Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh] Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Phỉ. Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng… có lợi ích gì đâu? Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe…
Chương 182: Chương 182
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo HồngTác giả: Tô Từ LíTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh] Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Phỉ. Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng… có lợi ích gì đâu? Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe… Bà cụ vội vàng đáp một tiếng được.Dù sao bây giờ cũng đã đưa Nguyễn Kiều về nhà rồi, kết hôn hay không cũng chỉ là chuyện sớm muộn.Ăn tối xong, ông cụ và bà cụ vì tuổi đã cao nên về phòng nghỉ ngơi sớm, Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều đi dạo xung quanh trong nhà cũ. Đến khi Nguyễn Kiều thấy mệt, Hoắc Nam Châu mới đưa cô lên tầng ba, Nguyễn Kiều kéo áo anh, ngước mắt hỏi: “Phòng của em ở đâu vậy?”“Ở đây.”“Thế của anh thì sao?”Ngón tay Hoắc Nam Châu khựng lại, cười nhạt: “Cũng ở đây.”Nguyễn Kiều: “!?”Chưa đợi cô lên tiếng hỏi, Hoắc Nam Châu đã chủ động giải thích: “Không ngờ anh hai lại đưa hết bọn trẻ đến đây, bọn trẻ đều lớn rồi, mỗi đứa một phòng, đến lượt em thì không đủ.”Nguyễn Kiều trừng mắt nhìn anh.Hoắc Nam Châu không hề nao núng: “Còn dư hai phòng, một phòng là của vợ chồng Hoắc Lương, một phòng là của Hoắc Minh Trạch. Em muốn ngủ phòng nào?”Nguyễn Kiều: “…”Nguyễn Kiều không biết nhà cũ của nhà họ Hoắc có thật sự không còn phòng không nhưng hai phòng mà Hoắc Nam Châu vừa nói, cô chắc chắn sẽ không chọn. Vì vậy, cô chỉ có thể kéo áo Hoắc Nam Châu, nhíu chặt mày, khẽ hừ một tiếng: “Vậy là chỉ có thể chúng ta ngủ chung một phòng, ý anh là vậy phải không?”Hoắc Nam Châu gật đầu.Biểu cảm của người đàn ông này trông rất nghiêm túc nhưng ý cười trong đáy mắt anh dễ dàng khiến người khác đoán được anh cố tình nói như vậy. Chỉ là… chỉ là Nguyễn Kiều không cố tình vạch trần mà thôi.Cô đưa tay véo vành tai, nhỏ giọng nói: “Em còn nhiều bùa lắm, cẩn thận lúc đấy em biến anh thành con rùa!”Hoắc Nam Châu cong môi: “Em sẽ không có cơ hội đó đâu.”…Nguyễn Kiều ngồi trên ghế sofa, bên tai truyền đến tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Nguyễn Kiều liền căng thẳng nắm chặt điện thoại, đôi mắt đẹp linh hoạt đảo quanh, thở dài.Phải làm sao đây, thật sự rất căng thẳng.Cô định chuyển hướng suy nghĩ nhưng người đàn ông tắm cũng rất nhanh, không lâu sau Hoắc Nam Châu đã đẩy cửa phòng tắm ra. Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ màu sẫm, cổ áo rộng lộ những giọt nước trượt xuống, theo từng đường cơ rõ nét mà chảy xuống. Một hình ảnh nho nhỏ đã khiến cho mặt Nguyễn Kiều đỏ bừng, vội vàng dời mắt đi.Cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, căng thẳng nói: “Anh tắm xong rồi sao? Vậy em đi tắm.”Hoắc Nam Châu như không nhận ra sự căng thẳng của cô, mỉm cười nói: “Đi đi.”Nguyễn Kiều ở trong phòng tắm rất lâu, đến khi Hoắc Nam Châu nhẹ nhàng gõ cửa, như lo lắng mà hỏi nhỏ: “Kiều Kiều, xong chưa?”Nguyễn Kiều mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, có chút ngượng ngùng kéo dây áo trên vai, chậm rãi đi ra.Máy lạnh trong phòng ngủ bật hơi thấp, Nguyễn Kiều vừa ra ngoài, người đã nổi một lớp da gà mỏng. Cô vô thức rụt lại, chiếc chăn lông mềm mại lúc này đã quấn quanh đôi vai trắng nõn của cô, một chiếc khăn tắm nhẹ nhàng phủ lên tóc. Hoắc Nam Châu đã thay một bộ đồ ngủ màu sẫm, dùng ngón tay móc khăn lau mái tóc ướt mềm của Nguyễn Kiều.
Bà cụ vội vàng đáp một tiếng được.
Dù sao bây giờ cũng đã đưa Nguyễn Kiều về nhà rồi, kết hôn hay không cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Ăn tối xong, ông cụ và bà cụ vì tuổi đã cao nên về phòng nghỉ ngơi sớm, Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều đi dạo xung quanh trong nhà cũ. Đến khi Nguyễn Kiều thấy mệt, Hoắc Nam Châu mới đưa cô lên tầng ba, Nguyễn Kiều kéo áo anh, ngước mắt hỏi: “Phòng của em ở đâu vậy?”
“Ở đây.”
“Thế của anh thì sao?”
Ngón tay Hoắc Nam Châu khựng lại, cười nhạt: “Cũng ở đây.”
Nguyễn Kiều: “!?”
Chưa đợi cô lên tiếng hỏi, Hoắc Nam Châu đã chủ động giải thích: “Không ngờ anh hai lại đưa hết bọn trẻ đến đây, bọn trẻ đều lớn rồi, mỗi đứa một phòng, đến lượt em thì không đủ.”
Nguyễn Kiều trừng mắt nhìn anh.
Hoắc Nam Châu không hề nao núng: “Còn dư hai phòng, một phòng là của vợ chồng Hoắc Lương, một phòng là của Hoắc Minh Trạch. Em muốn ngủ phòng nào?”
Nguyễn Kiều: “…”
Nguyễn Kiều không biết nhà cũ của nhà họ Hoắc có thật sự không còn phòng không nhưng hai phòng mà Hoắc Nam Châu vừa nói, cô chắc chắn sẽ không chọn. Vì vậy, cô chỉ có thể kéo áo Hoắc Nam Châu, nhíu chặt mày, khẽ hừ một tiếng: “Vậy là chỉ có thể chúng ta ngủ chung một phòng, ý anh là vậy phải không?”
Hoắc Nam Châu gật đầu.
Biểu cảm của người đàn ông này trông rất nghiêm túc nhưng ý cười trong đáy mắt anh dễ dàng khiến người khác đoán được anh cố tình nói như vậy. Chỉ là… chỉ là Nguyễn Kiều không cố tình vạch trần mà thôi.
Cô đưa tay véo vành tai, nhỏ giọng nói: “Em còn nhiều bùa lắm, cẩn thận lúc đấy em biến anh thành con rùa!”
Hoắc Nam Châu cong môi: “Em sẽ không có cơ hội đó đâu.”
…
Nguyễn Kiều ngồi trên ghế sofa, bên tai truyền đến tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Nguyễn Kiều liền căng thẳng nắm chặt điện thoại, đôi mắt đẹp linh hoạt đảo quanh, thở dài.
Phải làm sao đây, thật sự rất căng thẳng.
Cô định chuyển hướng suy nghĩ nhưng người đàn ông tắm cũng rất nhanh, không lâu sau Hoắc Nam Châu đã đẩy cửa phòng tắm ra. Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ màu sẫm, cổ áo rộng lộ những giọt nước trượt xuống, theo từng đường cơ rõ nét mà chảy xuống. Một hình ảnh nho nhỏ đã khiến cho mặt Nguyễn Kiều đỏ bừng, vội vàng dời mắt đi.
Cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, căng thẳng nói: “Anh tắm xong rồi sao? Vậy em đi tắm.”
Hoắc Nam Châu như không nhận ra sự căng thẳng của cô, mỉm cười nói: “Đi đi.”
Nguyễn Kiều ở trong phòng tắm rất lâu, đến khi Hoắc Nam Châu nhẹ nhàng gõ cửa, như lo lắng mà hỏi nhỏ: “Kiều Kiều, xong chưa?”
Nguyễn Kiều mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, có chút ngượng ngùng kéo dây áo trên vai, chậm rãi đi ra.
Máy lạnh trong phòng ngủ bật hơi thấp, Nguyễn Kiều vừa ra ngoài, người đã nổi một lớp da gà mỏng. Cô vô thức rụt lại, chiếc chăn lông mềm mại lúc này đã quấn quanh đôi vai trắng nõn của cô, một chiếc khăn tắm nhẹ nhàng phủ lên tóc. Hoắc Nam Châu đã thay một bộ đồ ngủ màu sẫm, dùng ngón tay móc khăn lau mái tóc ướt mềm của Nguyễn Kiều.
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo HồngTác giả: Tô Từ LíTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh] Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Phỉ. Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng… có lợi ích gì đâu? Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe… Bà cụ vội vàng đáp một tiếng được.Dù sao bây giờ cũng đã đưa Nguyễn Kiều về nhà rồi, kết hôn hay không cũng chỉ là chuyện sớm muộn.Ăn tối xong, ông cụ và bà cụ vì tuổi đã cao nên về phòng nghỉ ngơi sớm, Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều đi dạo xung quanh trong nhà cũ. Đến khi Nguyễn Kiều thấy mệt, Hoắc Nam Châu mới đưa cô lên tầng ba, Nguyễn Kiều kéo áo anh, ngước mắt hỏi: “Phòng của em ở đâu vậy?”“Ở đây.”“Thế của anh thì sao?”Ngón tay Hoắc Nam Châu khựng lại, cười nhạt: “Cũng ở đây.”Nguyễn Kiều: “!?”Chưa đợi cô lên tiếng hỏi, Hoắc Nam Châu đã chủ động giải thích: “Không ngờ anh hai lại đưa hết bọn trẻ đến đây, bọn trẻ đều lớn rồi, mỗi đứa một phòng, đến lượt em thì không đủ.”Nguyễn Kiều trừng mắt nhìn anh.Hoắc Nam Châu không hề nao núng: “Còn dư hai phòng, một phòng là của vợ chồng Hoắc Lương, một phòng là của Hoắc Minh Trạch. Em muốn ngủ phòng nào?”Nguyễn Kiều: “…”Nguyễn Kiều không biết nhà cũ của nhà họ Hoắc có thật sự không còn phòng không nhưng hai phòng mà Hoắc Nam Châu vừa nói, cô chắc chắn sẽ không chọn. Vì vậy, cô chỉ có thể kéo áo Hoắc Nam Châu, nhíu chặt mày, khẽ hừ một tiếng: “Vậy là chỉ có thể chúng ta ngủ chung một phòng, ý anh là vậy phải không?”Hoắc Nam Châu gật đầu.Biểu cảm của người đàn ông này trông rất nghiêm túc nhưng ý cười trong đáy mắt anh dễ dàng khiến người khác đoán được anh cố tình nói như vậy. Chỉ là… chỉ là Nguyễn Kiều không cố tình vạch trần mà thôi.Cô đưa tay véo vành tai, nhỏ giọng nói: “Em còn nhiều bùa lắm, cẩn thận lúc đấy em biến anh thành con rùa!”Hoắc Nam Châu cong môi: “Em sẽ không có cơ hội đó đâu.”…Nguyễn Kiều ngồi trên ghế sofa, bên tai truyền đến tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Nguyễn Kiều liền căng thẳng nắm chặt điện thoại, đôi mắt đẹp linh hoạt đảo quanh, thở dài.Phải làm sao đây, thật sự rất căng thẳng.Cô định chuyển hướng suy nghĩ nhưng người đàn ông tắm cũng rất nhanh, không lâu sau Hoắc Nam Châu đã đẩy cửa phòng tắm ra. Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ màu sẫm, cổ áo rộng lộ những giọt nước trượt xuống, theo từng đường cơ rõ nét mà chảy xuống. Một hình ảnh nho nhỏ đã khiến cho mặt Nguyễn Kiều đỏ bừng, vội vàng dời mắt đi.Cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, căng thẳng nói: “Anh tắm xong rồi sao? Vậy em đi tắm.”Hoắc Nam Châu như không nhận ra sự căng thẳng của cô, mỉm cười nói: “Đi đi.”Nguyễn Kiều ở trong phòng tắm rất lâu, đến khi Hoắc Nam Châu nhẹ nhàng gõ cửa, như lo lắng mà hỏi nhỏ: “Kiều Kiều, xong chưa?”Nguyễn Kiều mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, có chút ngượng ngùng kéo dây áo trên vai, chậm rãi đi ra.Máy lạnh trong phòng ngủ bật hơi thấp, Nguyễn Kiều vừa ra ngoài, người đã nổi một lớp da gà mỏng. Cô vô thức rụt lại, chiếc chăn lông mềm mại lúc này đã quấn quanh đôi vai trắng nõn của cô, một chiếc khăn tắm nhẹ nhàng phủ lên tóc. Hoắc Nam Châu đã thay một bộ đồ ngủ màu sẫm, dùng ngón tay móc khăn lau mái tóc ướt mềm của Nguyễn Kiều.