Tác giả:

Mọi người ai cũng ghen tị với Tần Sương, một cô gái nhà quê không đỗ đại học, vậy mà lại có thể lấy được một Doanh trưởng như Ninh Thần Sanh.   Chỉ có Tần Sương mới biết, kiếp trước vì không thể vào đại học mà cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.   Còn người chồng ấy sau khi ly hôn với cô, đã cưới cô em gái là sinh viên đại học của cô.   Sống lại một đời, cô chỉ muốn tham gia kỳ thi đại học, thay đổi vận mệnh, tránh xa tất cả bọn họ.   ...   Tần Sương vừa mở mắt ra đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lùng quát lên.   "Tần Sương! Em còn định làm loạn đến bao giờ?"   Cô hoàn hồn, quay đầu nhìn sang, lập tức mở to mắt kinh ngạc: "Ninh Thần Sanh?"   Người chồng sĩ quan mà cô đã ly hôn từ lâu, sao lại xuất hiện trước mặt cô?   Tần Sương nhận ra điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn tờ lịch treo trên tường, ngày 21 tháng 3 năm 1987!   Quả nhiên, cô đã sống lại quay về hai mươi năm trước.   Nhớ lại kết cục c.h.ế.t cóng trên đường phố vào đêm giao thừa ở kiếp trước, Tần Sương cảm thấy cơ thể…

Chương 18: Chương 18

Tái Sinh, Viết Lại Cuộc ĐờiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhMọi người ai cũng ghen tị với Tần Sương, một cô gái nhà quê không đỗ đại học, vậy mà lại có thể lấy được một Doanh trưởng như Ninh Thần Sanh.   Chỉ có Tần Sương mới biết, kiếp trước vì không thể vào đại học mà cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.   Còn người chồng ấy sau khi ly hôn với cô, đã cưới cô em gái là sinh viên đại học của cô.   Sống lại một đời, cô chỉ muốn tham gia kỳ thi đại học, thay đổi vận mệnh, tránh xa tất cả bọn họ.   ...   Tần Sương vừa mở mắt ra đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lùng quát lên.   "Tần Sương! Em còn định làm loạn đến bao giờ?"   Cô hoàn hồn, quay đầu nhìn sang, lập tức mở to mắt kinh ngạc: "Ninh Thần Sanh?"   Người chồng sĩ quan mà cô đã ly hôn từ lâu, sao lại xuất hiện trước mặt cô?   Tần Sương nhận ra điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn tờ lịch treo trên tường, ngày 21 tháng 3 năm 1987!   Quả nhiên, cô đã sống lại quay về hai mươi năm trước.   Nhớ lại kết cục c.h.ế.t cóng trên đường phố vào đêm giao thừa ở kiếp trước, Tần Sương cảm thấy cơ thể… Ngừng lại một chút, anh ta mới tiếp tục nói:  "Có thể… có thể cha mẹ ruột của em không phải cố tình bỏ rơi em."  "Có lẽ, họ vẫn đang mòn mỏi tìm kiếm em đâu đó trên thế giới này!"  Lời an ủi của anh ta không làm dịu đi nỗi lòng của Tần Sương, nhưng ít ra cũng khiến cô bình tĩnh lại.  Chuyện đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng chẳng thể thay đổi quá khứ.  Biết đâu, lời của Ninh Thần Sanh là sự thật, biết đâu cha mẹ ruột của cô vẫn đang tìm cô thì sao?  Nhưng nếu đúng vậy… tại sao vợ chồng nhà họ Tần lại nuôi dưỡng một đứa trẻ không liên quan như cô?  Ninh Thần Sanh hiểu rõ cô đang sốt ruột, nên không nói thêm gì, mà lập tức đến sở cảnh sát để nắm bắt tình hình.  Lần chờ đợi này kéo dài suốt bốn, năm ngày.  Cuối cùng, anh ta cũng mang về tin tức về thân thế thực sự của cô.  "Cha mẹ ruột của em, có lẽ là một cặp vợ chồng thương nhân buôn bán ở miền Nam."  "Thời điểm đó… loạn lạc quá, họ gặp phải biến cố, nên mới gửi gắm em cho vợ chồng nhà họ Tần."  "Hai người đó để lại một khoản tiền lớn, hứa hẹn khi mọi chuyện lắng xuống sẽ quay lại đón em."  Nghe đến đây, Tần Sương nắm chặt tấm chăn mỏng, giọng run run: "Vậy sau đó thì sao? Tại sao họ không quay lại đón tôi?"  Ninh Thần Sanh cau mày, chậm rãi nói:  "Chưa chắc là họ không quay lại đón em."  "Vợ chồng nhà họ Tần chờ đợi mấy năm không thấy ai xuất hiện, liền cho rằng mình đã bị lừa, nên mới dắt em rời khỏi quê hương."  "Mẹ nuôi của em nói, ban đầu họ định bỏ em giữa đường, nhưng lại không dám làm vậy, đành phải miễn cưỡng nuôi nấng em."  "Nhưng mỗi khi nhìn thấy em, họ lại nghĩ đến chuyện năm xưa bị lừa, cho nên…"  Cho nên, từ lúc cô biết nhận thức, cô đã phải nghe đủ những lời mắng nhiếc như sao chổi, đồ xui xẻo, kẻ đem lại tai họa.Nghe được những lời này, trong lòng Tần Sương cuối cùng cũng dấy lên một tia hy vọng.  Một gia đình có thể để lại một khoản tiền lớn nhờ người khác chăm sóc con mình, sao có thể dễ dàng bỏ rơi đứa trẻ được? Nếu cha mẹ ruột của cô vẫn còn sống, có lẽ họ vẫn đang tìm kiếm cô cũng không chừng!  Biết được những điều này, mong muốn tìm lại cha mẹ ruột của Tần Sương càng trở nên mãnh liệt hơn.  Kiếp trước, cô thậm chí còn không hề hay biết chuyện này mà đã vội vàng c.h.ế.t trong một cuộc đời đầy khốn đốn.  Nếu cha mẹ cô thực sự còn sống, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải tận mắt gặp họ một lần!  Cho dù sự thật có là họ cố tình bỏ rơi cô ở nhà họ Tần, thì ít nhất cũng tốt hơn là sống một đời mà không hay biết gì.  Dựa vào lời khai của vợ chồng nhà họ Tần, cảnh sát đã tiến hành khoanh vùng danh tính của cặp vợ chồng thương nhân giàu có.  Nhưng vào thời điểm Tần Sương được sinh ra, nhiều tư liệu đã không còn được bảo quản tốt, phương thức liên lạc cũng vô cùng lạc hậu.  Hồi đó, muốn liên lạc với ai đó, ít nhất cũng phải mất vài tháng mới nhận được hồi âm, nhưng khi nhận được thì có lẽ đã quá muộn.  May mắn là đang trong kỳ nghỉ, đợi đến khi vết thương trên người đã hồi phục phần lớn, Tần Sương liền tự mình đến quê của cha mẹ nuôi.  Ninh Thần Sanh lo lắng khi cô đi một mình, ngay lập tức báo cáo lên đơn vị và xin nghỉ phép nửa tháng để đi cùng cô.  Dù sao trên danh nghĩa hai người vẫn là vợ chồng, nên cũng không ai có ý kiến gì về việc này.  Vợ chồng nhà họ Tần trước đây sống trong một căn tứ hợp viện cũ kỹ, đến giờ vẫn chưa bị phá dỡ.  Chỉ có điều, nhìn tình trạng của căn nhà ấy, có vẻ như sau khi họ rời đi, không còn ai sống ở đó nữa, một góc sân cũng trở nên hoang tàn.  Hai người đi loanh quanh trong sân một lúc nhưng hoàn toàn không có manh mối gì.  Đang lúc vô cùng mờ mịt, một bà lão tóc bạc hai bên thái dương từ phía bên kia bước ra, nheo mắt nhìn họ.  "Hai vị đồng chí, các cháu là người nhà của căn nhà này sao?"  Tần Sương khẽ sững sờ, hơi do dự rồi đáp: "Vâng…bà có chuyện gì ạ?"  Bà lão lắc đầu, chậm rãi nói: "Chỉ là thấy nơi này bỗng dưng có người tới nên thấy lạ thôi, không có chuyện gì đâu."  Nói xong, bà lại chống gậy, run rẩy đi vào nhà.  Hai người bị cắt ngang như vậy, tinh thần lại được vực dậy, tiếp tục tìm kiếm thêm một lượt nhưng vẫn không thu hoạch được gì.  Mười mấy năm đã trôi qua, trong nhà ngoài một lớp bụi dày, chỉ còn lại mấy cái chum nước lớn chưa bị mang đi.  Tần Sương có hơi thất vọng, từ bỏ ý định tìm kiếm trong nhà, rồi cùng bàn bạc với Ninh Thần Sanh một phen.  "Chúng ta đi tìm ở những nơi khác xem sao."  Người đàn ông hiểu rõ tâm trạng của cô, chỉ nhẹ nhàng an ủi.  Đúng lúc họ định rời khỏi tứ hợp viện, bà lão khi nãy bỗng nhiên gọi hai người lại.  "Đồng chí, đợi đã!"  Bà chống gậy bước ra, tay cầm một bức thư đã ố vàng.  "Ôi, trí nhớ của ta kém quá…chuyện này cũng đã rất nhiều năm rồi."  "Bức thư này hình như gửi cho nhà các cháu, chỉ là vì các cháu quá lâu không quay lại nên nó mới rơi vào tay ta." 

Ngừng lại một chút, anh ta mới tiếp tục nói:  

"Có thể… có thể cha mẹ ruột của em không phải cố tình bỏ rơi em."  

"Có lẽ, họ vẫn đang mòn mỏi tìm kiếm em đâu đó trên thế giới này!"  

Lời an ủi của anh ta không làm dịu đi nỗi lòng của Tần Sương, nhưng ít ra cũng khiến cô bình tĩnh lại.  

Chuyện đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng chẳng thể thay đổi quá khứ.  

Biết đâu, lời của Ninh Thần Sanh là sự thật, biết đâu cha mẹ ruột của cô vẫn đang tìm cô thì sao?  

Nhưng nếu đúng vậy… tại sao vợ chồng nhà họ Tần lại nuôi dưỡng một đứa trẻ không liên quan như cô?  

Ninh Thần Sanh hiểu rõ cô đang sốt ruột, nên không nói thêm gì, mà lập tức đến sở cảnh sát để nắm bắt tình hình.  

Lần chờ đợi này kéo dài suốt bốn, năm ngày.  

Cuối cùng, anh ta cũng mang về tin tức về thân thế thực sự của cô.  

"Cha mẹ ruột của em, có lẽ là một cặp vợ chồng thương nhân buôn bán ở miền Nam."  

"Thời điểm đó… loạn lạc quá, họ gặp phải biến cố, nên mới gửi gắm em cho vợ chồng nhà họ Tần."  

"Hai người đó để lại một khoản tiền lớn, hứa hẹn khi mọi chuyện lắng xuống sẽ quay lại đón em."  

Nghe đến đây, Tần Sương nắm chặt tấm chăn mỏng, giọng run run: "Vậy sau đó thì sao? Tại sao họ không quay lại đón tôi?"  

Ninh Thần Sanh cau mày, chậm rãi nói:  

"Chưa chắc là họ không quay lại đón em."  

"Vợ chồng nhà họ Tần chờ đợi mấy năm không thấy ai xuất hiện, liền cho rằng mình đã bị lừa, nên mới dắt em rời khỏi quê hương."  

"Mẹ nuôi của em nói, ban đầu họ định bỏ em giữa đường, nhưng lại không dám làm vậy, đành phải miễn cưỡng nuôi nấng em."  

"Nhưng mỗi khi nhìn thấy em, họ lại nghĩ đến chuyện năm xưa bị lừa, cho nên…"  

Cho nên, từ lúc cô biết nhận thức, cô đã phải nghe đủ những lời mắng nhiếc như sao chổi, đồ xui xẻo, kẻ đem lại tai họa.

Nghe được những lời này, trong lòng Tần Sương cuối cùng cũng dấy lên một tia hy vọng.  

Một gia đình có thể để lại một khoản tiền lớn nhờ người khác chăm sóc con mình, sao có thể dễ dàng bỏ rơi đứa trẻ được? Nếu cha mẹ ruột của cô vẫn còn sống, có lẽ họ vẫn đang tìm kiếm cô cũng không chừng!  

Biết được những điều này, mong muốn tìm lại cha mẹ ruột của Tần Sương càng trở nên mãnh liệt hơn.  

Kiếp trước, cô thậm chí còn không hề hay biết chuyện này mà đã vội vàng c.h.ế.t trong một cuộc đời đầy khốn đốn.  

Nếu cha mẹ cô thực sự còn sống, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải tận mắt gặp họ một lần!  

Cho dù sự thật có là họ cố tình bỏ rơi cô ở nhà họ Tần, thì ít nhất cũng tốt hơn là sống một đời mà không hay biết gì.  

Dựa vào lời khai của vợ chồng nhà họ Tần, cảnh sát đã tiến hành khoanh vùng danh tính của cặp vợ chồng thương nhân giàu có.  

Nhưng vào thời điểm Tần Sương được sinh ra, nhiều tư liệu đã không còn được bảo quản tốt, phương thức liên lạc cũng vô cùng lạc hậu.  

Hồi đó, muốn liên lạc với ai đó, ít nhất cũng phải mất vài tháng mới nhận được hồi âm, nhưng khi nhận được thì có lẽ đã quá muộn.  

May mắn là đang trong kỳ nghỉ, đợi đến khi vết thương trên người đã hồi phục phần lớn, Tần Sương liền tự mình đến quê của cha mẹ nuôi.  

Ninh Thần Sanh lo lắng khi cô đi một mình, ngay lập tức báo cáo lên đơn vị và xin nghỉ phép nửa tháng để đi cùng cô.  

Dù sao trên danh nghĩa hai người vẫn là vợ chồng, nên cũng không ai có ý kiến gì về việc này.  

Vợ chồng nhà họ Tần trước đây sống trong một căn tứ hợp viện cũ kỹ, đến giờ vẫn chưa bị phá dỡ.  

Chỉ có điều, nhìn tình trạng của căn nhà ấy, có vẻ như sau khi họ rời đi, không còn ai sống ở đó nữa, một góc sân cũng trở nên hoang tàn.  

Hai người đi loanh quanh trong sân một lúc nhưng hoàn toàn không có manh mối gì.  

Đang lúc vô cùng mờ mịt, một bà lão tóc bạc hai bên thái dương từ phía bên kia bước ra, nheo mắt nhìn họ.  

"Hai vị đồng chí, các cháu là người nhà của căn nhà này sao?"  

Tần Sương khẽ sững sờ, hơi do dự rồi đáp: "Vâng…bà có chuyện gì ạ?"  

Bà lão lắc đầu, chậm rãi nói: "Chỉ là thấy nơi này bỗng dưng có người tới nên thấy lạ thôi, không có chuyện gì đâu."  

Nói xong, bà lại chống gậy, run rẩy đi vào nhà.  

Hai người bị cắt ngang như vậy, tinh thần lại được vực dậy, tiếp tục tìm kiếm thêm một lượt nhưng vẫn không thu hoạch được gì.  

Mười mấy năm đã trôi qua, trong nhà ngoài một lớp bụi dày, chỉ còn lại mấy cái chum nước lớn chưa bị mang đi.  

Tần Sương có hơi thất vọng, từ bỏ ý định tìm kiếm trong nhà, rồi cùng bàn bạc với Ninh Thần Sanh một phen.  

"Chúng ta đi tìm ở những nơi khác xem sao."  

Người đàn ông hiểu rõ tâm trạng của cô, chỉ nhẹ nhàng an ủi.  

Đúng lúc họ định rời khỏi tứ hợp viện, bà lão khi nãy bỗng nhiên gọi hai người lại.  

"Đồng chí, đợi đã!"  

Bà chống gậy bước ra, tay cầm một bức thư đã ố vàng.  

"Ôi, trí nhớ của ta kém quá…chuyện này cũng đã rất nhiều năm rồi."  

"Bức thư này hình như gửi cho nhà các cháu, chỉ là vì các cháu quá lâu không quay lại nên nó mới rơi vào tay ta." 

Tái Sinh, Viết Lại Cuộc ĐờiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhMọi người ai cũng ghen tị với Tần Sương, một cô gái nhà quê không đỗ đại học, vậy mà lại có thể lấy được một Doanh trưởng như Ninh Thần Sanh.   Chỉ có Tần Sương mới biết, kiếp trước vì không thể vào đại học mà cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.   Còn người chồng ấy sau khi ly hôn với cô, đã cưới cô em gái là sinh viên đại học của cô.   Sống lại một đời, cô chỉ muốn tham gia kỳ thi đại học, thay đổi vận mệnh, tránh xa tất cả bọn họ.   ...   Tần Sương vừa mở mắt ra đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lùng quát lên.   "Tần Sương! Em còn định làm loạn đến bao giờ?"   Cô hoàn hồn, quay đầu nhìn sang, lập tức mở to mắt kinh ngạc: "Ninh Thần Sanh?"   Người chồng sĩ quan mà cô đã ly hôn từ lâu, sao lại xuất hiện trước mặt cô?   Tần Sương nhận ra điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn tờ lịch treo trên tường, ngày 21 tháng 3 năm 1987!   Quả nhiên, cô đã sống lại quay về hai mươi năm trước.   Nhớ lại kết cục c.h.ế.t cóng trên đường phố vào đêm giao thừa ở kiếp trước, Tần Sương cảm thấy cơ thể… Ngừng lại một chút, anh ta mới tiếp tục nói:  "Có thể… có thể cha mẹ ruột của em không phải cố tình bỏ rơi em."  "Có lẽ, họ vẫn đang mòn mỏi tìm kiếm em đâu đó trên thế giới này!"  Lời an ủi của anh ta không làm dịu đi nỗi lòng của Tần Sương, nhưng ít ra cũng khiến cô bình tĩnh lại.  Chuyện đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng chẳng thể thay đổi quá khứ.  Biết đâu, lời của Ninh Thần Sanh là sự thật, biết đâu cha mẹ ruột của cô vẫn đang tìm cô thì sao?  Nhưng nếu đúng vậy… tại sao vợ chồng nhà họ Tần lại nuôi dưỡng một đứa trẻ không liên quan như cô?  Ninh Thần Sanh hiểu rõ cô đang sốt ruột, nên không nói thêm gì, mà lập tức đến sở cảnh sát để nắm bắt tình hình.  Lần chờ đợi này kéo dài suốt bốn, năm ngày.  Cuối cùng, anh ta cũng mang về tin tức về thân thế thực sự của cô.  "Cha mẹ ruột của em, có lẽ là một cặp vợ chồng thương nhân buôn bán ở miền Nam."  "Thời điểm đó… loạn lạc quá, họ gặp phải biến cố, nên mới gửi gắm em cho vợ chồng nhà họ Tần."  "Hai người đó để lại một khoản tiền lớn, hứa hẹn khi mọi chuyện lắng xuống sẽ quay lại đón em."  Nghe đến đây, Tần Sương nắm chặt tấm chăn mỏng, giọng run run: "Vậy sau đó thì sao? Tại sao họ không quay lại đón tôi?"  Ninh Thần Sanh cau mày, chậm rãi nói:  "Chưa chắc là họ không quay lại đón em."  "Vợ chồng nhà họ Tần chờ đợi mấy năm không thấy ai xuất hiện, liền cho rằng mình đã bị lừa, nên mới dắt em rời khỏi quê hương."  "Mẹ nuôi của em nói, ban đầu họ định bỏ em giữa đường, nhưng lại không dám làm vậy, đành phải miễn cưỡng nuôi nấng em."  "Nhưng mỗi khi nhìn thấy em, họ lại nghĩ đến chuyện năm xưa bị lừa, cho nên…"  Cho nên, từ lúc cô biết nhận thức, cô đã phải nghe đủ những lời mắng nhiếc như sao chổi, đồ xui xẻo, kẻ đem lại tai họa.Nghe được những lời này, trong lòng Tần Sương cuối cùng cũng dấy lên một tia hy vọng.  Một gia đình có thể để lại một khoản tiền lớn nhờ người khác chăm sóc con mình, sao có thể dễ dàng bỏ rơi đứa trẻ được? Nếu cha mẹ ruột của cô vẫn còn sống, có lẽ họ vẫn đang tìm kiếm cô cũng không chừng!  Biết được những điều này, mong muốn tìm lại cha mẹ ruột của Tần Sương càng trở nên mãnh liệt hơn.  Kiếp trước, cô thậm chí còn không hề hay biết chuyện này mà đã vội vàng c.h.ế.t trong một cuộc đời đầy khốn đốn.  Nếu cha mẹ cô thực sự còn sống, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải tận mắt gặp họ một lần!  Cho dù sự thật có là họ cố tình bỏ rơi cô ở nhà họ Tần, thì ít nhất cũng tốt hơn là sống một đời mà không hay biết gì.  Dựa vào lời khai của vợ chồng nhà họ Tần, cảnh sát đã tiến hành khoanh vùng danh tính của cặp vợ chồng thương nhân giàu có.  Nhưng vào thời điểm Tần Sương được sinh ra, nhiều tư liệu đã không còn được bảo quản tốt, phương thức liên lạc cũng vô cùng lạc hậu.  Hồi đó, muốn liên lạc với ai đó, ít nhất cũng phải mất vài tháng mới nhận được hồi âm, nhưng khi nhận được thì có lẽ đã quá muộn.  May mắn là đang trong kỳ nghỉ, đợi đến khi vết thương trên người đã hồi phục phần lớn, Tần Sương liền tự mình đến quê của cha mẹ nuôi.  Ninh Thần Sanh lo lắng khi cô đi một mình, ngay lập tức báo cáo lên đơn vị và xin nghỉ phép nửa tháng để đi cùng cô.  Dù sao trên danh nghĩa hai người vẫn là vợ chồng, nên cũng không ai có ý kiến gì về việc này.  Vợ chồng nhà họ Tần trước đây sống trong một căn tứ hợp viện cũ kỹ, đến giờ vẫn chưa bị phá dỡ.  Chỉ có điều, nhìn tình trạng của căn nhà ấy, có vẻ như sau khi họ rời đi, không còn ai sống ở đó nữa, một góc sân cũng trở nên hoang tàn.  Hai người đi loanh quanh trong sân một lúc nhưng hoàn toàn không có manh mối gì.  Đang lúc vô cùng mờ mịt, một bà lão tóc bạc hai bên thái dương từ phía bên kia bước ra, nheo mắt nhìn họ.  "Hai vị đồng chí, các cháu là người nhà của căn nhà này sao?"  Tần Sương khẽ sững sờ, hơi do dự rồi đáp: "Vâng…bà có chuyện gì ạ?"  Bà lão lắc đầu, chậm rãi nói: "Chỉ là thấy nơi này bỗng dưng có người tới nên thấy lạ thôi, không có chuyện gì đâu."  Nói xong, bà lại chống gậy, run rẩy đi vào nhà.  Hai người bị cắt ngang như vậy, tinh thần lại được vực dậy, tiếp tục tìm kiếm thêm một lượt nhưng vẫn không thu hoạch được gì.  Mười mấy năm đã trôi qua, trong nhà ngoài một lớp bụi dày, chỉ còn lại mấy cái chum nước lớn chưa bị mang đi.  Tần Sương có hơi thất vọng, từ bỏ ý định tìm kiếm trong nhà, rồi cùng bàn bạc với Ninh Thần Sanh một phen.  "Chúng ta đi tìm ở những nơi khác xem sao."  Người đàn ông hiểu rõ tâm trạng của cô, chỉ nhẹ nhàng an ủi.  Đúng lúc họ định rời khỏi tứ hợp viện, bà lão khi nãy bỗng nhiên gọi hai người lại.  "Đồng chí, đợi đã!"  Bà chống gậy bước ra, tay cầm một bức thư đã ố vàng.  "Ôi, trí nhớ của ta kém quá…chuyện này cũng đã rất nhiều năm rồi."  "Bức thư này hình như gửi cho nhà các cháu, chỉ là vì các cháu quá lâu không quay lại nên nó mới rơi vào tay ta." 

Chương 18: Chương 18