ý đã nói vậy, cũng không tiện từ chối, dưới sự thúc giục của cô liền lần lượt đi thử.

Lâm Trạch Tây thấy vậy cũng động tâm: “Em gái, vậy có phải anh cũng nên kiếm bộ vest để mặc không?"

Tô Ý nhìn thấy anh vẫn mặc áo sơ mi hoa quần ống loe, không nhịn được chê: “Quả thật là nên trang hoàng lại cho anh."

Mua xong đồ cho bốn người, Tô Ý liền dẫn mọi người lên tầng trên chọn đồ nam, để mọi người cùng tư vấn cho Lâm Trạch Tây.

Tô Ý chọn cho anh một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo sơ mi đen, bên ngoài kết hợp với áo vest xám và đen.

Đôi giày da lỗ lưới trước đó cũng được thay bằng giày da đen chính thức.

Đợi đến khi anh thay xong đồ bước ra khỏi phòng thử, gương mặt của Tô Ý và mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

"Anh ba, được đấy, đẹp trai quá!"

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Ban đầu việc đến Dương Thành là chuyện khiến hai người vui mừng nhất trong thời gian qua.Trước khi đến, hai người đã mơ mộng biết bao điều tốt đẹp.Không ngờ lên xe lại gặp bốn người kia, giờ xuống xe lại thấy họ.DTVNhìn thấy họ thoải mái ngồi xe, vừa nói vừa cười rời đi.Hai người ghen tỵ đến phát điên.Ba của Tần Như Vân thấy hai người đứng bất động, liền quay đầu thúc giục: “Hai đứa nhanh lên, còn phải đi một đoạn xe buýt nữa, trễ là không kịp đâu."Tào Mạn Lệ thấy vậy, đành kéo tay Tần Như Vân bước nhanh theo.Vừa rồi ba Tần cũng nhìn thấy xe của Lâm Trạch Tây, biết họ đã đến.Thấy hai người ủ rũ không vui, ông ta cũng đoán ra được đôi chút.Vì vậy, ông ta không nhịn được mà lên tiếng cảnh cáo hai người: “Ba cảnh cáo hai đứa, lần này đến đây tuyệt đối đừng có gây rắc rối gì cho Tô Ý.Ba khó khăn lắm mới thuyết phục được giám đốc nhà máy cho hai đứa đến đây giúp đỡ miễn phí, hai đứa đừng có làm ba mất mặt!""Còn nữa, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội người nhà họ, hai đứa phải nhớ kỹ!"Tần Như Vân thấy ba lại bắt đầu càu nhàu không ngừng, nhất là lại còn ở trước mặt bạn bè, càng cảm thấy mất mặt.Cô ta bèn lí nhí đáp: “Biết rồi mà ba, ba đừng càu nhàu nữa được không."…..Bốn người đi chuyến tàu tối thứ sáu, đến chiều thứ bảy thì tới nơi.Sau khi tới, được Lâm Trạch Tây dẫn đến khách sạn, ăn uống đơn giản ở gần đó rồi đi ngủ sớm.Ngày hôm sau là chủ nhật, hội chợ chưa chính thức bắt đầu, nhưng mấy người bọn họ đều phải đến hội trường giúp dựng gian hàng, chuẩn bị mẫu sản phẩm.Nếu là đồ ăn thông thường thường sẽ được chuyển đến quầy hàng từ hôm nay, trưng bày sản phẩm trước.Để ngày mai chính thức khai mạc không phải vội vàng tay chân lóng ngóng.Nhưng lần này mì ly và mì cốc mà Tô Ý mang đến đều là sản phẩm mới, chưa từng được bán trên thị trường hay quảng cáo.Chính là chờ đến ngày mai sẽ chính thức vén màn bí mật trước công chúng.Vì vậy khi họ đến hội trường, chỉ dọn dẹp gian hàng đơn giản, sắp xếp sẵn kệ để ngày mai bày sản phẩm.Sau đó rời khỏi hội trường sớm, ra ngoài chơi.Ngoại trừ Lâm Trạch Tây và Tô Ý, ba cô gái còn lại đều là lần đầu đến Dương Thành, thấy cái gì cũng thấy tò mò.Đặc biệt là quần áo ở đây, càng nhìn càng thấy hoa cả mắt, khiến ba người không thể bước đi nổi.Vì ba người đều là quyết định đến vào phút chót, Tô Ý vẫn chưa kịp chuẩn bị đồng phục thống nhất cho mọi người.Vì vậy liền nhân cơ hội này chuẩn bị.Tô Ý nhìn trúng một chiếc áo sơ mi màu kem, chất liệu là vải cotton, nhưng mềm mại hơn nhiều so với cotton thông thường, cổ áo còn có dây thắt, nhìn vào thấy có thêm phần nữ tính hơn so với áo sơ mi trắng trang trọng.Để tiện cho việc thay đổi, cô lấy luôn một chiếc màu trắng và một chiếc màu vàng nhạt.Chọn xong áo sơ mi, Tô Ý lại đi chọn áo vest, hỏi ý kiến mọi người, ai cũng khen đẹp.Liền trực tiếp bảo nhân viên lấy mỗi loại bốn chiếc.Vừa rồi ba người đều tưởng Tô Ý mua cho mình, không ngờ một hơi lấy bốn bộ, ai nấy đều ngẩn người.Tô Ý thấy vậy cười giải thích: “Đây là nhu cầu công việc, ngày mai chúng ta sẽ mặc đồng phục."Ba người vốn xấu hổ không muốn nhận, nhưng thấy Tô Ý đã nói vậy, cũng không tiện từ chối, dưới sự thúc giục của cô liền lần lượt đi thử.Lâm Trạch Tây thấy vậy cũng động tâm: “Em gái, vậy có phải anh cũng nên kiếm bộ vest để mặc không?"Tô Ý nhìn thấy anh vẫn mặc áo sơ mi hoa quần ống loe, không nhịn được chê: “Quả thật là nên trang hoàng lại cho anh."Mua xong đồ cho bốn người, Tô Ý liền dẫn mọi người lên tầng trên chọn đồ nam, để mọi người cùng tư vấn cho Lâm Trạch Tây.Tô Ý chọn cho anh một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo sơ mi đen, bên ngoài kết hợp với áo vest xám và đen.Đôi giày da lỗ lưới trước đó cũng được thay bằng giày da đen chính thức.Đợi đến khi anh thay xong đồ bước ra khỏi phòng thử, gương mặt của Tô Ý và mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc."Anh ba, được đấy, đẹp trai quá!"

Chương 704: Chương 704