1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.…
Chương 10: Chương 10
Hồng Tụ Trùng PhùngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.… 8Từ hôm đó trở đi, ta và Cố Hành Uyên thật sự sống như một đôi phu thê bình thường.Ban ngày, chàng vào triều, ta bận rộn chuyện của mình. Ban đêm, hai người cùng nhau đọc sách, chơi cờ, yên ổn mà ấm áp.Chẳng mấy chốc, năm mới đã đến.Ta ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ khắp trời, lòng lại bâng khuâng. Không biết ở Ninh Cổ Tháp, cha mẹ ta đón Tết thế nào.Những ngày qua, ta đã lần mò ra vài đầu mối. Những người từng đứng ra làm chứng buộc tội phụ thân dường như đều có quan hệ mờ ám với một kỹ viện. Nhưng cụ thể là quan hệ gì, ta vẫn chưa tìm ra.Thời gian chỉ còn lại một năm.Ta siết chặt tay, tự nhủ: nếu không thể rửa sạch nỗi oan, thì dù có phải làm kẻ ngoài vòng pháp luật, ta cũng sẽ liều mạng cứu cha mẹ ra ngoài!"Từ Doanh, nàng đang nghĩ gì vậy?"Giọng Cố Hành Uyên bỗng vang lên sau lưng khiến ta giật mình."Không có gì đâu." Ta che giấu cảm xúc, lảng tránh.Ta vẫn chưa nói chuyện điều tra án với chàng. Chuyện này quá nguy hiểm, ta không muốn để chàng bị cuốn vào.Nhưng chàng dường như đoán được điều gì, nhẹ giọng hỏi:"Phải chăng nàng đang nghĩ đến cha mẹ?""Hở? Sao chàng biết?"Chàng nhìn ta, ánh mắt hơi xao động, rồi quay đi như không có gì:"Ta đoán thôi. Yên tâm đi, ta đã nhờ người lén ghé thăm họ ở Ninh Cổ Tháp rồi. Mọi chuyện vẫn ổn.""Vậy thì tốt. Cảm ơn chàng."Ta cười, lòng nhẹ đi đôi chút.Chàng không nói gì thêm. Bầu không khí có chút ngượng ngập.Ta ho nhẹ một tiếng, chỉ vào bầu trời xa xăm:"Pháo hoa đẹp thật. Chàng xem kìa."Chàng khẽ cười:"Nàng muốn b.ắ.n pháo không?""Muốn thì có ích gì, thứ đó đâu phải dân thường như ta muốn là được.""Chờ ta. Ta đi một lát rồi về.""Hả?" Ta vội kéo tay chàng."Chàng định đi đâu? Tết nhất, hàng quán đều đóng cửa rồi còn đâu!""Chờ ta là được. Nhớ khóa kỹ cửa. Mấy ngày Tết hay có kẻ gian."Chàng vỗ vỗ tay ta, rồi gọi Bình An cùng rời đi.Ta ở nhà chờ. Chưa tới một nén nhang, đã có tiếng gõ cửa."Đến rồi đến rồi! Sao nhanh thế?"Ta vui mừng chạy trước cả Xuân Hỉ ra mở cửa.Kết quả… người đứng trước mặt lại là Thẩm Nhất Mưu.Hắn mặc áo khoác đen, che kín từ đầu tới chân, chỉ lộ ra đôi mắt dài hẹp như hồ ly, thần thần bí bí, cứ như sợ bị ai nhận ra."Ngươi tới đây làm gì?" Ta cau mày hỏi."Bái niên. Lễ qua lễ lại mà."Hắn thản nhiên đáp.Thật hiếm thấy.Ta nghi ngờ nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt hắn đảo qua đảo lại, cố ngó vào sân:"Cố Hành Uyên có ở nhà không?"Ta khẽ hừ một tiếng:"Ngươi hỏi làm gì? Bái niên chứ có phải lén lút vụng trộm đâu.""Hừ, thô tục."Ta nghẹn họng. Một lúc sau mới miễn cưỡng tránh sang một bên:"Vào nhà uống tách trà đi."Hắn như thể chỉ chờ ta mời, lập tức bước vào:"Vậy thì không khách sáo nữa."
8
Từ hôm đó trở đi, ta và Cố Hành Uyên thật sự sống như một đôi phu thê bình thường.
Ban ngày, chàng vào triều, ta bận rộn chuyện của mình.
Ban đêm, hai người cùng nhau đọc sách, chơi cờ, yên ổn mà ấm áp.
Chẳng mấy chốc, năm mới đã đến.
Ta ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ khắp trời, lòng lại bâng khuâng.
Không biết ở Ninh Cổ Tháp, cha mẹ ta đón Tết thế nào.
Những ngày qua, ta đã lần mò ra vài đầu mối.
Những người từng đứng ra làm chứng buộc tội phụ thân dường như đều có quan hệ mờ ám với một kỹ viện.
Nhưng cụ thể là quan hệ gì, ta vẫn chưa tìm ra.
Thời gian chỉ còn lại một năm.
Ta siết chặt tay, tự nhủ: nếu không thể rửa sạch nỗi oan, thì dù có phải làm kẻ ngoài vòng pháp luật, ta cũng sẽ liều mạng cứu cha mẹ ra ngoài!
"Từ Doanh, nàng đang nghĩ gì vậy?"
Giọng Cố Hành Uyên bỗng vang lên sau lưng khiến ta giật mình.
"Không có gì đâu."
Ta che giấu cảm xúc, lảng tránh.
Ta vẫn chưa nói chuyện điều tra án với chàng.
Chuyện này quá nguy hiểm, ta không muốn để chàng bị cuốn vào.
Nhưng chàng dường như đoán được điều gì, nhẹ giọng hỏi:
"Phải chăng nàng đang nghĩ đến cha mẹ?"
"Hở? Sao chàng biết?"
Chàng nhìn ta, ánh mắt hơi xao động, rồi quay đi như không có gì:
"Ta đoán thôi.
Yên tâm đi, ta đã nhờ người lén ghé thăm họ ở Ninh Cổ Tháp rồi. Mọi chuyện vẫn ổn."
"Vậy thì tốt. Cảm ơn chàng."
Ta cười, lòng nhẹ đi đôi chút.
Chàng không nói gì thêm. Bầu không khí có chút ngượng ngập.
Ta ho nhẹ một tiếng, chỉ vào bầu trời xa xăm:
"Pháo hoa đẹp thật. Chàng xem kìa."
Chàng khẽ cười:
"Nàng muốn b.ắ.n pháo không?"
"Muốn thì có ích gì, thứ đó đâu phải dân thường như ta muốn là được."
"Chờ ta. Ta đi một lát rồi về."
"Hả?" Ta vội kéo tay chàng.
"Chàng định đi đâu? Tết nhất, hàng quán đều đóng cửa rồi còn đâu!"
"Chờ ta là được. Nhớ khóa kỹ cửa. Mấy ngày Tết hay có kẻ gian."
Chàng vỗ vỗ tay ta, rồi gọi Bình An cùng rời đi.
Ta ở nhà chờ. Chưa tới một nén nhang, đã có tiếng gõ cửa.
"Đến rồi đến rồi! Sao nhanh thế?"
Ta vui mừng chạy trước cả Xuân Hỉ ra mở cửa.
Kết quả… người đứng trước mặt lại là Thẩm Nhất Mưu.
Hắn mặc áo khoác đen, che kín từ đầu tới chân, chỉ lộ ra đôi mắt dài hẹp như hồ ly, thần thần bí bí, cứ như sợ bị ai nhận ra.
"Ngươi tới đây làm gì?" Ta cau mày hỏi.
"Bái niên. Lễ qua lễ lại mà."
Hắn thản nhiên đáp.
Thật hiếm thấy.
Ta nghi ngờ nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt hắn đảo qua đảo lại, cố ngó vào sân:
"Cố Hành Uyên có ở nhà không?"
Ta khẽ hừ một tiếng:
"Ngươi hỏi làm gì? Bái niên chứ có phải lén lút vụng trộm đâu."
"Hừ, thô tục."
Ta nghẹn họng. Một lúc sau mới miễn cưỡng tránh sang một bên:
"Vào nhà uống tách trà đi."
Hắn như thể chỉ chờ ta mời, lập tức bước vào:
"Vậy thì không khách sáo nữa."
Hồng Tụ Trùng PhùngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.… 8Từ hôm đó trở đi, ta và Cố Hành Uyên thật sự sống như một đôi phu thê bình thường.Ban ngày, chàng vào triều, ta bận rộn chuyện của mình. Ban đêm, hai người cùng nhau đọc sách, chơi cờ, yên ổn mà ấm áp.Chẳng mấy chốc, năm mới đã đến.Ta ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ khắp trời, lòng lại bâng khuâng. Không biết ở Ninh Cổ Tháp, cha mẹ ta đón Tết thế nào.Những ngày qua, ta đã lần mò ra vài đầu mối. Những người từng đứng ra làm chứng buộc tội phụ thân dường như đều có quan hệ mờ ám với một kỹ viện. Nhưng cụ thể là quan hệ gì, ta vẫn chưa tìm ra.Thời gian chỉ còn lại một năm.Ta siết chặt tay, tự nhủ: nếu không thể rửa sạch nỗi oan, thì dù có phải làm kẻ ngoài vòng pháp luật, ta cũng sẽ liều mạng cứu cha mẹ ra ngoài!"Từ Doanh, nàng đang nghĩ gì vậy?"Giọng Cố Hành Uyên bỗng vang lên sau lưng khiến ta giật mình."Không có gì đâu." Ta che giấu cảm xúc, lảng tránh.Ta vẫn chưa nói chuyện điều tra án với chàng. Chuyện này quá nguy hiểm, ta không muốn để chàng bị cuốn vào.Nhưng chàng dường như đoán được điều gì, nhẹ giọng hỏi:"Phải chăng nàng đang nghĩ đến cha mẹ?""Hở? Sao chàng biết?"Chàng nhìn ta, ánh mắt hơi xao động, rồi quay đi như không có gì:"Ta đoán thôi. Yên tâm đi, ta đã nhờ người lén ghé thăm họ ở Ninh Cổ Tháp rồi. Mọi chuyện vẫn ổn.""Vậy thì tốt. Cảm ơn chàng."Ta cười, lòng nhẹ đi đôi chút.Chàng không nói gì thêm. Bầu không khí có chút ngượng ngập.Ta ho nhẹ một tiếng, chỉ vào bầu trời xa xăm:"Pháo hoa đẹp thật. Chàng xem kìa."Chàng khẽ cười:"Nàng muốn b.ắ.n pháo không?""Muốn thì có ích gì, thứ đó đâu phải dân thường như ta muốn là được.""Chờ ta. Ta đi một lát rồi về.""Hả?" Ta vội kéo tay chàng."Chàng định đi đâu? Tết nhất, hàng quán đều đóng cửa rồi còn đâu!""Chờ ta là được. Nhớ khóa kỹ cửa. Mấy ngày Tết hay có kẻ gian."Chàng vỗ vỗ tay ta, rồi gọi Bình An cùng rời đi.Ta ở nhà chờ. Chưa tới một nén nhang, đã có tiếng gõ cửa."Đến rồi đến rồi! Sao nhanh thế?"Ta vui mừng chạy trước cả Xuân Hỉ ra mở cửa.Kết quả… người đứng trước mặt lại là Thẩm Nhất Mưu.Hắn mặc áo khoác đen, che kín từ đầu tới chân, chỉ lộ ra đôi mắt dài hẹp như hồ ly, thần thần bí bí, cứ như sợ bị ai nhận ra."Ngươi tới đây làm gì?" Ta cau mày hỏi."Bái niên. Lễ qua lễ lại mà."Hắn thản nhiên đáp.Thật hiếm thấy.Ta nghi ngờ nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt hắn đảo qua đảo lại, cố ngó vào sân:"Cố Hành Uyên có ở nhà không?"Ta khẽ hừ một tiếng:"Ngươi hỏi làm gì? Bái niên chứ có phải lén lút vụng trộm đâu.""Hừ, thô tục."Ta nghẹn họng. Một lúc sau mới miễn cưỡng tránh sang một bên:"Vào nhà uống tách trà đi."Hắn như thể chỉ chờ ta mời, lập tức bước vào:"Vậy thì không khách sáo nữa."