1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.…
Chương 12: Chương 12
Hồng Tụ Trùng PhùngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.… 9Thẩm Nhất Mưu vừa đi, Cố Hành Uyên quả nhiên liền hỏi:"Vừa rồi… là hồ sơ gì vậy?""A, không có gì đâu, chỉ là… một quyển truyện kể dân gian thôi. Chàng chắc chắn không thích đâu.""Thật vậy sao?""Thật mà, thật đấy!"Ta cười, ngẩng đầu nhìn chàng. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tâm trí ta bỗng trở nên trống rỗng.Chàng chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn ta. Nhưng trong ánh mắt ấy lại hiện rõ sự thất vọng, một nét buồn sâu lắng, khiến lòng ta nhói lên.Ta nhớ lại. Khi vừa thành thân, chàng từng cố gắng tiếp cận ta, muốn ta dựa vào chàng, muốn xây dựng sự tin tưởng giữa hai người.Thế nhưng khi đó, ta chìm đắm trong đau khổ của chính mình, hoàn toàn chán ghét thế gian, lạnh lùng mà đẩy chàng ra từng bước một.Lâu dần, ánh nhìn của chàng đối với ta cũng thay đổi—trở nên thất vọng, buồn bã, như hiện tại.Dạo gần đây, dù ta đã cố gắng tốt hơn với chàng, nhưng với chàng mà nói, e rằng vẫn là chưa đủ.Ta cảm nhận được điều đó, từng chút từng chút, chàng vẫn luôn nhẫn nhịn, dung túng, chờ đợi.Chờ một điều gì đó mà ta không biết, đến tận bây giờ, ta mới hiểu.Điều chàng thật sự mong đợi, không phải là vẻ ngoài hạnh phúc giả tạo, mà là sự tín nhiệm.Chàng muốn một người vợ sẵn lòng tin tưởng chàng, dựa vào chàng, không giấu giếm, không khoảng cách.Ta đổi ý.Nắm tay chàng, ta nói khẽ:"Chàng vào đây với ta."Ta dẫn chàng vào thư phòng, lấy hồ sơ ra, mở ra trước mặt chàng.Chàng cúi đầu nhìn ta, trong mắt thoáng qua sự ngạc nhiên."Đây là hồ sơ vụ án của phụ thân ta năm xưa.Ta vẫn luôn muốn điều tra, tìm cách lật lại bản án.Vì thế ta mới tìm đến Thẩm Nhất Mưu, cầu xin hắn cho ta xem hồ sơ."Ta dừng một lát, giọng khẽ khàng:"Xin lỗi, ta sợ liên lụy đến chàng nên vẫn không dám nói thật.""Ta biết."Chàng nhìn ta, bỗng mỉm cười, dịu dàng đến lạ."Những việc gần đây nàng làm, ta đều biết.Chẳng qua… ta vẫn muốn chờ nàng tự mình nói ra.""Giờ nàng chịu nói rồi, ta thật sự rất vui, Từ Doanh.""Chàng biết hết rồi sao?"Ta ngẩng đầu nhìn chàng, trong lòng vừa vui vừa hoảng.Chàng biết, vậy nếu ta tiếp tục điều tra, liệu có khiến chàng gặp họa?"Nhưng những việc ta làm rất nguy hiểm, Cố Hành Uyên.Ta không muốn chàng bị cuốn vào.Giờ chàng biết rồi, hay là… chúng ta hòa ly đi.Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, ít ra chàng cũng—"Chưa kịp nói hết câu, ta đã bị chàng kéo mạnh vào lòng.Chàng cúi đầu hôn ta, dịu dàng nhưng kiên quyết, đến khi ta im lặng, ngừng vùng vẫy."Ta không sợ bị liên lụy."Chàng áp trán vào trán ta, thì thầm:"Ta chỉ sợ nàng không tin ta."
9
Thẩm Nhất Mưu vừa đi, Cố Hành Uyên quả nhiên liền hỏi:
"Vừa rồi… là hồ sơ gì vậy?"
"A, không có gì đâu, chỉ là… một quyển truyện kể dân gian thôi.
Chàng chắc chắn không thích đâu."
"Thật vậy sao?"
"Thật mà, thật đấy!"
Ta cười, ngẩng đầu nhìn chàng.
Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tâm trí ta bỗng trở nên trống rỗng.
Chàng chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Nhưng trong ánh mắt ấy lại hiện rõ sự thất vọng, một nét buồn sâu lắng, khiến lòng ta nhói lên.
Ta nhớ lại. Khi vừa thành thân, chàng từng cố gắng tiếp cận ta, muốn ta dựa vào chàng, muốn xây dựng sự tin tưởng giữa hai người.
Thế nhưng khi đó, ta chìm đắm trong đau khổ của chính mình, hoàn toàn chán ghét thế gian, lạnh lùng mà đẩy chàng ra từng bước một.
Lâu dần, ánh nhìn của chàng đối với ta cũng thay đổi—trở nên thất vọng, buồn bã, như hiện tại.
Dạo gần đây, dù ta đã cố gắng tốt hơn với chàng, nhưng với chàng mà nói, e rằng vẫn là chưa đủ.
Ta cảm nhận được điều đó, từng chút từng chút, chàng vẫn luôn nhẫn nhịn, dung túng, chờ đợi.
Chờ một điều gì đó mà ta không biết, đến tận bây giờ, ta mới hiểu.
Điều chàng thật sự mong đợi, không phải là vẻ ngoài hạnh phúc giả tạo, mà là sự tín nhiệm.
Chàng muốn một người vợ sẵn lòng tin tưởng chàng, dựa vào chàng, không giấu giếm, không khoảng cách.
Ta đổi ý.
Nắm tay chàng, ta nói khẽ:
"Chàng vào đây với ta."
Ta dẫn chàng vào thư phòng, lấy hồ sơ ra, mở ra trước mặt chàng.
Chàng cúi đầu nhìn ta, trong mắt thoáng qua sự ngạc nhiên.
"Đây là hồ sơ vụ án của phụ thân ta năm xưa.
Ta vẫn luôn muốn điều tra, tìm cách lật lại bản án.
Vì thế ta mới tìm đến Thẩm Nhất Mưu, cầu xin hắn cho ta xem hồ sơ."
Ta dừng một lát, giọng khẽ khàng:
"Xin lỗi, ta sợ liên lụy đến chàng nên vẫn không dám nói thật."
"Ta biết."
Chàng nhìn ta, bỗng mỉm cười, dịu dàng đến lạ.
"Những việc gần đây nàng làm, ta đều biết.
Chẳng qua… ta vẫn muốn chờ nàng tự mình nói ra."
"Giờ nàng chịu nói rồi, ta thật sự rất vui, Từ Doanh."
"Chàng biết hết rồi sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn chàng, trong lòng vừa vui vừa hoảng.
Chàng biết, vậy nếu ta tiếp tục điều tra, liệu có khiến chàng gặp họa?
"Nhưng những việc ta làm rất nguy hiểm, Cố Hành Uyên.
Ta không muốn chàng bị cuốn vào.
Giờ chàng biết rồi, hay là… chúng ta hòa ly đi.
Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, ít ra chàng cũng—"
Chưa kịp nói hết câu, ta đã bị chàng kéo mạnh vào lòng.
Chàng cúi đầu hôn ta, dịu dàng nhưng kiên quyết, đến khi ta im lặng, ngừng vùng vẫy.
"Ta không sợ bị liên lụy."
Chàng áp trán vào trán ta, thì thầm:
"Ta chỉ sợ nàng không tin ta."
Hồng Tụ Trùng PhùngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.… 9Thẩm Nhất Mưu vừa đi, Cố Hành Uyên quả nhiên liền hỏi:"Vừa rồi… là hồ sơ gì vậy?""A, không có gì đâu, chỉ là… một quyển truyện kể dân gian thôi. Chàng chắc chắn không thích đâu.""Thật vậy sao?""Thật mà, thật đấy!"Ta cười, ngẩng đầu nhìn chàng. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tâm trí ta bỗng trở nên trống rỗng.Chàng chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn ta. Nhưng trong ánh mắt ấy lại hiện rõ sự thất vọng, một nét buồn sâu lắng, khiến lòng ta nhói lên.Ta nhớ lại. Khi vừa thành thân, chàng từng cố gắng tiếp cận ta, muốn ta dựa vào chàng, muốn xây dựng sự tin tưởng giữa hai người.Thế nhưng khi đó, ta chìm đắm trong đau khổ của chính mình, hoàn toàn chán ghét thế gian, lạnh lùng mà đẩy chàng ra từng bước một.Lâu dần, ánh nhìn của chàng đối với ta cũng thay đổi—trở nên thất vọng, buồn bã, như hiện tại.Dạo gần đây, dù ta đã cố gắng tốt hơn với chàng, nhưng với chàng mà nói, e rằng vẫn là chưa đủ.Ta cảm nhận được điều đó, từng chút từng chút, chàng vẫn luôn nhẫn nhịn, dung túng, chờ đợi.Chờ một điều gì đó mà ta không biết, đến tận bây giờ, ta mới hiểu.Điều chàng thật sự mong đợi, không phải là vẻ ngoài hạnh phúc giả tạo, mà là sự tín nhiệm.Chàng muốn một người vợ sẵn lòng tin tưởng chàng, dựa vào chàng, không giấu giếm, không khoảng cách.Ta đổi ý.Nắm tay chàng, ta nói khẽ:"Chàng vào đây với ta."Ta dẫn chàng vào thư phòng, lấy hồ sơ ra, mở ra trước mặt chàng.Chàng cúi đầu nhìn ta, trong mắt thoáng qua sự ngạc nhiên."Đây là hồ sơ vụ án của phụ thân ta năm xưa.Ta vẫn luôn muốn điều tra, tìm cách lật lại bản án.Vì thế ta mới tìm đến Thẩm Nhất Mưu, cầu xin hắn cho ta xem hồ sơ."Ta dừng một lát, giọng khẽ khàng:"Xin lỗi, ta sợ liên lụy đến chàng nên vẫn không dám nói thật.""Ta biết."Chàng nhìn ta, bỗng mỉm cười, dịu dàng đến lạ."Những việc gần đây nàng làm, ta đều biết.Chẳng qua… ta vẫn muốn chờ nàng tự mình nói ra.""Giờ nàng chịu nói rồi, ta thật sự rất vui, Từ Doanh.""Chàng biết hết rồi sao?"Ta ngẩng đầu nhìn chàng, trong lòng vừa vui vừa hoảng.Chàng biết, vậy nếu ta tiếp tục điều tra, liệu có khiến chàng gặp họa?"Nhưng những việc ta làm rất nguy hiểm, Cố Hành Uyên.Ta không muốn chàng bị cuốn vào.Giờ chàng biết rồi, hay là… chúng ta hòa ly đi.Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, ít ra chàng cũng—"Chưa kịp nói hết câu, ta đã bị chàng kéo mạnh vào lòng.Chàng cúi đầu hôn ta, dịu dàng nhưng kiên quyết, đến khi ta im lặng, ngừng vùng vẫy."Ta không sợ bị liên lụy."Chàng áp trán vào trán ta, thì thầm:"Ta chỉ sợ nàng không tin ta."