Tác giả:

Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh] Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Phỉ. Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng… có lợi ích gì đâu? Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe…

Chương 183: Chương 183

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo HồngTác giả: Tô Từ LíTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh] Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Phỉ. Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng… có lợi ích gì đâu? Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe… Nhận ra hành động và suy nghĩ của anh, Nguyễn Kiều vội vàng nói: “Em tự làm.”“Để anh.” Anh ấn Nguyễn Kiều ngồi xuống ghế, cầm lấy máy sấy tóc.Luồng gió ấm áp thổi vào, nhanh chóng làm Nguyễn Kiều lim dim mắt, buồn ngủ. Chiếc chăn nhỏ trên người không biết đã trượt xuống theo bờ vai từ lúc nào, chỉ còn lại làn da trắng nõn. Hoắc Nam Châu đang vuốt mái tóc dài của cô gái nhỏ khẽ khựng lại, thu ánh mắt lại.“Kiều Kiều.”Có lẽ là rất lâu sau đó, Nguyễn Kiều sắp ngủ thiếp đi thì đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đôi mắt còn mang theo vẻ buồn ngủ và đầy vẻ bối rối lên. Người đàn ông nhìn sâu vào cô, ngón tay khẽ lướt qua bờ vai tròn trịa xinh đẹp của cô, đột nhiên trao cho cô một nụ hôn thành kính.Sau đó, đột nhiên không thể kiểm soát được nữa.Chiếc chăn nhỏ, khăn lau tóc rơi trên sàn, máy sấy tóc được tùy ý đặt trên tủ, trên chiếc giường lớn không xa in ra hai bóng người.Ánh trăng và đèn chiếu sáng đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Nam Châu, cũng chiếu sáng cả d.ục vọ.ng vô bờ bến trong đó, anh cúi người hôn Nguyễn Kiều, hơi thở mềm mại ẩm ướt từ từ bao trùm cả không gian.Ngày hôm sau.Sáng sớm Trình Lê đã gửi tin nhắn tới, lúc đó Nguyễn Kiều bị Hoắc Nam Châu giày vò cả nửa đêm, chân mềm nhũn, cả người như bị vớt lên từ dưới sông, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Cô nghiêng đầu vùi mặt vào lòng Hoắc Nam Châu, má mềm áp vào ngực người đàn ông, mượn tay Hoắc Nam Châu bịt tai mình lại.Hoắc Nam Châu lại rất tỉnh táo, anh ngẩng đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, rồi dỗ Nguyễn Kiều ngủ.Nguyễn Kiều ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều hôm đó, lúc bò dậy khỏi giường thì khuôn mặt nhỏ ngơ ngác, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn về phía cửa lớn, người đàn ông như căn đúng giờ, đẩy cửa bước vào. Ánh mắt anh không kiêng nể gì lướt qua Nguyễn Kiều, trên người cô mặc chiếc váy ngủ hai dây sạch sẽ, kiểu dáng khác với tối qua, trên bờ vai tròn lộ ra những vết đỏ.Hoắc Nam Châu chỉ nhìn thôi, đáy lòng đã dâng lên một sự thỏa mãn vô cùng lớn.Anh cong môi với Nguyễn Kiều, đi tới đỡ vai cô gái nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Còn chỗ nào khó chịu không?”Hoắc Nam Châu không nhắc thì thôi, nhắc tới là những hình ảnh nhuốm sắc tối qua như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tâm trạng Nguyễn Kiều chập chờn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn từ từ nhuộm đỏ. Cô không nhịn được giơ tay che mặt, giọng nói ngột ngạt mang theo chút oán trách: “Sao anh lại chọn đúng lúc này chứ! Em còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ–“Cô theo Hoắc Nam Châu đến ra mắt gia đình, kết quả ngủ một mạch đến hai giờ chiều ngày hôm sau.Ai nhìn vào cũng phải nói là quá vô lý.“Không có ai.” Hoắc Nam Châu nhẹ nhàng gạt sang một bên lọn tóc rũ xuống khóe mắt cô, cười nói: “Sáng sớm bọn họ đã ra ngoài rồi, trong nhà chỉ có anh và em thôi. Ngoài anh ra không ai biết em ngủ đến hai giờ đâu.”

Nhận ra hành động và suy nghĩ của anh, Nguyễn Kiều vội vàng nói: “Em tự làm.”

“Để anh.” Anh ấn Nguyễn Kiều ngồi xuống ghế, cầm lấy máy sấy tóc.

Luồng gió ấm áp thổi vào, nhanh chóng làm Nguyễn Kiều lim dim mắt, buồn ngủ. Chiếc chăn nhỏ trên người không biết đã trượt xuống theo bờ vai từ lúc nào, chỉ còn lại làn da trắng nõn. Hoắc Nam Châu đang vuốt mái tóc dài của cô gái nhỏ khẽ khựng lại, thu ánh mắt lại.

“Kiều Kiều.”

Có lẽ là rất lâu sau đó, Nguyễn Kiều sắp ngủ thiếp đi thì đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đôi mắt còn mang theo vẻ buồn ngủ và đầy vẻ bối rối lên. Người đàn ông nhìn sâu vào cô, ngón tay khẽ lướt qua bờ vai tròn trịa xinh đẹp của cô, đột nhiên trao cho cô một nụ hôn thành kính.

Sau đó, đột nhiên không thể kiểm soát được nữa.

Chiếc chăn nhỏ, khăn lau tóc rơi trên sàn, máy sấy tóc được tùy ý đặt trên tủ, trên chiếc giường lớn không xa in ra hai bóng người.

Ánh trăng và đèn chiếu sáng đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Nam Châu, cũng chiếu sáng cả d.ục vọ.ng vô bờ bến trong đó, anh cúi người hôn Nguyễn Kiều, hơi thở mềm mại ẩm ướt từ từ bao trùm cả không gian.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Trình Lê đã gửi tin nhắn tới, lúc đó Nguyễn Kiều bị Hoắc Nam Châu giày vò cả nửa đêm, chân mềm nhũn, cả người như bị vớt lên từ dưới sông, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Cô nghiêng đầu vùi mặt vào lòng Hoắc Nam Châu, má mềm áp vào ngực người đàn ông, mượn tay Hoắc Nam Châu bịt tai mình lại.

Hoắc Nam Châu lại rất tỉnh táo, anh ngẩng đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, rồi dỗ Nguyễn Kiều ngủ.

Nguyễn Kiều ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều hôm đó, lúc bò dậy khỏi giường thì khuôn mặt nhỏ ngơ ngác, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn về phía cửa lớn, người đàn ông như căn đúng giờ, đẩy cửa bước vào. Ánh mắt anh không kiêng nể gì lướt qua Nguyễn Kiều, trên người cô mặc chiếc váy ngủ hai dây sạch sẽ, kiểu dáng khác với tối qua, trên bờ vai tròn lộ ra những vết đỏ.

Hoắc Nam Châu chỉ nhìn thôi, đáy lòng đã dâng lên một sự thỏa mãn vô cùng lớn.

Anh cong môi với Nguyễn Kiều, đi tới đỡ vai cô gái nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Còn chỗ nào khó chịu không?”

Hoắc Nam Châu không nhắc thì thôi, nhắc tới là những hình ảnh nhuốm sắc tối qua như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tâm trạng Nguyễn Kiều chập chờn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn từ từ nhuộm đỏ. Cô không nhịn được giơ tay che mặt, giọng nói ngột ngạt mang theo chút oán trách: “Sao anh lại chọn đúng lúc này chứ! Em còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ–“

Cô theo Hoắc Nam Châu đến ra mắt gia đình, kết quả ngủ một mạch đến hai giờ chiều ngày hôm sau.

Ai nhìn vào cũng phải nói là quá vô lý.

“Không có ai.” Hoắc Nam Châu nhẹ nhàng gạt sang một bên lọn tóc rũ xuống khóe mắt cô, cười nói: “Sáng sớm bọn họ đã ra ngoài rồi, trong nhà chỉ có anh và em thôi. Ngoài anh ra không ai biết em ngủ đến hai giờ đâu.”

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo HồngTác giả: Tô Từ LíTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh] Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Phỉ. Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng… có lợi ích gì đâu? Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe… Nhận ra hành động và suy nghĩ của anh, Nguyễn Kiều vội vàng nói: “Em tự làm.”“Để anh.” Anh ấn Nguyễn Kiều ngồi xuống ghế, cầm lấy máy sấy tóc.Luồng gió ấm áp thổi vào, nhanh chóng làm Nguyễn Kiều lim dim mắt, buồn ngủ. Chiếc chăn nhỏ trên người không biết đã trượt xuống theo bờ vai từ lúc nào, chỉ còn lại làn da trắng nõn. Hoắc Nam Châu đang vuốt mái tóc dài của cô gái nhỏ khẽ khựng lại, thu ánh mắt lại.“Kiều Kiều.”Có lẽ là rất lâu sau đó, Nguyễn Kiều sắp ngủ thiếp đi thì đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đôi mắt còn mang theo vẻ buồn ngủ và đầy vẻ bối rối lên. Người đàn ông nhìn sâu vào cô, ngón tay khẽ lướt qua bờ vai tròn trịa xinh đẹp của cô, đột nhiên trao cho cô một nụ hôn thành kính.Sau đó, đột nhiên không thể kiểm soát được nữa.Chiếc chăn nhỏ, khăn lau tóc rơi trên sàn, máy sấy tóc được tùy ý đặt trên tủ, trên chiếc giường lớn không xa in ra hai bóng người.Ánh trăng và đèn chiếu sáng đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Nam Châu, cũng chiếu sáng cả d.ục vọ.ng vô bờ bến trong đó, anh cúi người hôn Nguyễn Kiều, hơi thở mềm mại ẩm ướt từ từ bao trùm cả không gian.Ngày hôm sau.Sáng sớm Trình Lê đã gửi tin nhắn tới, lúc đó Nguyễn Kiều bị Hoắc Nam Châu giày vò cả nửa đêm, chân mềm nhũn, cả người như bị vớt lên từ dưới sông, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Cô nghiêng đầu vùi mặt vào lòng Hoắc Nam Châu, má mềm áp vào ngực người đàn ông, mượn tay Hoắc Nam Châu bịt tai mình lại.Hoắc Nam Châu lại rất tỉnh táo, anh ngẩng đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, rồi dỗ Nguyễn Kiều ngủ.Nguyễn Kiều ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều hôm đó, lúc bò dậy khỏi giường thì khuôn mặt nhỏ ngơ ngác, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn về phía cửa lớn, người đàn ông như căn đúng giờ, đẩy cửa bước vào. Ánh mắt anh không kiêng nể gì lướt qua Nguyễn Kiều, trên người cô mặc chiếc váy ngủ hai dây sạch sẽ, kiểu dáng khác với tối qua, trên bờ vai tròn lộ ra những vết đỏ.Hoắc Nam Châu chỉ nhìn thôi, đáy lòng đã dâng lên một sự thỏa mãn vô cùng lớn.Anh cong môi với Nguyễn Kiều, đi tới đỡ vai cô gái nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Còn chỗ nào khó chịu không?”Hoắc Nam Châu không nhắc thì thôi, nhắc tới là những hình ảnh nhuốm sắc tối qua như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tâm trạng Nguyễn Kiều chập chờn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn từ từ nhuộm đỏ. Cô không nhịn được giơ tay che mặt, giọng nói ngột ngạt mang theo chút oán trách: “Sao anh lại chọn đúng lúc này chứ! Em còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ–“Cô theo Hoắc Nam Châu đến ra mắt gia đình, kết quả ngủ một mạch đến hai giờ chiều ngày hôm sau.Ai nhìn vào cũng phải nói là quá vô lý.“Không có ai.” Hoắc Nam Châu nhẹ nhàng gạt sang một bên lọn tóc rũ xuống khóe mắt cô, cười nói: “Sáng sớm bọn họ đã ra ngoài rồi, trong nhà chỉ có anh và em thôi. Ngoài anh ra không ai biết em ngủ đến hai giờ đâu.”

Chương 183: Chương 183