1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.…
Chương 16: Chương 16
Hồng Tụ Trùng PhùngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.… 13Vạn Hoa Lầu chẳng mấy chốc đã bị lửa thiêu rụi.Xà nhà đen kịt nghiêng ngả, gỗ cháy khét đổ nghiêng, khói vẫn còn cuộn lên từng đợt.Ta và Cố Hành Uyên lánh vào một tửu lâu gần đó, đứng trên tầng cao nhìn xuống.Bên dưới, quan binh đang hối hả dập lửa, từng thùng nước được chuyền tay, gió thổi hun khói mù mịt.Cố Hành Uyên nắm tay ta, chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Nhất Mưu, chắp tay hành lễ:"Đa tạ Thẩm đại nhân tương trợ."Thẩm Nhất Mưu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không chút dễ chịu:"Đa tạ gì? Đa tạ ngươi mạng lớn thì có."Hắn vẫn thẳng tính như xưa, chẳng buồn cho lời tử tế.Ta nhìn mà chỉ biết cười khổ, rồi hỏi hắn:"Sao ngươi lại đến được đúng lúc thế?"Hắn liếc ta một cái, hừ khẽ:"Thuộc hạ của ta đi ngang, tình cờ thấy hai người các ngươi bị vây, liền về báo tin."Nhưng rõ ràng ta và chàng đều cải trang, đến Xuân Hỉ còn chẳng nhận ra.Nếu không phải có người bám theo từ đầu, sao lại nhận được?Ta không vạch trần, chỉ cười lảng:"Thật trùng hợp nhỉ? Thuộc hạ ngươi mắt tinh thật đấy."Hắn bị nghẹn, không nói lại được, quay mặt đi tránh né.Ta lại hỏi:"Ngươi g.i.ế.c người của Hàn Bách, tính sao đây? Có nghĩ đến hậu quả chưa?"Hắn nhìn ta, giọng lạnh như băng:"Ngươi nói bậy gì đó? Ta phụng mệnh điều tra vụ giam giữ lương dân nữ tử, kẻ cản trở, dĩ nhiên phải xử lý.Ai bảo ta đến vì ngươi? Ai nói ta vì cứu các ngươi mà g.i.ế.c người?""Chuyện ta làm là công vụ! Hàn Bách dù có thế lực, cũng không thể vì chuyện này mà động đến nhà họ Thẩm."Hóa ra… từ đầu hắn đã nghĩ sẵn đường lui.Chẳng trách được. Là Thẩm Nhất Mưu thì nhất định sẽ không để bản thân dính líu.Thế mới nói, hắn luôn biết cách bảo vệ mình—dù làm việc nghĩa cũng không quên phòng bị."Phải rồi."Hắn như sực nhớ ra điều gì:"Hai người vào tận Vạn Hoa Lầu, không phải tay trắng ra về đấy chứ?""Đương nhiên là không."Ta mỉm cười, lấy từ trong n.g.ự.c áo ra xấp thư mà vừa nãy lúc hỗn loạn đã kịp thu lại.Cố Hành Uyên nhìn ta một cái, cũng cười khẽ, rồi lấy thêm một xấp thư khác từ trong áo ra.Không hổ là phu quân của ta!Thẩm Nhất Mưu nhìn hai ta, ánh mắt như vừa ghen tị vừa bất mãn, nghiến răng lẩm bẩm:"Đúng là… phu thê phối hợp ăn ý thật."14Trước khi rời đi, Thẩm Nhất Mưu lại lặng lẽ tiết lộ thêm một tin tức.Hắn nói:“Hàn Bách từng vì dã tâm quá lớn mà bí mật sai người chế tạo một lô ‘cấm vật’. Sau khi hoàn tất, toàn bộ nhóm thợ rèn đó đều ‘bốc hơi’, chẳng để lại tung tích. Nhưng những cấm vật đó hiện đang ở đâu—ngay cả mật thám Đại Lý Tự cũng không tra được.”“Nếu tìm ra được, việc lật đổ Hàn Bách sẽ thêm phần chắc chắn.”Nói xong, hắn còn không quên bổ sung bằng một câu lạnh nhạt:“Nhưng mấy lời này ta chỉ tùy tiện nói ra thôi. Ngươi muốn tìm thì tự đi mà tìm, đừng mong ta giúp.”Cố Hành Uyên mỉm cười điềm tĩnh:“Chỉ cần thật sự tồn tại, ta nhất định sẽ tìm được.”“Hừ.”Thẩm Nhất Mưu không nói thêm gì nữa, ôm đao rời đi.
13
Vạn Hoa Lầu chẳng mấy chốc đã bị lửa thiêu rụi.
Xà nhà đen kịt nghiêng ngả, gỗ cháy khét đổ nghiêng, khói vẫn còn cuộn lên từng đợt.
Ta và Cố Hành Uyên lánh vào một tửu lâu gần đó, đứng trên tầng cao nhìn xuống.
Bên dưới, quan binh đang hối hả dập lửa, từng thùng nước được chuyền tay, gió thổi hun khói mù mịt.
Cố Hành Uyên nắm tay ta, chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Nhất Mưu, chắp tay hành lễ:
"Đa tạ Thẩm đại nhân tương trợ."
Thẩm Nhất Mưu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không chút dễ chịu:
"Đa tạ gì? Đa tạ ngươi mạng lớn thì có."
Hắn vẫn thẳng tính như xưa, chẳng buồn cho lời tử tế.
Ta nhìn mà chỉ biết cười khổ, rồi hỏi hắn:
"Sao ngươi lại đến được đúng lúc thế?"
Hắn liếc ta một cái, hừ khẽ:
"Thuộc hạ của ta đi ngang, tình cờ thấy hai người các ngươi bị vây, liền về báo tin."
Nhưng rõ ràng ta và chàng đều cải trang, đến Xuân Hỉ còn chẳng nhận ra.
Nếu không phải có người bám theo từ đầu, sao lại nhận được?
Ta không vạch trần, chỉ cười lảng:
"Thật trùng hợp nhỉ? Thuộc hạ ngươi mắt tinh thật đấy."
Hắn bị nghẹn, không nói lại được, quay mặt đi tránh né.
Ta lại hỏi:
"Ngươi g.i.ế.c người của Hàn Bách, tính sao đây?
Có nghĩ đến hậu quả chưa?"
Hắn nhìn ta, giọng lạnh như băng:
"Ngươi nói bậy gì đó? Ta phụng mệnh điều tra vụ giam giữ lương dân nữ tử, kẻ cản trở, dĩ nhiên phải xử lý.
Ai bảo ta đến vì ngươi? Ai nói ta vì cứu các ngươi mà g.i.ế.c người?"
"Chuyện ta làm là công vụ!
Hàn Bách dù có thế lực, cũng không thể vì chuyện này mà động đến nhà họ Thẩm."
Hóa ra… từ đầu hắn đã nghĩ sẵn đường lui.
Chẳng trách được. Là Thẩm Nhất Mưu thì nhất định sẽ không để bản thân dính líu.
Thế mới nói, hắn luôn biết cách bảo vệ mình—dù làm việc nghĩa cũng không quên phòng bị.
"Phải rồi."
Hắn như sực nhớ ra điều gì:
"Hai người vào tận Vạn Hoa Lầu, không phải tay trắng ra về đấy chứ?"
"Đương nhiên là không."
Ta mỉm cười, lấy từ trong n.g.ự.c áo ra xấp thư mà vừa nãy lúc hỗn loạn đã kịp thu lại.
Cố Hành Uyên nhìn ta một cái, cũng cười khẽ, rồi lấy thêm một xấp thư khác từ trong áo ra.
Không hổ là phu quân của ta!
Thẩm Nhất Mưu nhìn hai ta, ánh mắt như vừa ghen tị vừa bất mãn, nghiến răng lẩm bẩm:
"Đúng là… phu thê phối hợp ăn ý thật."
14
Trước khi rời đi, Thẩm Nhất Mưu lại lặng lẽ tiết lộ thêm một tin tức.
Hắn nói:
“Hàn Bách từng vì dã tâm quá lớn mà bí mật sai người chế tạo một lô ‘cấm vật’.
Sau khi hoàn tất, toàn bộ nhóm thợ rèn đó đều ‘bốc hơi’, chẳng để lại tung tích.
Nhưng những cấm vật đó hiện đang ở đâu—ngay cả mật thám Đại Lý Tự cũng không tra được.”
“Nếu tìm ra được, việc lật đổ Hàn Bách sẽ thêm phần chắc chắn.”
Nói xong, hắn còn không quên bổ sung bằng một câu lạnh nhạt:
“Nhưng mấy lời này ta chỉ tùy tiện nói ra thôi. Ngươi muốn tìm thì tự đi mà tìm, đừng mong ta giúp.”
Cố Hành Uyên mỉm cười điềm tĩnh:
“Chỉ cần thật sự tồn tại, ta nhất định sẽ tìm được.”
“Hừ.”
Thẩm Nhất Mưu không nói thêm gì nữa, ôm đao rời đi.
Hồng Tụ Trùng PhùngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh1. Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc. Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương. Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ. Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm. Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng. Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta? Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta. Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta. Chàng hẳn là đã hiểu. Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về. Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy. Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng: “Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!” Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.… 13Vạn Hoa Lầu chẳng mấy chốc đã bị lửa thiêu rụi.Xà nhà đen kịt nghiêng ngả, gỗ cháy khét đổ nghiêng, khói vẫn còn cuộn lên từng đợt.Ta và Cố Hành Uyên lánh vào một tửu lâu gần đó, đứng trên tầng cao nhìn xuống.Bên dưới, quan binh đang hối hả dập lửa, từng thùng nước được chuyền tay, gió thổi hun khói mù mịt.Cố Hành Uyên nắm tay ta, chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Nhất Mưu, chắp tay hành lễ:"Đa tạ Thẩm đại nhân tương trợ."Thẩm Nhất Mưu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không chút dễ chịu:"Đa tạ gì? Đa tạ ngươi mạng lớn thì có."Hắn vẫn thẳng tính như xưa, chẳng buồn cho lời tử tế.Ta nhìn mà chỉ biết cười khổ, rồi hỏi hắn:"Sao ngươi lại đến được đúng lúc thế?"Hắn liếc ta một cái, hừ khẽ:"Thuộc hạ của ta đi ngang, tình cờ thấy hai người các ngươi bị vây, liền về báo tin."Nhưng rõ ràng ta và chàng đều cải trang, đến Xuân Hỉ còn chẳng nhận ra.Nếu không phải có người bám theo từ đầu, sao lại nhận được?Ta không vạch trần, chỉ cười lảng:"Thật trùng hợp nhỉ? Thuộc hạ ngươi mắt tinh thật đấy."Hắn bị nghẹn, không nói lại được, quay mặt đi tránh né.Ta lại hỏi:"Ngươi g.i.ế.c người của Hàn Bách, tính sao đây? Có nghĩ đến hậu quả chưa?"Hắn nhìn ta, giọng lạnh như băng:"Ngươi nói bậy gì đó? Ta phụng mệnh điều tra vụ giam giữ lương dân nữ tử, kẻ cản trở, dĩ nhiên phải xử lý.Ai bảo ta đến vì ngươi? Ai nói ta vì cứu các ngươi mà g.i.ế.c người?""Chuyện ta làm là công vụ! Hàn Bách dù có thế lực, cũng không thể vì chuyện này mà động đến nhà họ Thẩm."Hóa ra… từ đầu hắn đã nghĩ sẵn đường lui.Chẳng trách được. Là Thẩm Nhất Mưu thì nhất định sẽ không để bản thân dính líu.Thế mới nói, hắn luôn biết cách bảo vệ mình—dù làm việc nghĩa cũng không quên phòng bị."Phải rồi."Hắn như sực nhớ ra điều gì:"Hai người vào tận Vạn Hoa Lầu, không phải tay trắng ra về đấy chứ?""Đương nhiên là không."Ta mỉm cười, lấy từ trong n.g.ự.c áo ra xấp thư mà vừa nãy lúc hỗn loạn đã kịp thu lại.Cố Hành Uyên nhìn ta một cái, cũng cười khẽ, rồi lấy thêm một xấp thư khác từ trong áo ra.Không hổ là phu quân của ta!Thẩm Nhất Mưu nhìn hai ta, ánh mắt như vừa ghen tị vừa bất mãn, nghiến răng lẩm bẩm:"Đúng là… phu thê phối hợp ăn ý thật."14Trước khi rời đi, Thẩm Nhất Mưu lại lặng lẽ tiết lộ thêm một tin tức.Hắn nói:“Hàn Bách từng vì dã tâm quá lớn mà bí mật sai người chế tạo một lô ‘cấm vật’. Sau khi hoàn tất, toàn bộ nhóm thợ rèn đó đều ‘bốc hơi’, chẳng để lại tung tích. Nhưng những cấm vật đó hiện đang ở đâu—ngay cả mật thám Đại Lý Tự cũng không tra được.”“Nếu tìm ra được, việc lật đổ Hàn Bách sẽ thêm phần chắc chắn.”Nói xong, hắn còn không quên bổ sung bằng một câu lạnh nhạt:“Nhưng mấy lời này ta chỉ tùy tiện nói ra thôi. Ngươi muốn tìm thì tự đi mà tìm, đừng mong ta giúp.”Cố Hành Uyên mỉm cười điềm tĩnh:“Chỉ cần thật sự tồn tại, ta nhất định sẽ tìm được.”“Hừ.”Thẩm Nhất Mưu không nói thêm gì nữa, ôm đao rời đi.