1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.…
Chương 4: Chương 4
Hồng Tụ Trùng PhùngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.… Ta bước ra khỏi trà lâu, trong đầu vẫn cứ hiện lên hình ảnh những tờ giấy bay và chữ "oan" dày đặc. Càng nghĩ càng thấy rối rắm, chưa hiểu được hàm ý gì.Xuân Hỉ theo sau, gọi giật:"Phu nhân, người vẫn chưa đọc thư của Cố đại nhân đâu đấy!"Cố Hành Uyên...Ta dừng bước, nhìn bức thư trong tay nàng, chợt nhớ đến lúc ta mất, chàng ôm t.h.i t.h.ể ta mà bật máu. Lòng như chùng xuống.Chàng đi Yên Môn đã một năm, ta chưa từng gửi lấy một lời nhắn.Vậy mà tháng nào chàng cũng đều đặn viết thư về, kiên trì đến lạ."Đưa ta xem."Ta mở thư ra.Quả nhiên vẫn là bốn chữ quen thuộc: “Bình an, đừng nhớ.”Tim ta bất chợt nhói lên.Tình cảm mà chàng cất giấu trong lòng, những lời chẳng thể nói ra, đều dồn cả vào bốn chữ đơn giản ấy.Phía trước có mấy phụ nhân tụ lại, tay ôm đủ thứ, đang dặn dò người mang đồ ra biên cương.Xuân Hỉ liếc nhìn rồi nói:"Trời lạnh rồi, các phu nhân ai cũng chuẩn bị áo ấm gửi cho chồng đang ở nơi xa. Không biết Yên Môn có lạnh không. Cố đại nhân hôm đi mặc đồ mỏng, giờ chắc cũng rét lắm rồi. Ai cũng có áo ấm, chỉ mình ngài ấy không có, thật tội nghiệp. Nhưng chắc ngài ấy cũng quen rồi…”Từng lời Xuân Hỉ nói như nhắc nhở từng chút một.Ta trước giờ đâu phải không biết—chỉ là không để tâm.Nay nghe lại, bỗng thấy mình thật tệ."Đủ rồi, Xuân Hỉ." Ta xoa trán, nhẹ giọng,"Đi mua hai bộ áo ấm, gửi cho Cố đại nhân."Giờ đặt may thì không kịp, nhưng có còn hơn không. Ta nghĩ chàng cũng chẳng câu nệ chuyện đó là đồ tự tay may hay không.Xuân Hỉ tròn mắt ngạc nhiên, sau đó lập tức gật đầu rối rít:"Vâng ạ! À, phu nhân, người có muốn gửi kèm thư không?"Trước giờ ta chưa từng viết thư cho chàng.Giờ tự nhiên lại viết, có lẽ sẽ khiến chàng ngạc nhiên.Nhưng thôi, cứ viết đi.Ta ghé vào trạm dịch gần đó, xin giấy bút.Ngồi mãi mà chẳng biết nên viết gì.Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không biết từ khi nào, tuyết đã bắt đầu rơi.Tết sắp đến rồi.Kiếp trước, cũng vào dịp này, Cố Hành Uyên trở về.Nhưng lúc đó ta vẫn dửng dưng, suốt ngày tụng kinh, không buồn gặp mặt.Đêm giao thừa, chàng đến gõ cửa mời ta cùng đón năm mới.Ta thấy phiền, hắt chén trà nguội vào người chàng rồi đóng sầm cửa.Chàng đứng đó suốt một đêm tuyết rơi, tóc ướt đẫm, trên vai phủ đầy sương giá.Chỉ đến khi pháo giao thừa nổ vang, chàng mới khẽ nói một câu:"Phu nhân, năm mới an lành. Mong những năm tháng sau này, trời đất đổi thay, lòng người vẫn thế."Từ đó về sau, chàng không tìm ta nữa.Đến hôm rời kinh về Yên Môn, chàng còn dặn Xuân Hỉ đừng báo ta biết, sợ quấy rầy sự yên tĩnh của ta.Từng chuyện từng chuyện như mới hôm qua.Nhớ lại mới thấy, ta đúng là quá nhẫn tâm với chàng.Ta khẽ thở dài, cầm bút viết tám chữ:"Tết đang đến gần, mong chàng sớm về."
Ta bước ra khỏi trà lâu, trong đầu vẫn cứ hiện lên hình ảnh những tờ giấy bay và chữ "oan" dày đặc.
Càng nghĩ càng thấy rối rắm, chưa hiểu được hàm ý gì.
Xuân Hỉ theo sau, gọi giật:
"Phu nhân, người vẫn chưa đọc thư của Cố đại nhân đâu đấy!"
Cố Hành Uyên...
Ta dừng bước, nhìn bức thư trong tay nàng, chợt nhớ đến lúc ta mất, chàng ôm t.h.i t.h.ể ta mà bật máu. Lòng như chùng xuống.
Chàng đi Yên Môn đã một năm, ta chưa từng gửi lấy một lời nhắn.
Vậy mà tháng nào chàng cũng đều đặn viết thư về, kiên trì đến lạ.
"Đưa ta xem."
Ta mở thư ra.
Quả nhiên vẫn là bốn chữ quen thuộc: “Bình an, đừng nhớ.”
Tim ta bất chợt nhói lên.
Tình cảm mà chàng cất giấu trong lòng, những lời chẳng thể nói ra, đều dồn cả vào bốn chữ đơn giản ấy.
Phía trước có mấy phụ nhân tụ lại, tay ôm đủ thứ, đang dặn dò người mang đồ ra biên cương.
Xuân Hỉ liếc nhìn rồi nói:
"Trời lạnh rồi, các phu nhân ai cũng chuẩn bị áo ấm gửi cho chồng đang ở nơi xa.
Không biết Yên Môn có lạnh không.
Cố đại nhân hôm đi mặc đồ mỏng, giờ chắc cũng rét lắm rồi.
Ai cũng có áo ấm, chỉ mình ngài ấy không có, thật tội nghiệp.
Nhưng chắc ngài ấy cũng quen rồi…”
Từng lời Xuân Hỉ nói như nhắc nhở từng chút một.
Ta trước giờ đâu phải không biết—chỉ là không để tâm.
Nay nghe lại, bỗng thấy mình thật tệ.
"Đủ rồi, Xuân Hỉ."
Ta xoa trán, nhẹ giọng,
"Đi mua hai bộ áo ấm, gửi cho Cố đại nhân."
Giờ đặt may thì không kịp, nhưng có còn hơn không.
Ta nghĩ chàng cũng chẳng câu nệ chuyện đó là đồ tự tay may hay không.
Xuân Hỉ tròn mắt ngạc nhiên, sau đó lập tức gật đầu rối rít:
"Vâng ạ! À, phu nhân, người có muốn gửi kèm thư không?"
Trước giờ ta chưa từng viết thư cho chàng.
Giờ tự nhiên lại viết, có lẽ sẽ khiến chàng ngạc nhiên.
Nhưng thôi, cứ viết đi.
Ta ghé vào trạm dịch gần đó, xin giấy bút.
Ngồi mãi mà chẳng biết nên viết gì.
Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không biết từ khi nào, tuyết đã bắt đầu rơi.
Tết sắp đến rồi.
Kiếp trước, cũng vào dịp này, Cố Hành Uyên trở về.
Nhưng lúc đó ta vẫn dửng dưng, suốt ngày tụng kinh, không buồn gặp mặt.
Đêm giao thừa, chàng đến gõ cửa mời ta cùng đón năm mới.
Ta thấy phiền, hắt chén trà nguội vào người chàng rồi đóng sầm cửa.
Chàng đứng đó suốt một đêm tuyết rơi, tóc ướt đẫm, trên vai phủ đầy sương giá.
Chỉ đến khi pháo giao thừa nổ vang, chàng mới khẽ nói một câu:
"Phu nhân, năm mới an lành.
Mong những năm tháng sau này, trời đất đổi thay, lòng người vẫn thế."
Từ đó về sau, chàng không tìm ta nữa.
Đến hôm rời kinh về Yên Môn, chàng còn dặn Xuân Hỉ đừng báo ta biết, sợ quấy rầy sự yên tĩnh của ta.
Từng chuyện từng chuyện như mới hôm qua.
Nhớ lại mới thấy, ta đúng là quá nhẫn tâm với chàng.
Ta khẽ thở dài, cầm bút viết tám chữ:
"Tết đang đến gần, mong chàng sớm về."
Hồng Tụ Trùng PhùngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.… Ta bước ra khỏi trà lâu, trong đầu vẫn cứ hiện lên hình ảnh những tờ giấy bay và chữ "oan" dày đặc. Càng nghĩ càng thấy rối rắm, chưa hiểu được hàm ý gì.Xuân Hỉ theo sau, gọi giật:"Phu nhân, người vẫn chưa đọc thư của Cố đại nhân đâu đấy!"Cố Hành Uyên...Ta dừng bước, nhìn bức thư trong tay nàng, chợt nhớ đến lúc ta mất, chàng ôm t.h.i t.h.ể ta mà bật máu. Lòng như chùng xuống.Chàng đi Yên Môn đã một năm, ta chưa từng gửi lấy một lời nhắn.Vậy mà tháng nào chàng cũng đều đặn viết thư về, kiên trì đến lạ."Đưa ta xem."Ta mở thư ra.Quả nhiên vẫn là bốn chữ quen thuộc: “Bình an, đừng nhớ.”Tim ta bất chợt nhói lên.Tình cảm mà chàng cất giấu trong lòng, những lời chẳng thể nói ra, đều dồn cả vào bốn chữ đơn giản ấy.Phía trước có mấy phụ nhân tụ lại, tay ôm đủ thứ, đang dặn dò người mang đồ ra biên cương.Xuân Hỉ liếc nhìn rồi nói:"Trời lạnh rồi, các phu nhân ai cũng chuẩn bị áo ấm gửi cho chồng đang ở nơi xa. Không biết Yên Môn có lạnh không. Cố đại nhân hôm đi mặc đồ mỏng, giờ chắc cũng rét lắm rồi. Ai cũng có áo ấm, chỉ mình ngài ấy không có, thật tội nghiệp. Nhưng chắc ngài ấy cũng quen rồi…”Từng lời Xuân Hỉ nói như nhắc nhở từng chút một.Ta trước giờ đâu phải không biết—chỉ là không để tâm.Nay nghe lại, bỗng thấy mình thật tệ."Đủ rồi, Xuân Hỉ." Ta xoa trán, nhẹ giọng,"Đi mua hai bộ áo ấm, gửi cho Cố đại nhân."Giờ đặt may thì không kịp, nhưng có còn hơn không. Ta nghĩ chàng cũng chẳng câu nệ chuyện đó là đồ tự tay may hay không.Xuân Hỉ tròn mắt ngạc nhiên, sau đó lập tức gật đầu rối rít:"Vâng ạ! À, phu nhân, người có muốn gửi kèm thư không?"Trước giờ ta chưa từng viết thư cho chàng.Giờ tự nhiên lại viết, có lẽ sẽ khiến chàng ngạc nhiên.Nhưng thôi, cứ viết đi.Ta ghé vào trạm dịch gần đó, xin giấy bút.Ngồi mãi mà chẳng biết nên viết gì.Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không biết từ khi nào, tuyết đã bắt đầu rơi.Tết sắp đến rồi.Kiếp trước, cũng vào dịp này, Cố Hành Uyên trở về.Nhưng lúc đó ta vẫn dửng dưng, suốt ngày tụng kinh, không buồn gặp mặt.Đêm giao thừa, chàng đến gõ cửa mời ta cùng đón năm mới.Ta thấy phiền, hắt chén trà nguội vào người chàng rồi đóng sầm cửa.Chàng đứng đó suốt một đêm tuyết rơi, tóc ướt đẫm, trên vai phủ đầy sương giá.Chỉ đến khi pháo giao thừa nổ vang, chàng mới khẽ nói một câu:"Phu nhân, năm mới an lành. Mong những năm tháng sau này, trời đất đổi thay, lòng người vẫn thế."Từ đó về sau, chàng không tìm ta nữa.Đến hôm rời kinh về Yên Môn, chàng còn dặn Xuân Hỉ đừng báo ta biết, sợ quấy rầy sự yên tĩnh của ta.Từng chuyện từng chuyện như mới hôm qua.Nhớ lại mới thấy, ta đúng là quá nhẫn tâm với chàng.Ta khẽ thở dài, cầm bút viết tám chữ:"Tết đang đến gần, mong chàng sớm về."