Tác giả:

"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề…

Chương 868: Chương 868

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Lúc này Tô Nhân đang đếm đồ đạc xem mình đã mang theo hết đồ chưa, nghe hai người hỏi thì bà nhanh chóng đáp lại."Mẹ đã mang hết, tiêu rồi! Mẹ quên nói với đám người chị Lam rồi!"Chu Cận Xuyên lúc này cũng ngồi nghiêm chỉnh, hai tay ôm chặt vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, không dám chớp mắt.Anh sợ xóc nảy trên đường sẽ làm Tô Ý bị đau.Nghe mẹ vợ nói, anh thậm chí không dám quay đầu lại mà trả lời thẳng: “Đừng lo, lát nữa đến bệnh viện dàn xếp ổn thoả cho Tiểu Ý rồi, con sẽ gọi điện về nhà nói một tiếng.”"Cũng được, vẫn còn thời gian, vẫn còn thời gian."Nói xong, bà ấy nhanh chóng quay đầu nhìn Tô Ý: "Tiểu Ý, hiện tại con cảm thấy thế nào rồi? Còn thấy khó chịu không?"Tô Ý vừa trải qua cơn đau chuyển dạ nên có chút suy yếu, nhưng cô vẫn thản nhiên mỉm cười nói: "Mẹ đừng quá lo lắng, cứ thả lỏng đi.Mẹ đã sinh năm đứa rồi mà."Tô Nhân thở dài: "Mẹ chưa từng sinh đôi, đây không phải là đang sợ sao?"“Đừng sợ, cứ nghĩ mà xem, chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ là bà ngoại của hai đứa trẻ.Sau này phải bận tâm rất nhiều thứ, nhân lúc này thả lỏng chút đi ạ.”Tô Nhân biết con gái cố ý nói đùa để làm bà vui.Nhưng lúc này bà thực sự không thể cười nổi.Chu Cận Xuyên cũng vậy, mặc dù đã bước vào mùa thu nhưng buổi tối bên ngoài càng lạnh hơn.Nhưng bây giờ cả người anh gần như ướt sũng, trán đổ mồ hôi, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.Bất cứ khi nào Tô Ý rên rỉ, anh đều cảm thấy cả người mình đều đau theo, chưa kể đến cả đường đi dày vò cỡ nào.Rõ ràng là một đoạn đường rất quen thuộc, nhưng hôm nay lại đặc biệt xa lạ và dài vô cùng.Cuối cùng cũng đến được bệnh viện, Chu Cận Xuyên nhanh chóng xuống xe, cẩn thận từng li từng tí ôm người ra ngoài.Tô Ý kéo anh lại, phát hiện lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, cô không khỏi đau lòng: "Không cần ôm, em có thể đi được rồi, em thực sự không sao."Nói xong, cô từ từ đứng dậy và bắt đầu bước đi.Bốn người trước sau đỡ cô vào phòng sinh, tay của Chu Cận Xuyên đã hơi run lên."Chị dâu, em có thể vào được không?"DTV"Không được, đừng nói là cậu, ngay cả chị cũng không vào được, không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo lắng.Chu Cận Xuyên lo lắng nhìn thoáng qua Tô Ý rồi nói: "Bà xã, anh đợi em ở bên ngoài nhé.Nếu em có cần gì thì bảo y tá gọi cho anh."Tô Ý phát hiện anh sắp khóc, liền mỉm cười vỗ vỗ vai anh: "Yên tâm đi lão Chu, không có việc gì đâu, em đã chuẩn bị xong.""Tất cả sô cô la và nhân sâm đều mang theo rồi đúng không?""Ừm, đã mang tới, anh đừng lo lắng."Nói xong Tô Ý lập tức đi vào phòng sinh.Chu Cận Xuyên hạ tay xuống nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Tô Ý mà không chớp mắt.Không biết tại sao, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy bối rối không chịu được.Sau khi bước vào, anh không thể nhìn thấy được bên trong đang xảy ra chuyện gì, lỡ như có nguy hiểm gì thì sao?Tô Ý sau khi đi vào thì quay đầu lại nhìn anh một cái, cô mỉm cười, làm động tác OK với anh: “Ở bên ngoài chờ em.”Hốc mắt của Chu Cận Xuyên đỏ lên, anh còn chưa kịp nói chuyện, y tá đã đóng cửa lại: "Được rồi, các người đợi ở bên ngoài đi!"Cửa phòng sinh vừa đóng lại, Chu Cận Xuyên trực tiếp dựa vào chân tường ngồi xổm xuống một bước cũng không muốn xê dịch.Tô Nhân thấy anh hiện tại không có tâm trạng nên vội vàng đi đến bàn y tá gọi điện cho nhà họ Chu.Vừa cúp điện thoại, đã có một nhóm người trên hành lang đi tới.Nhìn kĩ thì hóa ra là con trai cả, con hai, con ba và con tư đều ở đây, ngoài ra còn có Liêu Chính Dân."Tại sao mấy người lại ở đây?""Mọi người đều không yên tâm! Ở nhà ngồi không yên nên tới xem! Tiểu Ý thế nào rồi?"

Lúc này Tô Nhân đang đếm đồ đạc xem mình đã mang theo hết đồ chưa, nghe hai người hỏi thì bà nhanh chóng đáp lại.

"Mẹ đã mang hết, tiêu rồi! Mẹ quên nói với đám người chị Lam rồi!"

Chu Cận Xuyên lúc này cũng ngồi nghiêm chỉnh, hai tay ôm chặt vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, không dám chớp mắt.

Anh sợ xóc nảy trên đường sẽ làm Tô Ý bị đau.

Nghe mẹ vợ nói, anh thậm chí không dám quay đầu lại mà trả lời thẳng: “Đừng lo, lát nữa đến bệnh viện dàn xếp ổn thoả cho Tiểu Ý rồi, con sẽ gọi điện về nhà nói một tiếng.”

"Cũng được, vẫn còn thời gian, vẫn còn thời gian."

Nói xong, bà ấy nhanh chóng quay đầu nhìn Tô Ý: "Tiểu Ý, hiện tại con cảm thấy thế nào rồi? Còn thấy khó chịu không?"

Tô Ý vừa trải qua cơn đau chuyển dạ nên có chút suy yếu, nhưng cô vẫn thản nhiên mỉm cười nói: "Mẹ đừng quá lo lắng, cứ thả lỏng đi.

Mẹ đã sinh năm đứa rồi mà."

Tô Nhân thở dài: "Mẹ chưa từng sinh đôi, đây không phải là đang sợ sao?"

“Đừng sợ, cứ nghĩ mà xem, chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ là bà ngoại của hai đứa trẻ.

Sau này phải bận tâm rất nhiều thứ, nhân lúc này thả lỏng chút đi ạ.”

Tô Nhân biết con gái cố ý nói đùa để làm bà vui.

Nhưng lúc này bà thực sự không thể cười nổi.

Chu Cận Xuyên cũng vậy, mặc dù đã bước vào mùa thu nhưng buổi tối bên ngoài càng lạnh hơn.

Nhưng bây giờ cả người anh gần như ướt sũng, trán đổ mồ hôi, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

Bất cứ khi nào Tô Ý rên rỉ, anh đều cảm thấy cả người mình đều đau theo, chưa kể đến cả đường đi dày vò cỡ nào.

Rõ ràng là một đoạn đường rất quen thuộc, nhưng hôm nay lại đặc biệt xa lạ và dài vô cùng.

Cuối cùng cũng đến được bệnh viện, Chu Cận Xuyên nhanh chóng xuống xe, cẩn thận từng li từng tí ôm người ra ngoài.

Tô Ý kéo anh lại, phát hiện lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, cô không khỏi đau lòng: "Không cần ôm, em có thể đi được rồi, em thực sự không sao."

Nói xong, cô từ từ đứng dậy và bắt đầu bước đi.

Bốn người trước sau đỡ cô vào phòng sinh, tay của Chu Cận Xuyên đã hơi run lên.

"Chị dâu, em có thể vào được không?"

DTV

"Không được, đừng nói là cậu, ngay cả chị cũng không vào được, không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo lắng.

Chu Cận Xuyên lo lắng nhìn thoáng qua Tô Ý rồi nói: "Bà xã, anh đợi em ở bên ngoài nhé.

Nếu em có cần gì thì bảo y tá gọi cho anh."

Tô Ý phát hiện anh sắp khóc, liền mỉm cười vỗ vỗ vai anh: "Yên tâm đi lão Chu, không có việc gì đâu, em đã chuẩn bị xong."

"Tất cả sô cô la và nhân sâm đều mang theo rồi đúng không?"

"Ừm, đã mang tới, anh đừng lo lắng."

Nói xong Tô Ý lập tức đi vào phòng sinh.

Chu Cận Xuyên hạ tay xuống nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Tô Ý mà không chớp mắt.

Không biết tại sao, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy bối rối không chịu được.

Sau khi bước vào, anh không thể nhìn thấy được bên trong đang xảy ra chuyện gì, lỡ như có nguy hiểm gì thì sao?

Tô Ý sau khi đi vào thì quay đầu lại nhìn anh một cái, cô mỉm cười, làm động tác OK với anh: “Ở bên ngoài chờ em.”

Hốc mắt của Chu Cận Xuyên đỏ lên, anh còn chưa kịp nói chuyện, y tá đã đóng cửa lại: "Được rồi, các người đợi ở bên ngoài đi!"

Cửa phòng sinh vừa đóng lại, Chu Cận Xuyên trực tiếp dựa vào chân tường ngồi xổm xuống một bước cũng không muốn xê dịch.

Tô Nhân thấy anh hiện tại không có tâm trạng nên vội vàng đi đến bàn y tá gọi điện cho nhà họ Chu.

Vừa cúp điện thoại, đã có một nhóm người trên hành lang đi tới.

Nhìn kĩ thì hóa ra là con trai cả, con hai, con ba và con tư đều ở đây, ngoài ra còn có Liêu Chính Dân.

"Tại sao mấy người lại ở đây?"

"Mọi người đều không yên tâm! Ở nhà ngồi không yên nên tới xem! Tiểu Ý thế nào rồi?"

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ NhụcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!" "Chuẩn bị hô hấp nhân tạo." "Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!" Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi. Cứu người là quan trọng nhất. Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô. ... Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa. DTV Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô. Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!" Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề… Lúc này Tô Nhân đang đếm đồ đạc xem mình đã mang theo hết đồ chưa, nghe hai người hỏi thì bà nhanh chóng đáp lại."Mẹ đã mang hết, tiêu rồi! Mẹ quên nói với đám người chị Lam rồi!"Chu Cận Xuyên lúc này cũng ngồi nghiêm chỉnh, hai tay ôm chặt vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, không dám chớp mắt.Anh sợ xóc nảy trên đường sẽ làm Tô Ý bị đau.Nghe mẹ vợ nói, anh thậm chí không dám quay đầu lại mà trả lời thẳng: “Đừng lo, lát nữa đến bệnh viện dàn xếp ổn thoả cho Tiểu Ý rồi, con sẽ gọi điện về nhà nói một tiếng.”"Cũng được, vẫn còn thời gian, vẫn còn thời gian."Nói xong, bà ấy nhanh chóng quay đầu nhìn Tô Ý: "Tiểu Ý, hiện tại con cảm thấy thế nào rồi? Còn thấy khó chịu không?"Tô Ý vừa trải qua cơn đau chuyển dạ nên có chút suy yếu, nhưng cô vẫn thản nhiên mỉm cười nói: "Mẹ đừng quá lo lắng, cứ thả lỏng đi.Mẹ đã sinh năm đứa rồi mà."Tô Nhân thở dài: "Mẹ chưa từng sinh đôi, đây không phải là đang sợ sao?"“Đừng sợ, cứ nghĩ mà xem, chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ là bà ngoại của hai đứa trẻ.Sau này phải bận tâm rất nhiều thứ, nhân lúc này thả lỏng chút đi ạ.”Tô Nhân biết con gái cố ý nói đùa để làm bà vui.Nhưng lúc này bà thực sự không thể cười nổi.Chu Cận Xuyên cũng vậy, mặc dù đã bước vào mùa thu nhưng buổi tối bên ngoài càng lạnh hơn.Nhưng bây giờ cả người anh gần như ướt sũng, trán đổ mồ hôi, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.Bất cứ khi nào Tô Ý rên rỉ, anh đều cảm thấy cả người mình đều đau theo, chưa kể đến cả đường đi dày vò cỡ nào.Rõ ràng là một đoạn đường rất quen thuộc, nhưng hôm nay lại đặc biệt xa lạ và dài vô cùng.Cuối cùng cũng đến được bệnh viện, Chu Cận Xuyên nhanh chóng xuống xe, cẩn thận từng li từng tí ôm người ra ngoài.Tô Ý kéo anh lại, phát hiện lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, cô không khỏi đau lòng: "Không cần ôm, em có thể đi được rồi, em thực sự không sao."Nói xong, cô từ từ đứng dậy và bắt đầu bước đi.Bốn người trước sau đỡ cô vào phòng sinh, tay của Chu Cận Xuyên đã hơi run lên."Chị dâu, em có thể vào được không?"DTV"Không được, đừng nói là cậu, ngay cả chị cũng không vào được, không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo lắng.Chu Cận Xuyên lo lắng nhìn thoáng qua Tô Ý rồi nói: "Bà xã, anh đợi em ở bên ngoài nhé.Nếu em có cần gì thì bảo y tá gọi cho anh."Tô Ý phát hiện anh sắp khóc, liền mỉm cười vỗ vỗ vai anh: "Yên tâm đi lão Chu, không có việc gì đâu, em đã chuẩn bị xong.""Tất cả sô cô la và nhân sâm đều mang theo rồi đúng không?""Ừm, đã mang tới, anh đừng lo lắng."Nói xong Tô Ý lập tức đi vào phòng sinh.Chu Cận Xuyên hạ tay xuống nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Tô Ý mà không chớp mắt.Không biết tại sao, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy bối rối không chịu được.Sau khi bước vào, anh không thể nhìn thấy được bên trong đang xảy ra chuyện gì, lỡ như có nguy hiểm gì thì sao?Tô Ý sau khi đi vào thì quay đầu lại nhìn anh một cái, cô mỉm cười, làm động tác OK với anh: “Ở bên ngoài chờ em.”Hốc mắt của Chu Cận Xuyên đỏ lên, anh còn chưa kịp nói chuyện, y tá đã đóng cửa lại: "Được rồi, các người đợi ở bên ngoài đi!"Cửa phòng sinh vừa đóng lại, Chu Cận Xuyên trực tiếp dựa vào chân tường ngồi xổm xuống một bước cũng không muốn xê dịch.Tô Nhân thấy anh hiện tại không có tâm trạng nên vội vàng đi đến bàn y tá gọi điện cho nhà họ Chu.Vừa cúp điện thoại, đã có một nhóm người trên hành lang đi tới.Nhìn kĩ thì hóa ra là con trai cả, con hai, con ba và con tư đều ở đây, ngoài ra còn có Liêu Chính Dân."Tại sao mấy người lại ở đây?""Mọi người đều không yên tâm! Ở nhà ngồi không yên nên tới xem! Tiểu Ý thế nào rồi?"

Chương 868: Chương 868