Tác giả:

1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...